Tang Hoài đại khái không ngờ đến, đứa con gái mà ông ta thương yêu nhất lại là kẻ hủy hại nhà họ Tang.
Tang Mân gần như tới nỗi tẩu hỏa nhập ma, bà cụ Nhạc bị ả ta đả thương, ngã xuống đất thành người thực vật.
Tuy nhà họ Nhạc không coi trọng bà già đó, nhưng tốt xấu gì bà già đó cũng đại biểu thể diện cả gia đình. Họ lập tức rút hết tài chính, Tang thị lại bắt đầu lung lay sắp đổ.
Cố tình lúc này, công ty đối thủ không biết lấy từ đâu ra kế hoạch quan trọng của bọn họ, một chiêu trí mạng.
Tang thị chính thức phá sản.
Một bên Tang Hoài vội vàng bán nhà bán xe để trả nợ, một bên thì đến cục cảnh sát bảo lãnh con gái lớn về. Vợ của ông ta hận Tang Nhược thấu xương, bà ta muốn cô cút ra khỏi nhà họ Tang.
Từ lúc Tang Nhược về thì đây là lần đầu cô vui vẻ đến vậy, cười híp mắt, tự mình rời đi.
Hai bố mẹ này quá thất bại, vì cứu con gái lớn mà sinh ra con gái nhỏ. Đáng tiếc từ nhỏ đứa lớn được yêu chiều luôn căm thù đứa nhỏ đến tận xương tuỷ, vì thế bọn họ bỏ rơi đứa con gái nhỏ, để cô lớn lên như một đứa trẻ mồ côi.
Tang Nhược đi rất nhẹ nhàng, lần đầu tiên cô cảm thấy gánh nặng trên người mình đã biến mất. Cô không có người nhà gì nữa, đúng là một chuyện khiến người ta vui vẻ.
Ngoài cổng tiểu khu, một chiếc xe màu đen đang đỗ ở đó. Cánh tay người đàn ông chống lên cửa sổ, như lúc trước mà nói với cô: “Về nhà thôi.”
Tang Nhược bước nhanh hơn, ngồi vào ghế phụ, tươi cười nhìn anh.
Tần Tranh khởi động xe, bị cô nhìn đến buồn cười, anh giơ tay ghẹo mũi cô: “Vui đến thế cơ à.”
Cô gái nhỏ đáp lại, đôi mắt cong cong, cực kỳ vui vẻ.
Tần Tranh xoa đầu cô: “Chắc chắn là vui rồi, đi, tìm cho em sổ hộ khẩu.”
Anh tìm người quen, chỉ nói Tang Nhược từ trên núi xuống, lớn từng này rồi mà chưa có sổ hộ khẩu.
Thành phố quản lý lỏng lẻo, anh lại chuẩn bị một phen, dẫn cô đi.
Đây là lần đầu tiên Tang Nhược tới chỗ này, đôi mắt tò mò nhìn mọi người qua lại làm CMND.
Đến phiên cô, nhân viên công tác không vừa lòng phần tóc mái quá dài của cô, muốn cô vén lên, cô lại không vui.
“Sao vậy em?” Anh giúp cô buộc tóc ra sau đầu.
Tang Nhược bĩu môi: “Không có tóc mái trông xấu lắm ạ.”
Tần Tranh cong môi, nhìn cô ngày thường không trang điểm, còn tưởng rằng cô không thích xinh đẹp cơ.
Anh dùng ngón tay gạt tóc mái của cô sang hai bên, lộ ra đôi lông mày cong cong.
Anh đưa gương cho cô: “Chưa đủ đẹp hả?”
Nhân viên công tác thấy thế cũng không miễn cưỡng, trông Tần Tranh mà thấy áp lực, qua loa chụp cho cô một tấm.
Đến chỗ ngày tháng năm sinh, Tang Nhược nghĩ nghĩ, nói ngày 1 tháng Giêng.
Tần Tranh ôm cô: “Sinh nhật của em đúng vào Tết Nguyên Đán, rất may mắn.”
Tang Nhược rũ mắt, trên má nổi lên vệt hồng nhạt.
Anh từng nói 18 tuổi mới làm cô, vì vậy cô khai ngày sinh nhật của mình là ngày sớm nhất.
Dù sao cô cũng chưa từng ăn sinh nhật.
Làm xong CMND, anh dẫn cô ra ngoài, yên tâm: “Lần này tiện hơn nhiều rồi, lần sau em muốn đi đâu chơi nào.”
Cô túm tay anh, ngẩng đầu: “Đi cùng anh.”
Trong lòng Tần Tranh mềm nhũn, anh bế cô lên, hôn một cái: “Đương nhiên là đi cùng anh rồi.”
Thừa dịp đang có hứng thú, anh đưa điện thoại cho Tang Nhược, bảo cô chọn một chỗ: “Em chọn xem muốn đi chỗ nào.”
Cô lướt lướt, xác định địa điểm là Tam Á, cô nói rằng mình chưa bao giờ nhìn thấy biển.
Tần Tranh cũng chưa từng thấy, anh lập tức đồng ý, chờ CMND được gửi đến thì hai người sẽ xuất phát.