Mỹ Nhân

Chương 16




Nam nhân này rất thích kể những chuyện bất thiện trước đây, cũng rất thích cùng Tùng Cương nói chuyện. Chuyện khi còn bé, chuyện thời là học sinh, lúc nghe hắn kể thật giống như được nhìn thấy Khoan Mạt của trước kia, khiến Tùng Cương hết sức cao hứng. Hắn không chỉ một lần hỏi y, “Anh không biết nói chuyện gì thú vị, em sẽ không cảm thấy nhàm chán phải chứ?”. Tùng Cương mỗi lần đều nói với hắn không sao cả.

Tùng Cương cũng không phải vì Khoan Mạt gọi mới đi ra ngoài, mà là vì muốn được gặp hắn, cho nên dù mệt mỏi cũng cố gắng gặp hắn. Bởi vì nhìn thấy hắn, cùng hắn ở chung một chỗ, làm Tùng Cương cảm thấy thập phần an tâm. Khi ở cùng Khoan Mạt, cho dù gặp chuyện bực mình như nào, cũng có thể quên đi. Nhưng là, nói không chừng Khoan Mạt chỉ là vì qúa bận rộn, hoặc tâm tình không tốt. Có khi chỉ là y quá để tâm, mới có thể cho rằng chính mình đã để lộ thân phận nam nhân. Bất cứ là ai cũng sẽ có lúc muốn yên tĩnh một mình, không muốn bất cứ người nào xung quanh tiếp xúc đi?

Tùng Cương trong đầu lúc này cũng chỉ có duy nhất chuyện này, những thứ khác cũng không còn tâm trí để suy nghĩ. Hẳn là không phải do thân phận nam nhân của y bị phát hiện rồi đi? Chẳng lẽ chính mình đã chọc giận hắn lúc nào mà không biết sao? Tùng Cương cầm điện thoại, mặc dù Khoan mạt không gọi điện cũng không nhắn tin, nhưng y cũng có thể chủ động thử một chút.

(Anh đang tức giận chuyện gì vậy?)

Chỉ là suy nghĩ xem viết cái gì cũng làm Tùng Cương tốn đếm 30′, cuối cùng y quyết định nói một câu thật đơn giản dễ hiểu, gửi tin xong, không đến năm phút sau đã có hồi âm.

(Diệp Tử tiểu thư không phải là có chuyện gì gạt tôi sao?)

Đọc được tin nhắn, cả người Tùng Cương run rẩy. Y tin chắc Khoan Mạt đã biết. Y không biết nên giải thích thế nào chuyện mình là nam nhân. Dù sao, đây cũng không phải là chuyện chỉ cần giải thích là có thể giải quyết được. Nếu như tiếp tục nói xin lỗi, hắn có thể tha thứ cho y sao?

Tùng Cương tắt nguồn di động, để điện thoại ở chỗ không thể nhìn thấy được. Bởi vì y không dám gửi tin (Thật xin lỗi). Cho dù biết Khoan Mạt là người không thể mắng chửi nặng nề với mình, nhưng y vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để bị trách cứ. Nếu như chỉ là ngoạn ngoạn, nếu như chỉ là vui đùa mà nói, y nhất định có thể nói ra câu “Thật xin lỗi.”. Nhưng bây giờ thì y không thể nào nói ra được.

Đến thứ hai, Tùng Cương phải hết sức chống đỡ cơn buồn ngủ mới có thể đến được công ty. Y đã lâu không có cảm giác buồn bực như vậy, mà cũng một thời gian dài rồi mới cảm thấy không có hứng thú làm việc.

Sau khi tham gia cuộc họp buổi sáng, y cũng không để ý trời tuyết rơi vẫn ra ngoài chạy nghiệp vụ. Mặc dù y không để ý đến thân thể vì rét lạnh mà phát run tiếp tục bôn tẩu ở bên ngoài với khách hàng, thế nhưng có lẽ do y thiếu nhiệt tình nên đã lây nhiễm sang đối phương, kết quả là mãi y vẫn chưa kí được hợp đồng nào. Thật vất vả mới kí được một hợp đồng quay về công ty, y thấy trên màn hình máy tính dán một tờ ghi chú.

( 1h chiều, Khoan Mạt tiên sinh ở sở nghiên cứu sông Tùng Diệp đã gọi điện cho cậu.)

