Nam Chính Anh Bắt Nhầm Người Rồi

Chương 41: “Anh Đang Trốn Tránh”




Lúc Tang Nhược tỉnh lại là bị Tần Tranh ôm chặt vào lòng, cổ cô bị đè nặng, sắp thở không nổi.

Cô khẽ đẩy anh ra, Tần Tranh ôm cô càng chặt hơn.

Tang Nhược cảm thấy kỳ lạ: “Anh sao vậy?”

Anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sâu thẳm, xót xa với những chuyện mà cô từng trải qua nhưng lại không biết nói ra thế nào.

Anh mím môi, đầu tiên là xin lỗi cô: “Xin lỗi em.”

Tang Nhược ngước mắt nhìn anh, như thể đang suy nghĩ gì đó.

Anh vốn là người thẳng thắn, vậy mà bây giờ lại đắn đo không biết nên mở lời ra sao: “Anh vừa đi tìm Chu Mạn Lâm… Anh đã biết chuyện của em.”

Cô nhìn anh lạ lùng, chờ anh nói tiếp.

Cổ họng Tần Tranh nghẹn lại, vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô: “Anh không muốn bới móc vết sẹo của em ——”

Anh chỉ muốn hiểu cô, bảo vệ cô.

Tang Nhược ngắt lời anh: “Đây không phải vết sẹo của em.”

Cô nói với vẻ bâng quơ: “Anh không cần thương hại em, em sống rất tốt.”

Người nhà họ Tang không hoàn toàn vứt bỏ cô, ít nhất từ nhỏ đến lớn họ còn chi trả phí sinh hoạt cho cô. So ra thì cô đã có cuộc sống tốt hơn bao người trên thế giới này.

Căn bản là cô không để tâm tới bọn họ, hoặc nói đúng hơn là cô không có tình thân.

Đồng thời, cô cũng lạnh nhạt đối mặt với cuộc sống này. Cô luôn thờ ơ với mọi thứ, cho dù là tình bạn hay tình yêu.

Tay Tần Tranh nắm thành quyền. Đương nhiên anh có nhìn ra sự lạnh nhạt trong mắt cô. Có lẽ trong mắt cô, anh cũng giống vậy.

Hai người cứ nhìn đối phương chăm chú, không ai chớp mắt.

Cuối cùng, anh bại trận trước, đưa tay xoa mái tóc đen dài: “Em đừng đi.”

Tang Nhược “Ừm” một tiếng: “Em rất tuân thủ nguyên tắc.”

Tần Tranh cảm thấy mình thật thất bại, cô vẫn luôn cho rằng mối quan hệ này là hiệp nghị, mặc dù đúng thật là như thế.

Anh khàn giọng nói: “Anh đi mua đồ ăn cho em.”

Tang Nhược ngẩng đầu, lần đầu tiên dõi theo bóng dáng anh. Trước giờ luôn là anh nấu ăn, cho dù cô trộm đổ đi thì anh cũng không thấy phiền.

Anh đang trốn tránh, cô chắc chắn.

Tang Nhược bực bội trong lòng, cô căn bản không tính tới tương lai, nhưng chính Chu Mạn Lâm đã phá hủy cuộc sống của cô.

Tang Nhược vô cảm mặc quần áo xuống tầng. Cô chưa bật đèn mà cứ thế đi thẳng vào nhà kho.

Chu Mạn Lâm bị trói đến mơ màng. Bỗng trước mắt cô ta xuất hiện một bóng đen làm cô ta sợ tới mức đá chân loạn xạ.

Tang Nhược mở miệng: “Là tôi.”

Cô ả thở phào, sau đó bật dậy: “Sao, mày sợ rồi à? Muốn thả tao đi ư?”

Nó xuống đây một mình!

“Mày yên tâm đi, chờ tao ra ngoài được rồi nhất định sẽ không nói gì với chú Tang đâu. Tao sẽ giúp mày giấu thật kỹ, để mày được gả vào hào môn.”

Lời nói Chu Mạn Lâm lộ ra vẻ đắc ý, lúc này còn không quên nói lời tổn thương cô.

Tang Nhược từ từ lấy con dao gấp ra. Cô bước đến gần, sau đó thừa dịp cô ta đang cười rạng rỡ thì kề dao vào cổ: “Tại sao cô lại nói cho anh ấy nghe?”

Nụ cười của cô ta lập tức đông cứng. Lưỡi dao chạm vào da thịt cô ta, chỉ cần cô ta nhúc nhích một chút thôi là máu sẽ rỉ ra từng giọt.

Giọng Chu Mạn Lâm run rẩy: “Anh ta hỏi tao, nên tao mới nói…”

Tang Nhược nheo mắt, giọng nói trong trẻo vang vọng trong không gian nhỏ hẹp: “Cô nói dối.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.