Mỹ Thụ Bị Đánh Dấu (Abo

Chương 14




Những người khác bỗng im bặt, tửu lượng của Ngôn Đỉnh xem như không tồi, không tới mức uống nhiều rồi nổi điên.

“Ngôn Đỉnh, làm sao thế? Có chuyện phiền lòng thì nói ra, các anh em giúp cậu nghĩ cách.”

Ngôn Đỉnh ôm đầu, chán nản giống như chó nhà có tang, anh cử động yết hầu, dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn hỏi: “Các cậu tin tình yêu không? Tin yêu một người có thể không màng tới bản thân không?”

Cái này...

Mấy người nhìn nhau, bọn họ đâu có biết, đều chưa từng gặp người thật lòng thích, bọn họ bẩm sinh bạc tình, phong lưu khoác lác, thích tùy hứng, bọn họ càng vui lòng chọn thuần phục dã tính của con người nguyên bản nhất.

“Ngôn Đỉnh, cậu có phải là nhớ Tưởng Hằng rồi không?”

Ngôn Đỉnh từ trên đất bò dậy, chỉ vào điện thoại trên bàn, người khác cầm đưa cho anh, anh ấy mấy nút, bỗng bật khóc, đau lòng suy sụp, rầu rĩ u tối, ai không biết còn tưởng anh thất tình hoặc thất nghiệp rồi.

Số điện thoại... Con số anh ấn theo tiềm thức vậy mà là số của Thẩm Thượng, con số duy nhất có thể xuất hiện rõ ràng ở trong cái đầu đang nặng trịch choáng váng vậy mà là số điện thoại của Thẩm Thượng.Anh điên rồi... nhất định là điên rồi, Ngôn Đỉnh bực tức ném điện thoại lên bàn.

Các anh em bạn bè thấy anh say không nhẹ, có lòng tốt giúp anh gọi điện thoại.

“Alo.” Giọng nói của Tưởng Hằng dễ nghe như dòng suối chảy trong khe núi: “Đỉnh?”

Ngôn Đỉnh say khướt nói: “Cậu là của tôi, đừng mơ rời khỏi tôi, đừng rời khỏi tôi...”

Nói tới cuối cùng, giọng còn nghẹn ngào, thậm chí phe lẫn sự cầu xin.

Đầu dây bên kia khựng lại, sau đó đưa ra câu trả lời, nhưng đáp án này Ngôn Đỉnh nghe không chân thực.

Bởi vì tác động của rượu, cộng thêm áp lực nặng nề trong cảm xúc tiêu cực, anh chỉ cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, huyết mạch dâng trào, thân dưới kích lên hùng dũng tiến bước, giống như có một dòng điện chạy khắp tứ chi, nóng bỏng vô cùng, dục vọng bùng phát.

Thời kỳ nhạy cảm của alpha, tới theo lịch.

Lúc này, trong đầu Ngôn Đỉnh đều là Thẩm Thượng, anh chỉ muốn lập tức về nhà, ôm lấy omega bé nhỏ của anh, hung hăng đánh dấu, khiến cái miệng nhỏ ngọt ngào xinh đẹp đó chỉ biết phát ra âm thanh rên rỉ, đôi mắt mãi mãi che giấu bí mật đó chỉ còn lại hơi nước mờ mịt.

Ngôn Đỉnh nửa đêm về tới nhà trong tình trạng say xỉn, vừa trở về thì xông thẳng vào phòng của Thẩm Thượng.

Anh toàn thân đều là mùi rượu, mùi rượu rất gây mũi bao trùm cái giá lạnh, giày anh cũng không cởi đã leo lên giường của Thẩm Thượng, một tay bóp cổ của Thẩm Thượng, lôi cậu ra khỏi giường.

“Ngôn... Đỉnh...” Thẩm Thượng tái mét mặt mày, đồng tử màu đen bỗng co rút lại, trên mặt viết đầy sự phòng bị và kháng cự.

“Ha...” Lại là loại ánh mắt này, lại là loại ánh mắt này! Con mẹ nó lại là loại ánh mắt này!

Ngôn Đỉnh à, mày không nên vui mừng sao? Sủng vật bị mày dọa sợ, cung phụng như quỷ thần, mày giơ tay nhấc chân đủ khiến cậu ta lơm lớp bất an, run rẩy sợ hãi, mang theo sự thành kính và thận trọng, hết sức lo sợ mà phụng theo thánh ý.

Nhưng mà! Ngôn Đỉnh, mày không nên đau buồn sao? Vốn tưởng cậu ta là tín đồ trung thành nhất của mày, kết quả lại là mày dính vinh quang của người đó!

Thật nực cười biết bao, chuyện này nếu bị người khác biết, mặt mũi của Ngôn Đỉnh anh biết giấu vào đâu?

Anh tung hoành tình trường nhiều năm, trước nay chưa có ai dám chơi đùa anh, anh tưởng mình mới là người thống trị khống chế toàn bộ, không ngờ cuối cùng của trò chơi, kẻ ngu lại là anh.

Ngôn Đỉnh nhìn chằm chằm Thẩm Thượng, trong ánh mắt cay độc sớm đã lộ ra bão tố, trong đầu anh vụt qua hàng trăm hàng ngàn dòng suy nghĩ, cảm xúc rối loạn đan xen với sương mù, mà theo hô hấp càng lúc càng gấp áp, trái tim của Ngôn Đỉnh cuối cùng nứt ra, sự ảo não, tức giận, chán trường cả ngày nay như mãnh thú hồng thủy cắn nuốt lý trí còn sót lại của anh, mãi tới khi băng tan ngói nát, khiến anh hóa thân thành ma quỷ ở dưới địa ngục.

“Thẩm Thượng!” Ngôn Đỉnh thô lỗ cưỡi trên người Thẩm Thượng, tức giận quát: “Con mẹ cậu thật là được nha! Lại dám lừa ông đây!”

Thẩm Thượng bị bóp tới mức không thở được, còn chưa giải thích mấy câu, lại bị Ngôn Đỉnh tát một cái mắt nổ đày đom đóm, tai ù đi, có ít máu rỉ ra từ khóe miệng: “Ngôn... Đỉnh...”

“Đừng gọi tôi, cậu giỏi nha, ông đấy cho rằng cậu là chân ái, con mẹ cậu xem ông đây là thế thân, con mẹ cậu còn giả bộ lần đầu tiên để lừa tôi!” Ngôn Đỉnh vừa mắng vừa xé quần áo của Thẩm Thượng: “Cậu nợ như vậy, hôm nay tôi thỏa mãn cậu, bảo đảm khiến cậu một tuần không xuống được giường.”

“Ngôn Đỉnh... Ngôn Đỉnh...” Thẩm Thượng cực kỳ sợ hãi, không khí lạnh lẽo lướt qua cơ thể, tiếp theo đó là cuộc ngược đãi điên cuồng của Ngôn Đỉnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.