Trong nháy máy nhìn thấy tờ giấy, Tùng Cương cảm thấy một trận thiên hoàn địa chuyển. Ngày hôm qua sau khi suy nghĩ thật lâu, Tùng Cương mới cho ra kết luận tại sao Khoan Mạt lại tức giận bảo trì khoảng cách như vậy. Mặc dù thế, nhưng đối phương lại chủ động tìm đến y.

“Cái đó, Khoan Mạt hắn nói gì vậy?”

Chữ trên mảnh giấy là của Diệp Sơn. Nghe được y hỏi, Diệp Sơn ngừng đánh máy, nghiêng đầu hỏi.

“Hắn chẳng qua là hỏi một câu Tùng Cương tiên sinh có ở đấy không? Cũng chỉ có như vậy mà thôi. Tôi cũng bảo hắn là nếu có chuyện gì thì tôi có thể chuyện lời giúp, bất quá hắn nói không phải việc gấp, sau đó liền cúp máy.”

Tùng Cương nói một câu đã biết rồi trở về chỗ của mình. Nhưng y chỉ là ngồi yên ở đó, công việc cũng không có cách nào tiếp tục làm. Người chỉ ngơ ngác nhìn màn hình máy tính, ngón tay vẫn hoàn toàn không nhúc nhích.

“Tùng Cương, hợp đồng liền hôm nay viết xong không có vấn đề gì chứ?”

Nghe được thanh âm tiền bối ở sát vách, Tùng Cương cuống quít bắt tay vào làm. Tuy rằng miễn cưỡng là lấy xong, nhưng khi kiểm tra thì không chỉ có lỗi đánh máy mà ngay cả số lượng các chữ số cũng sai. Chờ y hoàn thành bản hợp đồng cũng đã qua 5h, tuy rằng y có thể ra về những vẫn là quyết định ở lại, tuy rằng không quá gấp gáp, nhưng y vẫn còn một số công việc chưa kết thúc, hơn nữa y cũng không muốn một mình một chỗ. Lại qua 1 tiếng, những người xung quanh cũng đã bắt đầu ra về, khi Tùng Cương rời phòng, bên trong phòng làm việc cũng chỉ còn hai người. Y tiến vào thang máy, đi xuống đại sảnh tầng 1.

“Tôi nghĩ cậu ta hẳn là đã về rồi. Người của phòng kinh doanh không phải là thường từ chỗ khách hàng trực tiếp về thẳng nhà sao?”

Thanh âm chói tai đó đích xác là từ Phúc Điền truyền tới. Tùng Cương từ sau khi kể chuyện của Cương Lâm cho Phúc Điền ở nhà hàng, liền không có nói chuyện nhiều cùng với Phúc Điền.

“Cậu như thế nào? Ở bên kia có tốt không? Ngành không giống nhau chắc cũng khá vất vả?”

Phúc Điền đứng nói chuyện với người nào đó đứng khuất sau cái cột. Đối phương nam tính tuy rằng vóc dáng rất cao, thế nhưng bởi vì đưa lưng về phía này, nên y không nhìn được rõ mặt. Thanh âm hắn rất nhỏ, nghe không ra hắn đang nói cái gì.

Tùng Cương nguyên bản làm bộ không thấy Phúc Điền thản nhiên đi qua, thế nhưng lại bị hắn phát hiện.

“Ah, đây không phải Tùng Cương sao?”

Nếu đối phương đã gọi đích danh mình, đương nhiên không thể coi như không nhìn thấy, vì thế y không thể làm gì khác hơn là quay đầu sang.

“Ah, Phúc Điền sao? Hôm nay cậu tan thật muộn ah.”

Phúc Điền bước nhanh đến gần y, “Bọn tôi có cuộc họp, cậu thế nào lại phá lệ tan muộn ah?”

“Bởi vì còn chút thủ tục giấy tờ.”

Nói cho hắn biết lí do, Phúc Điền liền bật cười.

“Bất quá ngành các cậu coi như muốn làm thêm giờ, ít nhất thời điểm ban ngày cũng nhẹ nhõm qua, cho nên cũng không coi là quá tệ rồi.”

Khấu khí Phúc Điền làm Tùng Cương tương đối không thích, nhưng y cũng không thể hiện ra bên ngoài, cũng chỉ mỉm cười nói “Cũng không quá tệ.”

“Gặp lại.”

Y nguyên bản cứ định như vậy rời đi, nhưng Phúc Điền lại gọi y lại.

