Lần trước Thẩm Thượng sau khi uống say, cái tên mà cậu đã gọi trong lúc mơ hồ, cũng tên Hà Hiên!
Ngôn Đỉnh cảm nhận được sự lạnh lẽo đông cứng mà trước nay chưa từng có, lại như nước đá gội đầu, bỗng sáng tỏ thông suốt, ở thời gian không thích hợp nhất biết được đáp án mong muốn nhất, thật sự nực cười.
Anh bị thái độ của Hứa Hạo đối với Thẩm Thượng đánh lừa, sao lại không nhìn ra mỗi khi Thẩm Thượng nhìn anh, ánh mắt đều sẽ lướt qua vị trí tim của anh chứ?
Thẩm Thượng từ đầu chí cuối, người Thẩm Thượng yêu đều không phải là anh, mà xem anh thành vật thay thế của Hà Hiên, nực cười, anh chẳng qua cũng chỉ là vật thay thế của người ta mà thôi!
Sự thật này khiến Ngôn Đỉnh không thể chấp nhận.
Nhưng...
Ngôn Đỉnh hít sâu một hơi, ép cái đầu đang nóng lên của anh bình tĩnh lại, có vài chuyện nghe thấy vài lời chưa chắc là thật, đầu tiên anh phải giữ Thẩm Thượng lại, bất luận như nào, đều buộc phải giữ người lại! Sau đó từ từ tính nợ.Dưới sự theo dõi chăm sóc của bác sĩ, Ngôn Đỉnh sau khi khỏe lại thì theo Thẩm Thượng về nhà, tất cả chuyện nghe thấy trong bệnh viện đều bị Ngôn Đỉnh che đậy rất tốt, anh không có nhắc tới nửa câu, hơn nữa thành công giữ lại Thẩm Thượng, chỉ là sự điên cuồng mỗi đêm, đều khiến anh không nhịn được mà bóp cổ của Thẩm Thượng.
Sự dày vò lẫn nhau, chìm đắm trong loại khoái cảm bệnh hoạn, một bát nước chứa đầy tâm sự đang sóng qua sóng lại giữa hai người.
Ngôn Đỉnh nhờ người đi điều tra quá khứ của Thẩm Thượng, anh tò mò Hà Hiên rốt cuộc là một người như thế nào, có sức quyến rũ lớn tới cỡ nào, cho dù sau khi chết đi, đều có thể khiến một người đàn ông còn sống quyết một mình, bền bỉ không đổi vì anh ta?
Đối với sự tình yêu quá đáng của Thẩm Thượng, khiến Ngôn Đỉnh không hiểu, đố kỵ, anh vốn cho rằng đã thua một người sống, không ngờ lại là một người đã chết, vấn đề là sự sống của anh được duy trì, đều là nhờ sự ban ơn của người đó.
Nghĩ tới đây, Ngôn Đỉnh đều không nhịn được mà bật cười, lộ ra nét cười u ám chán ghét.
Quán cà phê, Ngôn Đỉnh gặp bạn học cũ của Thẩm Thượng, từ trong miệng của anh ta biết được, Hà Hiên và Thẩm Thượng là hình mẫu lý giới của các cặp tình nhân, Hà Hiên từ cấp 3 tới đại học, theo đuổi Thẩm Thượng ba năm, người ta mới chấp nhận ở bên anh ta, từ đó vô cùng cưng chiều, nhất kiến khuynh tâm tới lúc mất đi.
“Quả thật, tính cách của Thẩm Thượng mềm mỏng, tính khí tốt, có tay nghề nấu nướng...” Ngôn Đỉnh trầm tư, mấu chốt là vô cùng nhẫn nại, omega như này ai mà không yêu chứ?
Bạn học cũ xua tay: “Ngôn tổng, anh có lẽ không biết, Thẩm Thượng là học dương cầm, hai tay không dính nước, cậu ta trước kia tính khí không có tốt, cũng chỉ có Hà Hiên yêu nổi cậu ta, cả ngày cầm trong tay xem như bảo bối.”
“Bọn họ thật sự ân ái như vậy sao?” Ngôn Đỉnh không nói, trên đời này lấy đâu ra đàn ông an phận thành thực, anh yêu Tưởng Hằng, nhưng không ngăn cản được anh tìm các chàng trai khác, tình cảm là một phương diện, nhu cầu sinh lý là một phương diện khác.
“Ừm, ân ái tới mức giống ngôn tình trong sách vậy.” Bạn học cũ lấy ví dụ khoa trương.
Ngôn Đỉnh lặng lẽ khuấy cà phê, chiếc thìa va chạm vào thành lý một cách rõ ràng: “Hà Hiên tại sao lại xảy ra tai nạn ô tô?”
Bạn học cũ lắc đầu: “Không biết, nghe nói, hình như hôm đó sinh nhật của Thẩm Thượng, cậu ta cứ muốn ăn bánh gato của một tiệm bánh gato ở thành nam, nằng nặc đòi Hà Hiên đi mua, kết quả trên đường trở về, người xảy ra tai nạn ô tô, ài, cực kỳ bi thảm.”
Ngôn Đỉnh đã cáo từ bạn học cũ, đi thẳng tới hộp đêm của bạn anh mở, uống tới bí tỉ, một đám đông kéo tây lôi, nói chuyện trên trời dưới biển.
“Có một phú nhị đại ngu ngốc, vì để ở cùng một minh tinh, nháo với ba của cậu ta tới mức mặt mày đỏ bừng cổ gân lên, vấn đề là minh tinh đó là hàng qua tay, không biết bị bao nhiêu người ngủ rồi.” Một người bạn chơi từ nhỏ lắm chuyện kể chuyện rất sống động.
Một người khác tiếp lời: “Đây tính là cái gì, Chu Thừa biết không? Người tình nhỏ mà anh ta nuôi lấy tiền của anh ta, đi cung phụng một mọt sách mà mình yêu, con bà nói, Chu Thừa thật tội, nhặt được hàng qua tay cũng thôi đi, còn... ha ha ha ha... suýt nữa moi cả tim ra, đến cuối cùng là làn tre hứng nước công cốc dã tràng, Ngôn Đỉnh, tôi nói... Ngôn Đỉnh!”
Ngôn Đỉnh lờ đờ bị bạn bè đẩy thì lửa giận bốc lên: “Cậu hay là cũng trở về tra thử nội tình của người đó trong nhà cậu đi? Đến lúc đó đừng trở thành trò cười của các em sau khi uống trà chiều.”
“Bốp!” Ngôn Đỉnh hai mắt đỏ ngầu đập mạnh một chai rượu xuống đất, rượu bắn ra, anh trông nhếch nhác không thôi.