Mỹ Thụ Bị Đánh Dấu (Abo

Chương 21




“Nói đi, dấu vết trên cổ cậu là do ai làm?” Ngôn Đỉnh ngồi trên cổ Thẩm Thượng, tức giận nói: “Cậu, mẹ nó mất tích 7 ngày, ông đây tìm kiếm đến sắp phát điên rồi! Thế nào? Tìm được người chấp nhận mình rồi! Vội vàng muốn thoát khỏi mối quan hệ với tôi?”

Tất cả suy nghĩ của Thẩm Thượng đều sụp đổ, đôi môi tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu, biểu thị tâm lực tiều tụy của cậu: “Ngôn Đỉnh, anh sắp kết hôn rồi.”

Một câu nói khiến bầu không khí ngưng tụ lại, thậm chỉ cả thời gian cũng đột ngột dừng lại, Ngôn Đỉnh cử động yết hầu của mình, mí mắt giật giật, không thể che giấu được sự chột dạ: “Tôi thì kết hôn cái gì? Kết hôn rồi thì sao có thể chơi cậu, không phải cậu không muốn rời khỏi tôi sao? Không phải vẫn muốn lúc nào cũng hầu hạ tôi sao? Tôi tặng nhà cho cậu, cậu tiếp tục làm chim hoàng yến, tôi vẫn là chủ nhân của cậu! Tôi cho phép cậu tiếp tục yêu tôi! Toàn tâm toàn ý yêu tôi!”

“Ngôn Đỉnh….” Thẩm Thượng nghẹn ngào, khuôn mặt tràn đầy nước mắt: “Sao anh có thể như vậy, anh đã muốn kết hôn với Tưởng Hằng, từ nay về sau, anh phải toàn tâm toàn ý đối xử tốt với anh ấy, tình yêu không phải là trò chơi, là mang theo sự chiếm hữu ích kỷ và thiên vị, là….”

Thẩm Thượng dừng lại, nhìn chằm chằm vào Ngôn Đỉnh, mệt nhọc hỏi: “Ngôn Đỉnh, anh có hiểu gì là yêu không? Có hiểu không?”“Tôi không hiểu!” Ngôn Đỉnh tức giận hét lên, anh ta không nói dối, anh không hiểu, thực sự không hiểu, từ nhỏ đến lớn, anh chính là một cậu ấm quần là áo lượt kiêu ngạo, ngang ngược, thiểu sự yêu thương, không ai dạy anh về tình yêu, trong thế giới quan của anh, tình yêu đều mang theo mục đích, anh tận mắt nhìn thấy tiểu tam đến tận cửa bức chết mẹ mình, tận mắt nhìn thấy ba mình ở trong phòng khách đè một chàng trai trẻ một cách dã man để thảo phạt, tận mắt nhìn thấy những nam thanh nữ tú kia bò lên giường ba mình, hiện thực mà anh được tiếp nhận đã sụp đổ, lộn xộn, ba anh dạy anh những thủ đoạn và tâm kế trên thương trường, duy nhất chỉ không có cách nào dạy anh yêu là gì!

Lúc bắt đầu yêu đương, anh gặp Tưởng Hằng, một học sinh ưu tú đứng đầu trường, một người đàn ông có khuôn mặt cao quý, Tưởng Hằng từ chối sự nịnh hót, quấy rối của Ngôn Đỉnh, ngược lại càng khiến Ngôn Đỉnh có hứng thú, càng theo đuổi một cách mãnh liệt, đều nói là không có được luôn là điều tốt nhất, Tưởng Hằng giống như đóa hoa Tử Đằng, kiêu hãnh nở rộ trong lòng Ngôn Đỉnh.

“Không hiểu thì không hiểu.” Thẩm Thượng nằm thẳng ra, nhắm mắt lại giống như cam chịu số phận, anh không nhìn thấy biểu cảm bi thương của Ngôn Đỉnh lúc này, giống như một con thú nhỏ đang tức giận, bị người khác dồn vào góc tường, đang nhe răng và móng vuốt để đe dọa, nhưng người bị tổn thương không nên là anh sao?

Tự mình tìm, đều là tự mình tìm.

Khi cảm xúc lên đến cực điểm, đi vào ngõ cụt, Thẩm Thượng buộc mình phải để cho đầu óc trống rỗng, cậu cũng không muốn nghĩ về những vấn đề quá phức tạp, cứ mặc kệ đi, mặc kệ đi.

Thẩm Thượng quay đầu đi, kéo cổ áo mình xuống, giải phóng ra pheromone omega cầu ái: “Làm không?”

Mùi pheromone này quá nồng nặc, chưa kể đến việc Ngôn Đỉnh đã đánh dấu với Thẩm Thượng, anh lập tức nảy sinh dục vọng, thầm mắng một câu “chết tiệt”, rồi kéo Thẩm Thượng vào phòng ngủ.

Dường như muốn kiểm chứng điều gì đó, hôm nay từ phòng ngủ đến phòng tắm, từ phòng tắm đến ban công, phòng khách, phòng bếp, phòng đọc sách, tất cả mọi chỗ trong căn phòng này một lần nữa được bọn họ mở khóa, không biết kiềm chế, không có chừng mực.

Cả đêm, thân thể lắc lư không ngừng, hoa hồng ở ngoài cửa sổ dính đầy sương, màu đỏ rực nở ra nhụy hoa, tráng lệ mà lạnh lẽo.

Sau khi Ngôn Đỉnh thỏa mãn, nhìn Thẩm Thượng, trạng thái của đối phương rất thảm, máu ở giữa chân gần như không ngừng chảy ra.

Cho dù là bị nứt, cũng sẽ không như thế này…

Có cần phải gọi bác sĩ riêng không? Hay là trực tiếp đưa đến bệnh viện?

Trông rất khủng khiếp, vô cùng khủng khiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.