“Xin lỗi, xe điện sắp đến.”

“Có một người đang tìm cậu, tôi nghĩ trước đây tôi cũng nhắc qua đi, chính là Khoan Mạt từng làm việc ở phòng hành chính tổng hợp.”

Đang nhìn đến đằng sau cột xuất hiện một thân ảnh nam nhân, cả người Tùng Cương lập tức trở nên cứng nhắc. Khoan Mạt dùng vẻ mặt phảng phất khẩn trương lại phảng phất tức giận nhìn Tùng Cương.

“Lần đầu gặp mặt, nhưng cũng không sao. Bất quá tôi vẫn chưa giới thiệu qua về mình. Tôi là Khoan Mạt ở sở nghiên cứu sông Tùng Diệp.” Khoan Mạt trước mặt Tùng Cương chậm rãi cúi đầu, “Ban ngày tôi cũng có gọi điện cho cậu, nhưng là cậu không có ở đây.”

“Ah, phải.”

Tùng Cương thanh âm trả lời đã có chút run rẩy.

“Tôi có một số việc muốn trao đổi cùng cậu, kế tiếp có thể quấy rầy một lát không?”

Mặc dù khẩu khí Khoan Mạt rất cứng rắn, nhưng không mang tính cưỡng chế. Tùng Cương cũng không có cách nào cự tuyệt, đành phải như bình thường đi theo sau Khoan Mạt. Tâm tình y bây giờ như phạm nhân bị mang đi tử hình, điển duy nhất bất đồng đó là, y vẫn chưa chuẩn bị tâm tư để tiếp nhận kết quả này.

Khoan Mạt dẫn y đến quán cà phê cạnh trạm xe điện, mặc dù cà phê nơi đây nổi tiếng mỹ vị, nhưng bởi vì y toàn đi hướng ngược lại, cho nên tới bây giờ cũng chưa ghé qua lần nào. Mặc dù ngồi xuống đối diện nhau, nhưng họ vẫn là không nói lời nào.

“Trước kia cậu đã từng ở trạm xe cũng tôi chào hỏi qua đi?” Nam nhân nói.

“Có lẽ là vậy.”

Tùng Cương mặc dù trong lòng rõ ràng, nhưng cố ý trả lời tương đối hàm hồ. Mặc dù bên ngoài rét lạnh, nhưng y vẫn cảm thấy trong miệng vô cùng khô khốc. Nhưng là lúc đưa tay định cầm lấy ly nước, ngón tay lại run rẩy đến mức không thể cầm được cái gì, cuối cùng vẫn là từ bỏ việc uống nước.

“Tôi biết đột nhiên tới tìm cậu lại là lần đầu tiên gặp mặt, hỏi loại vấn đề này là vô cùng thất lễ, nhưng là …. Cái đó, cậu cùng Giang Đằng tiểu thư là quan hệ như thế nào?”

Tùng Cương không hiểu hàm ý hắn, liền ngẩng đầu lên nhìn.

“Cậu cùng Giang Đằng Diệp Tử là đang gặp gỡ sao?”

“Cái gì gặp gỡ?”

“Hai người không phải là người yêu gặp gỡ sao?”

Tùng Cương không hiểu vì sao Khoan Mạt phải hỏi tới loại vấn đề này.

“Tôi không biết cái gì Giang Đằng Diệp Tử.”

Y giả bộ hồ đồ, Khoan Mạt vẻ mặt nhăn nhó.

“Người ở tại phòng 502 của căn hộ Tiểu Xuyên Đinh Tư chính là Tùng Cương tiên sinh đi? Tôi đã điều tra qua danh sách thành viên, cậu không phải cùng Giang Đằng tiểu thư sống ở đó sao?”

Tùng Cương rốt cuộc hiểu tình huống, thoạt nhìn Khoan Mạt không phát hiện y và Giang Đằng Diệp Tử chính là một người.

“Tôi gần đây … cùng Diệp Tử tiểu thư quen biết. Trước một lần tình cờ đi qua nhà Diệp Tử tiểu thư, kết quả thấy cậu bước vào đấy. Tôi vốn cho rằng cô ấy ở một mình, vì thế vô cùng giật mình. Hai người lớn lên cảm giác vô cùng tương tự, cho nên lúc đầu tôi cho rằng hai người là chị em, nhưng họ của hai người lại không giống nhau….., cho nên, tôi nghĩ có thể các bạn là ở chung đi?”

