Sau nửa ngày vật vã, Vân Tường cũng theo chân của Đới Thiên Sơn đến được hồ nước huyền thoại mà người dân thường đồn là có tiên nữ trên trời xuống tắm.
Thật ra trong hồ nước chẳng có nàng tiên nào cả, chỉ là một hồ nước trong xanh thấy được tận đấy, hồ nước này lấy nước từ một thác nước chảy từ thượng nguồn xuống nên rất sạch sẽ.
Vân Tường cũng tỏ vẻ thích thú thả tay vào dòng nước mát lạnh: “Thiên Sơn nước mát lắm nè, thích thật”.
Đột nhiên có ai đó đẩy nhẹ Vân Tường một cái, cô ngã nhào xuống hồ, dòng nước mát lạnh vừa rồi bất chợt trở nên vô cùng đáng sợ.
Vân Tường đang vùng vẫy dưới nước thì thấy Đới Thiên Sơn cũng nhảy xuống hồ rồi bơi tới bên cạnh mình.
Đới Thiên Sơn để Vân Tường dựa vào người của mình rồi lên tiếng nói chuyện: “Vân Tường mình dạy cậu bơi được không?”.
Vân Tường ngẩng đầu lên nhìn Đới Thiên Sơn bằng ánh mắt kinh ngạc: “Thiên Sơn…cậu…đang nói đùa hay đang nói giỡn vậy?”.
Đới Thiên Sơn nghiêm túc đáp: “Mình nói thật, hôm nay mình sẽ dạy cậu tập bơi để sau này không rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm đến tính mạng nữa”.
Vân Tường nhíu mày rồi khẽ lắc đầu đáp: “Không được đâu, mình đã thử rất nhiều lần rồi nhưng không lần nào làm được hết”.
“Mình biết cậu rất sợ nước nhưng có mình ở bên cạnh cậu mà, chúng ta cùng nhau vượt qua nỗi sợ hãi đó của cậu có được không?!”.
Vân Tường có vẻ do dự nhưng giọng nói ấm áp của Đới Thiên Sơn đã tiếp thêm cho cô động lực để cố gắng: “Tin tưởng mình một lần được không Vân Tường, chúng ta cùng cố gắng”.
“Được mình sẽ thử một lần nữa”.
Dạy bơi cho một người bị ám ảnh tâm lý về nước là một chuyện không hề dễ dàng, Đới Thiên Sơn khó khăn lắm mới làm cho Vân Tường không còn cảm giác thấy sợ nước nữa.
Đến lúc mặt trời gần lặng thì Vân Tường cũng biết bơi tạm ổn rồi, Đới Thiên Sơn tỏ vẻ hài lòng khi thấy con gái nhỏ của mình vui vẻ đùa nghịch dưới nước.
“Chúng ta nên lên bờ thôi trời cũng chiều rồi”.
Vân Tường gật đầu, Đới Thiên Sơn đỡ cô lên bờ trước.
Khi anh chàng Đới Thiên Sơn vừa bước lên bờ thì cô nàng Vân Tường liền quay sang nắm lấy cánh tay của cậu với vẻ mặt vô cùng hốt hoảng kêu lên: “Thôi chết rồi, mình không có mang theo quần áo để thay hơn nữa ở trên núi cũng không có chỗ để thay đồ luôn”.
Đới Thiên Sơn nhoẻn miệng cười: “Cậu không có mang nhưng mình có mang, hơn nữa ở trên đỉnh núi người ta cắm trại cũng khá đông mình có mang lều nè, tối nay cậu có muốn ở lại cắm trại cùng mình không?”.
Mắt của Vân Tường sáng rỡ lên đáp: “Đương nhiên là được rồi”.
Đới Thiên Sơn lấy ra một cái khăn bông thật to khoác lên người của Vân Tường rồi nói: “Chúng ta đi khoảnh năm phút nữa là tới chỗ dựng lều rồi, cậu chịu khó một chút nha”.
“Không thành vấn đề”.
