Na Thì Hậu Hoa Khai

Chương 12




Nếu có thể sống sót trở về, Vệ Ti Không thề gã sẽ một lần nữa hảo hảo làm người, nhưng mà gã không còn cơ hội nữa rồi.

—— Tại sao kẻ luôn thích làm ác lại phát ra được lời thề như vậy? Bởi vì nam nhân kia đã sử ra thủ đoạn ác độc nhất đối với gã: phân cân thác cốt thủ. (chặt gân vặn xương)

Nam nhân mày rậm mắt to kia không ngờ lại là nhất lưu cao thủ ẩn mình trong giang hồ. Thủ pháp phân cân thác cốt của hắn thật sự là tuyệt diệu.

Tại sao Vệ Ti Không dám khẳng định võ công của đối phương như vậy? Bởi vì gã hiện đang được tự mình nếm thử mùi vị cắt cân vặn xương.

Gã dám cam đoan bản thân nghe được thanh âm đầu khớp xương cùng thịt của mình tách lìa khỏi nhau. Nhưng mà gã không thể làm được gì để chống đỡ cả, bởi vì chỉ gần gã vừa nhúc nhích thôi là sẽ cảm giác được tư vị bị người bổ ra thành trăm nghìn đoạn. Giữa lúc đau đớn, gã không khỏi suy nghĩ rốt cuộc bản thân đã phạm phải bao nhiêu đại tội, để đáng phải bị nam nhân tưởng như chính phái nhưng lòng dạ lại độc ác này dùng thủ đoạn tàn độc như vậy đối phó với gã. Nhìn bộ dạng nam nhân nọ nhẹ tay nhẹ chân cẩn cẩn dực dực ôm lấy thiếu niên thanh tú bị điểm huyệt lâm vào hôn mê kia an trí trong mã xa, không thể nào…

Không thể nghĩ nữa. Nếu còn tiếp tục đoán thì sắc mặt gã sẽ không chỉ là màu xám ngắt mà thôi. Hơn nữa cảm giác chết lặng càng lúc càng rõ ràng nói cho gã biết, tiếp tục như thế này thì dù nam nhân kia chịu ngưng hành hạ gã thì gã cũng trở thành tàn phế mà thôi. Vừa nghĩ đến hậu quả phải trở thành phế nhân, người mà ngay cả lúc bị cơn đau vặn xương hành hạ cũng không kêu lên một tiếng như Vệ Ti Không cũng phải gào ra miệng: “Ngươi giết ta đi! Giết ta! Nếu không…Ngươi mau giết ta.”

“Nếu không thì sao?” Nam nhân nọ tựa tiếu phi tiếu khoanh tay đứng nhìn, “Cả đời ngươi tội nghiệt sâu nặng, nghĩ muốn được giải thoát dễ dàng như vậy, có thể hay sao? Huống hồ ngươi đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ, ta làm sao có được lòng tốt tha thứ cho ngươi hả?”

“Ta…ta rốt cuộc đã làm sai cái gì?” Không cam lòng, thật sự là không cam lòng. Gã tin chắc đây là lần đầu tiên nhìn thấy người này, không thể nào đắc tội gì với hắn để hắn ngang nhiên hành hạ mình như vậy?

“Ngươi mưu toan động vào người của ta. Không chỉ đáng chết, mà còn phải chết rất bi thảm.”

“Ta động vào ai chứ?” Người lợi hại như vậy, trong chốn giang hồ nhất định không người không biết. Gã từ lúc nào đụng chạm đến nhân vật lợi hại bậc này?

“Hừ, chính ngươi tự hiểu đi.” Vừa nói vừa xoay người muốn rời đi.

“Đừng đi, ngươi mau giết ta!”

“Sau nửa canh giờ, ngươi nhất định sẽ vì mạch máu toàn thân vỡ tung, thất khổng lưu huyết mà chết, mặc kệ là ai cũng cứu không được. Ngươi cứ yên tâm từ từ mà hưởng thụ đi.” (tưởng độc phát nhanh lắm chứ, ai dè nửa canh giờ, Hoa Diệu Sân oánh kiểu gì cho hết nửa canh giờ? =)))

“A…”

Giữa tiếng gào thét thảm thiết kia, nam nhân nọ khoái trá mỉm cười, vứt đèn lên ngựa, theo bên cạnh mã xa, từ từ rời đi.

