Mỹ Nhân Xin Dừng Bước

Chương 57: Chương 57: Có Một Thứ Gọi Là Chơi Xấu!​




- Hôm qua không phải anh đã dạy dỗ nhóm mười chị em hay sao? Trong nhóm người đó vừa đúng lúc có một người là tình nhân của Hoàng Chính Đạo, đoán chừng người đó đã đi tìm Hoàng Chính Đạo cho nên hôm nay Hoàng Chính Đạo mới hạ chiến thư với anh.

Chu Đồng Ngôn nói.

- Thật là nhảm nhí nha!

Triệu Cương Băng bất đắc dĩ nhún vai, nói:

- Đều là tụi nhóc con mà vẫn muốn bắt chước người ta chơi quyết đấu, đây là Châu Âu thời Trung cổ hay sao?

- Vậy ý của Cương Băng anh là ...?

Chu Đồng Ngôn tò mò hỏi.

- Dĩ nhiên là không đi, đần độn mới đi uy hiếp người khác. Bổn thiếu gia đây cũng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm!

Triệu Cương Băng nói.

- Anh Cương Băng, tại sao anh lại không đi? Chuyện này toàn trường đều biết, nếu như anh không đi thì mất mặt lắm đó nha!

Chu Đồng Ngôn nói.

- Mất mặt thì mất mặt.

Triệu Cương Băng tỏ vẻ không hề gì nhún vai, nói tiếp: - Chuyện như vậy cũng phải mất mặt sao? Đánh rắm lén lút có mất mặt không? Bị người khác bỏ rơi có mất mặt không? Những chuyện này đều không sao cả, tự bản thân mình cảm thấy thoải mái là được rồi, cần gì phải quan tâm đến suy nghĩ của người khác, cần gì phải sợ xấu mặt chứ!

- Anh sợ sao?

Lúc này, Lâm Thư Nhã ngồi phía trước Triệu Cương Băng quay đầu lại nói tiếp:

- Là anh sợ mình không đánh lại người ta, sau đó sợ bị mọi người nhìn thấy anh bị người ta đánh ngã chứ gì!

- Ôi chao, vợ mới cưới, lại bị em nói trúng rồi!

Triệu Cương Băng vừa cười vừa nói:

- Vợ yêu của tôi!

- Anh!

Lâm Thư Nhã trừng mắt, nổi giận: - Anh nói cái gì?

- Tôi còn nhớ có một người nào đó từng nói là, nếu như trận đấu ngày hôm qua lớp chúng ta thắng được ngoài 20 điểm thì người ta sẽ phải gọi tôi một tiếng chồng yêu đó!

Triệu Cương Băng cười nói.

- Anh ...!

Sắc mặt Lâm Thư Nhã trầm xuống, cô vốn cho rằng Triệu Cương Băng đã quên chuyện này rồi chứ, không ngờ Triệu Cương Băng lại chưa quên.

Chu Đồng Ngôn ngồi phía sau Triệu Cương Băng, trong lòng không khỏi khâm phục vô cùng.

Không ngờ anh Cương Băng có thể đùa giỡn một cách quang minh chính đại nghiêm nghị như thế này!

- Gọi đi chứ, tôi đang chờ đây!

Triệu Cương Băng cười hắc hắc, nói:

- Đây chính là lần đầu tiên cô gọi tôi, không chừng sau này sẽ có lần thứ hai, thứ ba đó!

Lâm Thư Nhã trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên trên mặc Lâm Thư Nhã lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Nụ cười này cùng với dung mạo tuyệt mỹ của Lâm Thư Nhã làm cho Triệu Cương Băng trong nháy mắt cũng cảm thấy trái tìm mình dường như bị thứ gì đó đụng mạnh vào.

Có vài người, thật đúng là loại người hại nước hại dân mà!

- Anh có biết trên thế giới này có một thứ ...

Lâm Thư Nhã nhìn Triệu Cương Băng, nói từng câu từng chữ:

- Có một thứ, gọi là chơi xấu!

Nói xong, Lâm Thư Nhã cũng không biết là vẫn còn cố tình hay thế nào nữa, cô ta còn ném về phía Triệu Cương Băng một cái nhìn thật quyến rũ, sau đó cười cười xoay người lên.

- Con mẹ nó, chơi xấu!

Triệu Cương Băng bị cái nhìn quyến rũ cuối cùng của Lâm Thư Nhã làm cho thật khó chịu trong lòng, muốn phải bày tỏ những gì bất mãn trong lòng nhưng mà ...

- Ngay cả chơi xấu mà cũng đùa giỡn xinh đẹp như vậy được, mẹ kiếp, cô vợ trẻ chưa cưới này của mình quả thật không tầm thường nha!

Triệu Cương Băng cảm khái thầm nghĩ.

Đang lúc này, Hà Hiểu Nhu ôm một đống bài thi từ ngoài lớp học đi vào.

- Hôm nay là kỳ thi giữa kỳ, có lẽ tất cả mọi người đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng rồi đúng không? Môn thi đầu tiên chính là số học, hy vọng mọi người có thể làm bài thi thật nghiêm túc!

Nói xong, Hà Hiểu Nhu liền bắt đầu phát bài thi.

- Gì chứ? Thi giữa kỳ!