Lí do vì sao Khoan Mạt tức giận đã vô cùng rõ ràng. Bàn tay để trên đầu gối của Tùng Cương đầy mồ hôi, nguyên tưởng rằng người yêu chỉ thuộc về mình, vốn thậm chí là còn nghĩ đến chuyện kết hôn, cư nhiên người nữ đó lại cùng nam nhân khác ở chung, bất kể là ai cũng sẽ tức giận đi?

“Nói đúng ra, tôi yêu Diệp Tử tiểu thư, nhưng đây chỉ là tôi đơn phương tương tư, tôi không rõ tình cảm của cô ấy. Cho nên tôi cảm thấy nếu như cậu có thể nói rõ quan hệ của cậu và cô ấy, tôi cũng có thể dùng để thuyết phục chính mình.”

Tùng Cương vô cùng cảm ơn phục vụ viên lúc này mang cà phê tới. Bởi vì lúc uống cà phê y ít nhất không cần phải lên tiếng. Y giả bộ dáng vẻ thưởng thức cà phê, trong lòng tự hỏi nên làm thế nào để thoát khỏi tình huống này. Chuyện y giả nữ cũng không có bị lộ. Nhưng Khoan Mạt lại cho rằng y chính là người yêu của Diệp Tử. Mặc dù y muốn giải trừ hiểu lầm này, nhưng là không biết nên tìm cớ gì mới phải.

Mặc dù nói là chị em tương đối dễ dàng, nhưng dù sao họ cũng là không giống. Đột nhiên, trong đầu y nổi lên cái từ “Chị em họ”. Nếu như là tình cảm của chị em họ tốt, ở nhà lần nhau cũng rất bình thường.

“Tôi là em họ của Giang Đằng Diệp Tử.”

Khoan Mạt cũng nghe rõ lời giải thích của y, nhưng lại không có phản ứng.

“Chúng tôi từ nhỏ tình cảm rất tốt, bây giờ cũng thường xuyên đi lại. Cái đó, căn hộ lúc đầu của chị ấy đột nhiên không thể ở, cho nên trước khi tìm được chỗ ở mới liền tạm thời ở tại nhà tôi.”

Tùng Cương cảm giác được có cái gì đó không đúng, cho dù y nói rõ hai người là chị em họ, hoài nghi trong mắt Khoan Mạt vẫn là không có biến mất.

“Đây là chuyện từ lúc nào?”

“Ah, khoảng chừng một tháng nay.”

Khoan Mạt cúi đầu cắn môi.

“Diệp Tử tiểu thư trước đây ở nơi nào?”

Tùng Cương vừa cảm thấy hắn hỏi thật cẩn thận, vừa tùy tiện nói địa danh đối diện nhà mình.

“Ta cùng Diệp Tử tiểu thư lần đầu gặp mặt, cô ấy cũng nói ở gần chỗ nhà cậu, Nói cách khác trước khi dọn nhà, Diệp Tử tiểu thư thường xuyên đến phòng của cậu sao?”

“Đây là…. Cái đó….”

“Thậm chí coi như nhất định phải dọn nhà, người bình thường cũng sẽ không đến nhà anh em họ khác phái ở nhờ đi?”

Bị hắn nói thế, Tùng Cương cũng phát hiện mình đã sơ sót. Nhưng bởi vì không tìm được lí do khác để Giang Đằng Diệp Tử xuất hiện trong phòng mình, coi như biết rõ không hợp lý nhưng y chỉ có thể tiếp tục giữ nguyên.

“Chúng ta thật sự là chị em họ.”

“Lời của cậu trước sau rất mâu thuẫn.”

Khoan Mạt lãnh tĩnh, nhưng là nghiêm nghị nói: “Lúc bắt đầu cậu rõ ràng nói không biết Giang Đằng Diệp Tử, sau đó đột nhiên bắt đầu nói là chị em họ, ở cũng một chỗ, tôi thật không thể nào tin nổi lời cậu.”

Nếu nói đến mức này, đây cũng là không có biện pháp nào.

“Coi như cậu nói đang cùng Diệp Tử tiểu thư gặp gỡ tôi cũng sẽ không giật mình, bởi vì tôi chuẩn bị tâm lý như vậy nên mới đến. Cho nên, xin cậu không cần lừa gạt tôi, nói cho tôi biết tình huống thực sự đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.