Năm Ấy Ở Ký Túc Xá

Chương 19: Thuốc hạ sốt




Cửa phòng ký túc xá 142 mở ra. Là Bạch Tuấn Minh từ trường đi về xem Trạch Dương ổn không.

Lúc về ký túc xá sẵn tiện ghé mua một phần cháo và thuốc hạ sốt cho anh, cậu bước đến đặt hộp cháo trên bàn học của Trạch Dương sát bên cạnh giường ngủ của hắn.

''Nè Trạch Dương cậu dậy đi ''

Bạch Tuấn Minh đẩy đẩy vai Trạch Dương nhưng mãi anh không trả lời lại, sờ tay lên trán Trạch Dương quả thật sốt cao thật, thấy anh không phản ứng gì nên cậu chỉ nói ''Tôi mua cháo với thuốc đó cậu ăn xong rồi uống nha tôi về lớp đây ''

Cậu nhìn Trạch Dương hồi vẫn không nói gì liền nghĩ cậu ta đồng ý rồi nên sẵn tiện bước qua chỗ mình lấy vở bài tập rồi quay đầu chuẩn bị đi.

Vừa đi được hai bước cách tay liền bị Trạch Dương đang nằm bắt lấy làm cậu giựt cả mình ''Aiss cái tên này làm giật mình ''

Trạch Dương giây sau liền từ từ ngồi dậy uể oải cúi hẵng đầu vào bụng Bạch Tuấn Minh đang đứng trước mặt. Qua lớp áo đồng phục mỏng cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ của Trạch Dương rất nóng.

Anh không mở mắt nổi tựa đầu vào người Bạch Tuấn Minh khàn giọng nặng nề cất tiếng ''Cậu ở lại đây tí được không ''

Bạch Tuấn Minh ngơ ngác đứng im ''Hả'' một cái rồi không biết nói gì nữa, dù sao cũng không vội về lớp nên cậu tuy không trả lời lại Trạch Dương nhưng vẫn đứng im phanh phách đấy.

Bàn tay Trạch Dương vẫn nắm lấy cổ tay cậu, có cảm giác khắp cơ thể Trạch Dương sao chỗ nào cũng nóng rực lên hết vậy.

Hai người vẫn giữ tư thế đó đến tận 15 phút Bạch Tuấn Minh cũng mỏi chân nên ấp úng mở miệng.

''Nè cậu dậy ăn cháo đi,tôi hơi mỏi chân rồi ''

Trạch Dương nghe giọng nói của cậu bạn nhỏ liền lờ mờ mở mắt ra ngước mặt lên nhìn Bạch Tuấn Minh đang đứng trước mặt ''Ai bảo cậu đứng đâu chứ? ''

Bạch Tuấn Minh ''.....''

Tên điên, sao ngay từ đầu không nói là được ngồi đi bắt ông đây phải đứng cho cậu dựa đã đời rồi phán một câu như thế.

Hết bệnh xem ông đây có cho cậu một trận không!!

Trạch Dương ''Do hôm qua cậu không tặng quà sinh nhật cho tôi nên tôi mới bệnh đó ''

Bạch Tuấn Minh mở hội cháo ra giả điếc để không phải cãi nhau với tên này.Nhưng mà không tặng quà liên quan đếch gì với bệnh chứ? càng nói lại thấy càng vô lý.

Cậu lại gần đưa hộp cháo cho Trạch Dương rồi ngồi xuống ghế bên cạnh ''Ăn đi''

Trạch Dương ''Không có sức, cậu đút tôi ăn đi''

Bạch Tuấn Minh ''Không!! cầm lấy tự ăn đi''

Trạch Dương mãi ngồi im nhìn cậu đang ngồi cầm hộp cháo giơ lên mà không phản ứng gì cố ý muốn chỗ Bạch Tuấn Minh cầm mỏi tay rồi chịu thua đút cho mình ăn.

Theo ý nguyên của tên họ Trạch, Bạch Tuấn Minh quả thật mỏi tay chịu thua rồi kéo ghế lại gần đút từng muỗng cháo vào miệng Trạch Dương.

Tên này bệnh còn giở thói kì lạ được.

15 phút sau hộp cháo hết, Bạch Tuấn Minh đi lấy nước cho Trạch Dương ngoan ngoãn uống thuốc. Uống xong hết cả rồi liền ngước nhìn chằm chằm Bạch Tuấn Minh đứng bên cạnh.

Bạch Tuấn Minh ''Ờ à tôi về lớp đây''

Anh không nói gì hết nên cậu nghĩ anh ngầm đồng ý liền xách cặp đeo lên một bên vai đi thẳng ra cửa.

Trạch Dương ''....''

Vốn dĩ lúc nãy định giữ cậu ở lại nhưng liền nghĩ đến sắp thi cuối kỳ rồi nên cậu bạn nhỏ cần phải về lớp ôn bài tập nên mới cho cậu đi.

....

Thuốc của Bạch Tuấn Minh mua đúng là có hiệu quả tốt, tiếc học buổi chiều Trạch Dương khỏe lại liền đi đến lớp học.

Vừa đến lớp đã nghe tin con nhỏ lớp trưởng kia phân cho mình thi chạy tiếp sức tập thể rồi, vì lúc sáng cậu không có trên lớp nên không biết.

Chạy tiếp sức gồm năm người: Trạch Dương, Vương Âu Lỗi, Hạ Tiểu Kiều, Bạch Tuấn Minh, Trương Tiêu....

Sao tất cả nam trong phònh ký túc xá 142 đều có trong danh sách vậy?

Vì quen biết sẽ dễ phối hợp hơn.

Bốn người ''....''

Sắp đến tiết thể dục, học sinh đều nháo nhào đi thay đổi đồng phục thể dục vẫn như thường lệ bọn con trai đều ở trong lớp thay cho nhanh còn con gái vào nhà vệ sinh.

Tập trung ở sân thể dục của trường, mọi người ai nấy đều đang khởi động theo lời ông thầy thể dục bụng bia.

Trạch Dương nhìn Bạch Tuấn Minh cất giọng vừa khởi động ''Sao lần nào cậu cũng thay đồ ở nhà vệ sinh vậy, đã bảo cứ thay ở lớp cho nhanh mà ''

Bạch Tuấn Minh không thèm quan tâm để ý lời Trạch Dương mà tiếp tục khởi động giả điếc.

'' Được rồi, các em tham gia cuộc thi thể thao của trường thì được tập luyện riêng theo môn mình chọn còn em nào không tham gia thì tự do chơi bóng nhé''


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.