Triệu Cương Băng quay đầu lại nhìn Chu Đồng Ngôn, nói:

- Thi giữa kỳ là thế nào?

- Hôm nay vốn là ngày thi giữa kỳ, anh không biết sao?

Chu Đồng Ngôn nói.

- Tôi .. tôi không biết, haizzz!

Triệu Cương Băng lúng túng sờ đầu, nói:

- Chưa từng nghe người ta nói.

- Em rời khỏi trường lâu như vậy mà vẫn còn nhớ hôm nay là ngày thi giữa kỳ vậy mà anh lại không biết, anh Cương Băng, lúc đi học anh làm gì vậy?

Sắc mặt Triệu Cương Băng trầm xuống, nói:

- Lúc đi học tôi chỉ nghiên cứu đại sự quốc gia thôi, đúng rồi Chu béo, một lát nữa cậu cho tôi sao chép một chút nha, thế nào?

- Anh Cương Băng, một tháng qua em đâu có đi học, anh cho rằng em có thể làm được mấy phần đây?

Chu Đồng Ngôn hỏi.

- ...

Triệu Cương Băng rối bời một chút, tuy là trí nhớ hắn phi thường nhưng mà mấy ngày hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện nên hắn vẫn chưa có bắt đầu xem qua bài vở, cho nên rất nhiều thứ Triệu Cương Băng đều không biết.

- Thư Nhã, nhờ cô chuyện này!

Triệu Cương Băng cầm bút chọt nhẹ nhàng vào lưng Lâm Thư Nhã.

- Chuyện gì?

Lâm Thư Nhã quay người lại chuyền đề thi cho Triệu Cương Băng, trong mắt mang theo chút đùa cợt.

Cô ngẫm nghĩ cho rằng nhất định là Triệu Cương Băng muốn mình cho hắn sao chép một chút, cho nên Lâm Thư Nhã cũng đã chuẩn bị vẻ mặt xem thường dành cho Triệu Cương Băng.

- Đợi lát nữa cô vén váy lên trên một chút nha!

Triệu Cương Băng thấp giọng nói.

- Làm gì?

Lâm Thư Nhã không hiểu.

- Như vậy thì lão sư gác thi sẽ chỉ lo xem đùi của cô mà không chú ý tới tôi!

Triệu Cương Băng nói.

- Đi chết đi!

Sau khi phát đề thi xong, một người đàn ông trung niên hói đầu đi vào lớp mười hai tám.

- Hai môn thi sáng hôm nay, còn có hai môn thi chiều nay đều do tôi làm giám thị, hy vọng mọi người có thể tự giác!

Ánh mắt Chu Hải quét một vòng quanh cả lớp, cuối cùng đưa mắt nhìn thẳng vào người Triệu Cương Băng.

Triệu Cương Băng liếc nhìn Chu Hải một cái, tên khốn này thật sự là không biết sống chết mà, luôn là âm hồn không tan nha!

Triệu Cương Băng bất đắc dĩ mở đề thi ra, chương trình học trường cao trung hắn chưa từng xem qua, xem ra chỉ có thể đoán mò.

Vừa nghĩ, Triệu Cương Băng vừa nhìn vào đề bài.

- Ơ ... Tại sao lại đơn giản như vậy!

Triệu Cương Băng nhìn vào đề thi, có một chút kinh ngạc: - Những đề mục này chỉ cần dùng cao số là có thể giải ra tất cả, không thể nào? Chương trình học trường cao trung chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Trước đây lúc mình học ở trong trường Liệp Nhân, làm sao mà tên lão sư khốn kiếp kia luôn nói với tụi mình rằng đây chỉ là những kiến thức cao số sơ trung mà thôi! Mẹ nó, không ngờ lại đơn giản như vậy nha!

Triệu Cương Băng múa bút, nhanh chóng biết đáp án vào bài làm, càng viết càng ngạc nhiên.

Cái này thật sự là quá đơn giản!

Thật giống như chúng ta đã học xong từ đơn rồi sau đó lại chuyển qua học 24 chữ cái vậy, cái này tuyệt đối không có bất kỳ áp lực nào.

Triệu Cương Băng sử dụng những kiến thức về cao số, nhanh chóng giải đáp hết tất cả những đề mục trong đề thi.

Chỉ cần không tới nửa giờ đồng hồ, Triệu Cương Băng đã viết đầy đáp án vào đề thi.

Sau đó, Triệu Cương Băng cợt nhả giơ tay.

- Vị bạn học này, có chuyện gì?

Chu Hải đi tới bên cạnh Triệu Cương Băng, nghiêm túc hỏi.

- Em muốn nộp bài thi.

Triệu Cương Băng nói.

- Bạn học, nộp giấy trắng là không thể nào ...

Lời nói Chu Hải thành mang ý sâu xa, lại nói: - Tại sao lại tuyển mấy đứa học sinh ngu dốt như thế này chứ?

- Tự mình xem cho rõ đi nha!

Triệu Cương Băng đem bài thi giao cho Chu Hải, sau đó đứng lên rời khỏi phòng học.

- Còn viết đầy nữa!

Chu Hải nhìn một chút vào bài thi của Triệu Cương Băng, sau đó vẻ mặt liền thay đổi.

- Cao số! Vậy mà dùng đến cao số giải đề!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.