Mỹ Nhân Xin Dừng Bước

Chương 11: Chương 11: Thân Mến, Tôi Mang Thai!​




- Anh ... có thể buông tay của tôi ra không?

Lúc đi xuống dưới lầu, Lâm Thư Nhã rốt cuộc cũng không nhịn được lên tiếng.

- À? Ờ! Ai da, không cố ý không cố ý, giỡn quá lố rồi.

Triệu Cương Băng ngại ngùng sờ sờ đầu, nói tiếp:

- Cái này, nếu không còn chuyện của tôi, tôi đi trước.

- Ừm.

Lâm Thư Nhã gật đầu một cái, nói:

- Vậy thì đi đi.

Triệu Cương Băng quay người muốn đi Lâm Thư Nhã đột nhiên mở miệng nói:

- Tại sao anh lại phải giúp tôi?

- Hả?

Triệu Cương Băng xoay người lại, nhìn Lâm Thư Nhã.

- Lúc sáng nay tôi không có làm chứng cho anh, để cho anh bị phạt đứng, nhưng mà bây giờ tại sao anh lại phải giúp tôi? Ở nơi này Dư Hiểu Vệ vẫn có chút thế lực, anh giúp tôi rất có thể làm cho bản thân gặp phiền toái, dĩ nhiên anh cũng có ba anh giúp đỡ nên anh cũng không sợ phiền phức.

Lâm Thư Nhã nói.

Triệu Cương Băng thở dài, bất đắc dĩ cường một tiếng nói:

- Ai kêu cô là vị hôn thê của tôi chứ ... Tôi làm sao nhịn được khi người khác muốn theo đuổi bị hôn thê của tôi chứ?

- Tôi với anh thật là không có khả năng!

Lâm Thư Nhã trầm mặc, nói tiếp:

- Tôi ... không thể nào làm vị hôn thê của anh, liên quan tới chuyện của hai chúng ta, sau khi lên đại học tôi sẽ cùng nói chuyện với ba mẹ tôi.

- Thật sao?

Triệu Cương Băng bỗng nhiên nhìn Lâm Thư Nhã một cách thâm tình, giống như là người bị thương tổn vậy, mang theo từng tia đau khổ, không biết làm sao và còn có chút hèn yếu.

Làm cho người ta nhìn thấy, trái tim không khỏi trở nên chua xót.!!!

Lâm Thư Nhã không nghĩ là những lời nói này của mình vậy mà làm cho Triệu Cương Băng giống như bị thương vậy, vừa nghĩ tới người ta mới vừa rồi còn giúp đỡ mình, Lâm Thư Nhã buộc lòng thở dài, nói:

- Tôi đối với anh một chút cảm giác cũng không có, mối quan hệ giữa hai chúng ta chỉ là bởi vì trước đây ba tôi cùng với ba anh hai người ước hẹn mà thôi, hai người bọn họ không có quyền quyết định hạnh phúc của chúng ta, hình ảnh của anh ở trong lòng tôi thật không tốt, tuy là anh giúp tôi thế nhưng tôi có thể coi như là một thủ đoạn của một người muốn tán gái, cho nên tôi không muốn ở trước mặt anh mà làm mất nhiều thời gian, đương nhiên anh cũng không cần phải mất nhiều thời gian với tôi, chúng ta chẳng qua chỉ là người qua đường, nếu như anh cùng tôi làm bạn bè thì mới có thể, thế nhưng chuyện tình cảm nam và nữ thì không thể nào, anh hiểu ý của tôi không?

- Ôi!

Triệu Cương Băng thở dài, rầu rĩ nói:

- Chỉ có thể trách tôi lúc còn trẻ không hiểu chuyện.

Nói xong, Triệu Cương Băng tự cười giễu một tiếng, nói:

- Nếu đã như thế này, vậy ... tôi cũng không quấy rầy cô, nhưng mà ít nhất bây giờ trên danh nghĩa cô vẫn là vị hôn thê của tôi, tôi sẽ thực hiện tốt trách nhiệm vị hôn phu của tôi, tôi sẽ bảo vệ tốt cho cô.

Nói xong, Triệu Cương Băng xoay người rời đi.

Bóng lưng cô đơn của hắn làm cho người ta vừa nhìn là trái tim lại thấy đau xót.!!!

Lâm Thư Nhã vốn cũng không phải là người tâm khí cao ngạo, bằng không cũng sẽ không chạy tới học ở một nơi mà không ai biết đến nàng, thấy hình dáng của Triệu Cương Băng, Lâm Thư Nhã ít nhiều có chút hối hận.

“Những gì mình nói không quá độc ác đó chứ?”

Lâm Thư Nhã vừa nghĩ tới, vừa nhìn thấy Triệu Cương Băng đi ra khỏi cổng trường thì lập tức cắn răng chạy theo.

Vốn định chạy theo nói lời xin lỗi hoặc là lát nữa có thể nói một chút lời mềm mỏng nhưng Lâm Thư Nhã vừa mới ra tới cổng trường liền thấy một màn làm cho cô lặng người.

Triệu Cương Băng lúc đầu làm ra vẻ mất mát phiền muộn thì lúc này vẻ mặt lại nở một nụ cười thô bỉ đứng ở trước mặt một nữ sinh dáng dấp xinh đẹp.