Lúc Hoa Diệu Sân tỉnh lại, trời đã khuya.

Huyệt đạo đã sớm được giải, khí cơ toàn thân đã vận chuyển khá lưu loát. Y giống như cá chép vùng vẫy, từ trên chiếc giường xa lạ nhảy dựng lên.

Đây tuyệt đối là một gian phòng xa lạ mình chưa bao giờ tiến vào. Là ai, tại sao đem mình thả ở đây? Hắn rốt cuộc có ý đồ gì? Hắn…chẳng lẽ là Vệ Ti Không?

Vừa nghĩ đến Vệ Ti Không, toàn thân Hoa Diệu Sân đã nổi ác hàn, sắc mặt lại càng trắng thêm. Y vô thức cúi đầu, kiểm tra lại toàn thân của mình.

May mắn, y phục vẫn nguyên một bộ, hình như không bị động chạm gì, thân thể cũng không cảm thấy gì bất thường, nghĩ lại có lẽ cũng chưa phát sinh chuyện gì.

Đang muốn yên tâm thở ra một hơi, cửa liền bị đẩy ra, một nam nhân áo lam bưng mâm đi vào. Trên mâm là thức ăn toả mùi thơm ngào ngạt.

Hắn nhìn Hoa Diệu Sân đứng trong phòng, không khỏi nở nụ cười.

“Tiểu Diệu, tỉnh rồi sao.”

Thấy được mặt của hắn rồi, hô hấp của Hoa Diệu Sân vô thức đình chỉ.

Sao lại là hắn? Sao có thể là hắn?

Trái tim bị thiêu đốt đau đớn, tựa như nhiệt hỏa từ địa ngục. Trước mắt từng trận từng trận mê muội, cảnh vật đều trở nên mơ hồ, ngay cả dung nhan trường mi mắt phượng tuấn tú ở đối diện cũng lay động qua lại không ngừng, gần như không thể nhìn rõ.

Hoa Diệu Sân buộc phải vươn tay ôm lấy đầu mình, rên rỉ nói:

“Ngươi đừng lắc lư nữa, chóng mặt quá.”

Người nọ buông mâm, đỡ lấy Hoa Diệu Sân, ngón tay thăm dò dưới mũi y, nhẫn nại cười nói: “Tiểu Diệu, ngươi đừng ngưng thở chứ, cứ hô hấp bình thường thì sẽ thoải mái hơn.”

—— Được rồi, toàn thân trên dưới của Hoa Diệu Sân không bị mất mát không đau đớn không bị đả thương không trúng độc, y chỉ là ngưng thở lâu quá nên không thoải mái thôi.

Hoa Diệu Sân nghe vậy thì thả lỏng một chút, nhưng ánh mắt vẫn vô thức hướng về phía nam nhân:

“Ngươi sao lại ở đây?”

“Ta vốn luôn ở đây. Ngươi không nhớ rõ sao? Địa chỉ mà ta viết đưa cho ngươi chính là chỗ này a.” Nam nhân cười tủm tỉm, ngồi bên bàn, đưa tay lấy thức ăn bày ra, “Đói bụng rồi, đến ăn chút gì đi.”

“Ta không thấy.” Hoa Diệu Sân bất động, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng nói.

“Cái gì?” Lỗ tai của nam nhân rất thính, có nói nhỏ hơn nữa hắn cũng có thể nghe thấy, vậy nên hắn kinh ngạc ngẩng đầu. “Ngươi nói cái gì?”

“Địa chỉ kia, ta không thấy. Ta làm mất nó rồi.”

Thở dài, đi qua ôm lấy Hoa Diệu Sân. “Vậy ngươi nhất định không biết ta ở đây chờ ngươi bao lâu nhỉ. Suốt nửa năm đấy. Ngươi thật sự một chút cũng chưa từng xem sao?”

