Mỹ Thụ Bị Đánh Dấu (Abo

Chương 8




Một tháng sau, buổi đấu thầu kết thúc, công ty của Ngôn Đỉnh lấy ưu thế mang tính áp đảo đè bẹp ba công ty cạnh tranh khác, anh lấy tư thái của người chiến thắng đi về phía Hứa Hạo, thản nhiên khoe thành tích của mình, Hứa Hạo khẽ mỉm cười, anh ta không hiểu Ngôn Đỉnh tại sao lại làm chuyện trẻ con như vậy, nhưng nhất định có liên quan với Thẩm Thượng, dù sao từ lúc có Thẩm Thượng, quan hệ của anh ta và Ngôn Đỉnh có hơi trở nên vi diệu.

“Hứa Hạo, thật sự xin lỗi, hại nỗ lực trong mấy tháng này của cậu đều đổ sông đổ biển rồi.” Ngôn Đỉnh xin lỗi một cách trái lòng.

Hứa Hạo vẫn cười nói: “Còn chưa tới giai đoạn trao thầu, hợp đồng cuối cùng cũng chưa có ký được, mọi chuyện đều có khả năng.”

Ngôn Đỉnh cười lạnh một tiếng, phỉ nhổ vịt chết còn cứng miệng, anh không phải là đặc biệt nhắm vào Hứa Hạo, hai người trước kia còn không tim không phổi chơi cùng nhau, anh chỉ đơn thuần nghi ngờ, quan hệ của Thẩm Thượng và Hứa Hạo không cạn, vì thế đã thử thăm dò vài lần, câu trả lời và hành vi của bọn họ, hoàn toàn không giống, thậm chí đều đang cất lực che giấu một sự thật gì đó với anh, nghĩ tới đây, biểu cảm trên mặt Ngôn Đỉnh tự nhiên nhiều thêm vài màu sắc.

Hứa Hạo đại khái đọc ra được tâm tư của Ngôn Đỉnh, có lòng kích anh, nói thế nào cũng muốn giết chút nhuệ khí của anh, vì thế nói: “Hôm sinh nhật của Thẩm Thượng, tôi đã tặng một chiếc cà vạt cho cậu ấy, không biết cậu ấy có thích không?”

Thật là giỏi đâm chọc!Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Sắc mặt của Ngôn Đỉnh trở lạnh, biết rõ Hứa Hạo là cố ý khiến anh không thoải mái, nhưng vẫn không nhịn được cơn giận: “Chiếc cà vạt đó à, cậu ta khá thích, trói cổ tay cổ chân, hiệu quả đó rất tuyệt, Hứa Hạo, lần sau không bằng tặng một sợi dây thừng đỏ, Thẩm Thượng sẽ càng thích hơn, nói không chừng sẽ lập tức cầu tôi trói chặt cậu ta...”

Dù có tu dưỡng tốt hơn nữa, Hứa Hạo sau khi nghe thấy những lời này, cũng không tiếp tục vẻ đùa cợt được nữa, từ trong giọng điệu của Ngôn Đỉnh, anh ta cảm nhận được sự khinh bạc và sỉ nhục mà Ngôn Đỉnh đối với Thẩm Thượng, còn cả loại thị uy kèm theo địch ý đó nữa.

Thẩm Thượng không nên bị khinh bạc và làm hại như vậy, mà cậu quả thật bị đối đãi như thế rồi, cam tâm tình nguyện, dùng cách thức tự rước nhục để dày vò bản thân, mà hung thủ biến cậu thành như này, lại là anh ta – Hứa Hạo.

“Cậu ấy không thích chơi những cái này.” Hứa Hạo lạnh lùng nói.

Ngôn Đỉnh hừ lạnh một tiếng: “Cậu sao biết cậu ta không thích? Cậu và cậu ta từng thử?”

Hứa Hạo suýt nữa một quyến đấm vào cái mặt thiếu đòn của Ngôn Đỉnh, buông năm ngón tay siết chặt ra, hít thở vài lần mới ổn định cảm xúc: “Ngôn Đỉnh, cậu biết Thẩm Thượng trước kia, là một người kiêu ngạo cỡ nào không? Đừng hủy hoại cậu ấy, khiến bản thân hối hận không kịp.”

Ngôn Đỉnh nghẹn lời, anh ta đối với quá khứ của Thẩm Thượng, không biết gì cả, dẫn tới rất nhiều lần, anh cảm thấy Thẩm Thượng tuy đang nhìn anh, trong đáy mắt lại là một người khác.

Là ai? Bất luận là ai, người đó ở trong tim của Thẩm Thượng nhất định có trọng lượng không nhẹ, nhất định nặng như Thái Sơn, nhất định trân quý cất giấu, nếu không sao lại khiến Thẩm Thượng nhớ nhung không quên chứ?

Là Hứa Hạo sao? Thẩm Thượng là Hứa Hạo dẫn tới cho anh, anh còn nhớ lần đầu tiên khi anh gặp Thẩm Thượng, trái tim không thuộc về mình, đang trong thời gian thích nghi kia như bị điện giật, dấy lên từng vòng gợn sóng vi diệu, bản thân đối với chuyện này cũng không quan tâm, bản thân đối với cảm nhận của bên ngoài đều rất lạnh nhạt, sau khi nhìn thấy thiếu niên sạch sẽ không dính bụi trần này, giống như chiếc máy đã lâu không sử dụng được lắp pin thay dầu, có sinh cơ và động lực, thế giới của anh bắt đầu lấp lánh, cũng khiến anh cảm thấy vô cùng nghi hoặc, trái tim đập, trái tim của người khác, vào lúc đó, thật sự hoạt động rồi.

“Hứa Hạo!” Ngôn Đỉnh gọi Hứa Hạo.

“Ngày mai tôi tổ chức sinh nhật bù cho Thẩm Thượng, tới không?”

Hứa Hạo dừng bước, đứng im ở đó, như đang do dự.

“Cậu ta ở Hàng Bắc chỉ có một người bạn là cậu.” Ngôn Đỉnh nói không phải giả, quê của Thẩm Thượng ở Cát Lâm, cậu một mình tới Hàng Bắc, ngoài Hứa Hạo ra thì không quen biết ai nữa rồi.

Hứa Hạo như không nghe mà thở dài: “Địa điểm tụ tập gửi vào máy của tôi.”

Ngôn Đỉnh mỉm cười: “Được.”

Sau khi xoay người đi, trong ánh mắt của Ngôn Đỉnh đều là sự lạnh lẽo, ý lạnh khiếp người tỏa ra.

Nếu đã là sủng vật của anh, trong lòng sao có thể còn có người khác chứ? Thẩm Thượng chỉ có thể yêu một mình Ngôn Đỉnh anh! Quá khứ có thể không màng, nhưng hiện tại, tương lai, chỉ cần Ngôn Đỉnh anh còn chưa chơi chán, trong lòng của Thẩm Thượng không được phép có sự tồn tại của người khác!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.