- Người đẹp à, cô có nghe qua truyện cười này chưa? Chuyện cười mỹ nữ cùng với rắn, truyện cười là như vậy. Có một nông phụ tìm thấy một con rắn bị đông cứng ở ngoài phòng, nàng rất thương xót nó nên liền đem nó nhét vào trong thân thể của mình, dùng hơi ấm của cơ thể mà sưởi ấm con rắn, rắn rất nhanh mà thức tỉnh, trở nên mềm nhũn làm cho trái tim nông phụ rất đau đớn, vì vậy liền đem con rắn bỏ ra ngoài phòng.

- Ôi, anh thật là xấu, hì hì hì!

Lời nói của Triệu Cương Băng chọc ỹ nữ đang đứng ở bên cạnh che miệng cười một trận.

Triệu Cương Băng đang vui vẻ đùa bỡn mà cũng cảm giác được một luồng sát khí từ bên cổng trường học truyền tới.

Quay đầu nhìn lại, Lâm Thư Nhã đứng ở cổng trường, gắt gao nhìn hắn lom lom.

"Con mẹ nó, mới đào ngũ cua một cô nàng mà thôi, vậy mà đã bị thấy được." Trong lòng Triệu Cương Băng kêu rên một hồi, mà Lâm Thư Nhã cũng đã biến mất ở cổng trường.

Tính cách kế thừa của bản thân Triệu Cương Băng cuối cùng lại là làm cho trong lòng Lâm Thư Nhã trở nên hung hăng một chút, cảnh này khiến mối quan hệ vốn có ít nhiều sự hòa hoãn của hai người lại trở về nguyên điểm.

Buối tối Triệu Cương Băng hiển nhiên là phải về nhà, dựa theo những gì mà Quách Phù Dung đã nói thì mỗi ngày đúng chín giờ tối phải về nhà làm xong cơm chờ Quách Phù Dung về ăn.

Triệu Cương Băng không có nhiều tiền, đành phải bắt xe buýt đi về nhà.

Thật vất vả mới đi về tới tiểu khu Tân Hà, Triệu Cương Băng hai tay chọc vào túi, đi về hướng tòa nhà 13.

Ở một khúc quanh, Triệu Cương Băng vừa mới đi qua thì “Ầm”. Đúng lúc một cái gì đó quẹo cua với tốc độ không chậm liền đụng vào người Triệu Cương Băng, thân thể thì mềm mại, hương thơm ngào ngạt.

Thân thể Triệu Cương Băng vững chắc, không có nhiều lay động nhưng người nọ thì bị lực dội lại làm cho rung động ngã xuống mặt đất.

"Thật đúng là quái nhân!"

Triệu Cương Băng không nhìn thấy rõ dáng dấp người kia, chỉ có thể dựa vào hình dáng mà cho rằng đó là một cô gái, hơn nữa cô gái đó tóc lại rất dài.

Vừa định đi, Triệu Cương Băng lại đột nhiên thấy được một món ở trên mặt đất.

Một cái điện thoại đi động!

Một con 110 màu trắng đang được ưa chuộng nằm yên ở trên mặt đất.

Ô .. ôi, điện thoại này giá trị trên mấy ngàn! Thiếu gia ta thực sự là vận may phát tài!

Triệu Cương Băng đi tới trước điện thoại di động, nhặt lên rồi thoáng cái mở khóa ra. Trên màn hình điện thoại là một người con gái mặc quần áo sáng long lanh, xem hình dáng cùng với trước khi hắn đụng phải người nọ thì có phần giống. Dáng dấp của cô gái trong điện thoại di động hết sức không tệ, cao khoảng 1m8 nhưng mà ở giữa đầu lông mài có chút phong trần, có vẻ bực bội nặng nề một chút.

Triệu Cương Băng nhìn điện thoại di động, thầm suy nghĩ ... cô em phải ăn mặc rực rỡ như thế này là làm việc gì?

Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên.

- Này, xin hỏi là cậu đã lượm điện thoại di động của tôi phải không?

Giọng nữ bên đầu điện thoại bên kia có chút gấp rút.

- Ừm, là tôi, đây là điện thoại di động của cô?

Triệu Cương Băng hỏi.

- Dạ dạ dạ, là của tôi, cậu bây giờ ở đâu tôi tới tìm cậu.

Cô gái hỏi.

“Ngay cả tiếng cảm ơn cũng chưa nói." Triệu Cương Băng thầm oán một câu, sau đó nói:

- Tôi ở tiểu khu Tân Hà, tòa nhà 11.

- Được, tôi lập tức đi tới đó!

Nói xong, nữ sinh liền cúp điện thoại.

Triệu Cương Băng nhìn điện thoại di động, khóe miệng công lên một nụ cười xấu xa, ngay sau đó Triệu Cương Băng soạn một tin nhắn, nội dung tin nhắn như sau:

"Thân mến, tôi mang thai."

Sau đó, Triệu Cương Băng đem tin nhắn gửi đi ọi người trong danh bạ điện thoại di động.

Không bao lâu, nữ sinh vừa đụng phải lúc nãy đã xuất hiện ở trước mặt của Triệu Cương Băng. Lúc này Triệu Cương Băng mới nhìn thấy vẻ mặt trang điểm rất đậm của nữ nhân đó.

- Ồ, thì ra là cậu nhặt được, cảm ơn cậu, được rồi, tôi không có thời gian, không ngại chứ, đi trước!

Sau khi nữ nhân kia cảm tạ Triệu Cương Băng một chút, cầm điện thoại hấp tấp rời đi.

Triệu Cương Băng cũng là cười tà ác, hướng về tòa nhà thứ 13 mà đi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.