“Tại sao ta phải xem?” Bị chút trách cứ lẫn trong tiếng thở dài của hắn kích động, Hoa Diệu Sân không nhịn được đáp trả, “Không phải ngươi đuổi ta đi sao? Tại sao ta phải giữ lại địa chỉ ngươi đưa? Ta giữ lại làm gì chứ? Không lẽ không có ngươi thì ta không làm được chuyện gì sao?”

Nam nhân tựa hồ bị giật mình một chút. Ánh mắt hắn nhìn Hoa Diệu Sân có chút đăm đăm. Mãi một lúc mà trong phòng một chút thanh âm cũng không có.

Không lâu sau đó, thanh âm thuần hậu như một loại rượu ngon của nam nhân vang lên: “Cơn giận lớn như vậy, hẳn là ngươi rất đói bụng đi. Đến đây, ăn chút gì đi, ta làm đấy, ngươi nhất định sẽ thích.”

“Ta không ăn.”

“Ăn đi. Một khi đói bụng tính tình của ngươi sẽ rất xấu. Chờ ngươi ăn xong rồi, chúng ta lại hảo hảo nói chuyện.”

Nam nhân vừa nói vừa kiên quyết nhấn Hoa Diệu Sân ngồi vào bàn ăn.

Thú thật kỹ thuật của nam nhân rất khá. Bất quá Hoa Diệu Sân ăn mà không cảm nhận được vị gì.

Muốn nói chuyện gì? Có gì để nói đây?

Chuyện đã sớm kết thúc, năm đó túi tiền nho nhỏ nhét vào trong tay cũng không thể sưởi ấm được đáy lòng rét lạnh của mình. Việc hắn tự tay khắc ấn ký đã trở thành thương tổn mà mình không có cách gì quên được.

Năm đó mình nhận tội, bởi vì mình biết bản thân thật sự mắc sai lầm, cũng bởi vì công phu không bằng kẻ khác nên mới bị đánh bại cùng thao túng, nhưng vào thời điểm mình cần được giúp đỡ nhất thì hắn lại không nghe cũng không hỏi. Nếu như trên thế gian này còn ai có thể vô hình tổn thương y, vậy người đó không phải người dành cho y.

Bây giờ còn hảo hảo nói chuyện làm gì nữa? Mình đã không còn là đệ tử Đường Môn, mà đã trở thành đại sát thủ trong giang hồ, còn chuyện gì cần nói với Đường Môn đại công tử này đây?

Cơn tức giận khiến y liên tục nhai thức ăn, không chú ý mình đã ăn bao nhiêu. Đợi đến khi nam nhân buồn cười gõ chén để gọi thần trí y quay về, y mới phát hiện mình đã chén sạch phần ăn của ba người.

“Tiểu Diệu, đúng là ngươi rất đói bụng ha.”

Nam nhân dọn sạch bàn, bày một bình trà thơm, chuẩn bị hoàn tất cho công cuộc “nói chuyện”.

“Tốt lắm, bắt đầu nào.”

Bụng no rồi, cơn tức trong người cũng bị thức ăn đánh bay đi đâu mất. Có chút buồn ngủ, mí mắt cũng thấy nặng nề. Hoa Diệu Sân tựa vào ghế, chậm rãi nói: “Nói chuyện gì?”

“Nói chuyện sắp tới ngươi định làm sao?”

“Cái gì?”

“Ta kể ngươi biết, Đường Môn gần đây phát xuống lệnh triệu tập, yêu cầu tất cả đệ tử trong chốn giang hồ quay về nghe chỉ thị. Ngươi có muốn trở về hay không?”

“Tại sao?” Lệnh triệu tập của Đường Môn không phải muốn là phát, trừ phi có đại sự. Thế nhưng Đường Môn vốn yên tĩnh đã lâu, xảy ra chuyện gì đáng để tổng động viên như vậy?

“Bởi vì Đường Môn muốn khai chiến, mục tiêu: Động Đình Hồ.”

“Cái gì?” Kinh hãi, không kiềm được từ trên ghế nhảy dựng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.