Ở khu du lịch nghỉ dưỡng, Đăng Nguyên vừa ăn cơm tối vừa than vãn: “Thiên Sơn và Vân Tường đúng là bạn xấu mà”.
Nam Nhất liền hỏi: “Tại sao lại nói hai cậu ấy là bạn xấu chứ???”.
Đăng Nguyên lắc đầu khẽ thở dài: “Hồi sáng tôi thấy hai người đó ra ngoài cùng nhau rất sớm, Thiên Sơn hình như còn mang theo lều nữa, họ ra ngoài chơi mà không rủ thì là bạn xấu rồi”.
Nam Nhất nhếch môi mỉm cười rồi nói: “Đăng Nguyên à cậu thôi đi, người ta đi chơi chung cậu tính đi theo làm bánh mì kẹp thịt à? Bộ ăn cẩu lương chưa đã nữa hay sao vậy?”.
Đăng Nguyên gật gù tỏ vẻ tư tưởng đã thông suốt: “Cậu nói cũng phải nhưng mà chắc là ra ngoài chơi vui lắm nên bây giờ hai người đó vẫn chưa quay về đây nữa, tôi cũng muốn được đi chơi”.
Nam Nhất hừ mũi: “Đừng có con nít nữa được không mau ăn cơm đi”.
Tiêu Dĩnh Nhiên cũng đang ngồi ăn cơm với Mộ Tuyết Vi gần đó, khi cô nghe nói Đới Thiên Sơn và Vân Tường ra ngoài đi chơi với nhau từ sớm thì liền rủ mắt cơm nuốt cũng không vô.
Mộ Tuyết Vi lên tiếng hỏi: “Cậu sao vậy Dĩnh Nhiên?”.
Tiêu Dĩnh Nhiên cố cười gượng đáp: “Không có gì”.
Ở Mộc Sơn buổi tối rất đẹp, có thể nhìn thấy triệu triệu vì sao lấp lánh trên bầu trời, gió thổi mát rượi, phong cảnh thì hữu tình, người ta đến đây cắm trại cũng khá đông, có người đi với gia đình, có người đi với người yêu, có người đi với bạn bè.
Vân Tường vào lều thay quần áo mà Đới Thiên Sơn chuẩn bị rồi bước ra ngoài thì thấy anh chàng đang ngồi nướng thịt, cô ngạc nhiên hỏi: “Thịt ở đâu ra mà cậu nướng được vậy?”.
Đới Thiên Sơn tự hào đáp: “Mình muốn đi picnic với cậu nên chuẩn bị mọi thứ ngay từ đầu hết rồi”.
Vân Tường gật đầu tỏ vẻ hài lòng vì độ chu đáo của Đới Thiên Sơn rồi cô bước sang ngồi cạnh cùng anh nướng thịt.
Đới Thiên Sơn gắp một miếng thịt đã được nướng chín màu vàng đều thơm phức đưa tới miệng của Vân Tường: “Cậu nếm thử xem hợp khẩu vị không?”.
Vân Tường ăn thử miếng thịt rồi gật đầu đáp: “Ngon lắm Thiên Sơn”.
Sau đó Vân Tường cũng lấy đũa gắp một miếng đưa tới miệng của Đới Thiên Sơn: “Cậu cũng ăn đi”.
Đới Thiên Sơn nhai nuốt miếng thịt rồi bĩu môi nói: “Miếng vừa rồi cậu nướng bị khét rồi…này nhé con gái mà nấu ăn không ngon là không giữ chồng được đâu, đến nỗi mẹ của mình còn phải xuống bếp mỗi ngày để giữ cái dạ dày của ba mình đó”.
Vân Tường ngẩng đầu lên nhìn Đới Thiên Sơn bằng đôi mắt ngây ngô rồi hỏi: “Vậy nếu mình nấu ăn ngon thì cậu sẽ kết hôn với mình đúng chứ?”.
Đới Thiên Sơn đứng hình vài giây rồi tìm cách lẩn tránh: “Thôi ăn đi cô nương tới đó rồi tính”.