"Chúng ta làm vậy có nhẫn tâm quá không? Tiểu công chúa sẽ buồn lắm."
Ba người Dương Độ, Ngoạ Tuyết Tử và Lam Tuyền đứng trong góc tối âm thầm nhìn theo chứng kiến tất cả cảnh tượng Thuyết Hoan trở lại đá bay tên háo sắc bế An Tư đi mà Lam Tuyền ẩn ẩn cảm thấy tội lỗi.
"Chúng ta cũng không ác ý, tỷ xem, nhờ vậy mà Thuyết Hoan đã chịu quan tâm tiểu công chúa lần nữa. Không nhẫn tâm thì khó hàn gắn họ."
Đây là diệu kế của Ngoạ Tuyết Tử, nàng biết Thuyết Hoan ngoài mặt lạnh lùng nhưng căn bản đời này khó mà từ bỏ An Tư, chỉ là phải dồn hai người vào đường cùng không còn nơi nào nương náu thì họ mới chịu bỏ qua quá khứ, chăm sóc lo toan, để cho đối phương nương tựa vào mình lần nữa.
Nhưng dẫu vậy, Lam Tuyền vẫn không khỏi bật ra tiếng thở dài.
Sau mọi sự đã qua, nàng cùng Tiểu Thi vậy mà lại đời này vô duyên hội ngộ.
"Họ bên nhau rồi, chúng ta đã xong việc, giải tán thôi."
Hai nữ nhân nhìn sang Dương Độ, người duy nhất im lặng quan sát An Tư từ nãy đến giờ không thốt nửa lời.
"Tướng quân dự định thế nào?"
Lam Tuyền hỏi.
"Tại hạ vốn là người giang hồ được chiêu mộ về dưới trướng Nguyên triều góp sức, nay nhìn tình cảnh trước mặt mà cảm thấy thế sự không khác nước chảy bèo trôi, tranh đoạt một đời rốt cuộc thiên hạ cũng không sánh qua nổi chữ tình nên quyết định từ bỏ mũ giáp trở về với non sông phiêu bạt, không nói chuyện kiếm đao nữa."
Trong đáy mắt Dương Độ nhìn ra phía nơi Đoạn Kiều có luyến tiếc cũng có ngưỡng mộ, ắt hẳn khoảng thời gian sớm tối bên nhau kia đã khiến chàng dũng tướng động lòng trước một An Tư công chúa tuy nhỏ bé nhưng lại rất kiên cường chung thuỷ. Tiếc là kiếp này khó sánh được bằng bóng dáng anh thư đã chiếm trọn trái tim nàng, tình yêu cứ vậy hóa thành ngưỡng mộ chúc phúc, bảo hộ nàng đã lâu, rốt cuộc cũng có thể hoàn thành trọng trách, yên tâm rời đi rồi.
"Hai vị cô nương bảo trọng, Dương Độ giã biệt tại đây."
Dứt lời liền đạp gió tiến vào trong bóng đêm biến mất.
Còn lại hai người Lam Tuyền và Ngoạ Tuyết Tử ưu tư trầm ngâm đứng đó, cũng khó mà diễn tả nổi nội tâm hai nàng lúc bấy giờ.
"Chúng ta cũng về thôi..."
Lam Tuyền thỏ thẻ buông lơi một câu.
"Ngày mai dậy sớm đi mua giấy tiền, lập một bài vị, có được không?"
"Được, nàng ấy làm ma cũng cần phải có nhà mà, tháng bảy là có thể trở về hưởng nhang khói rồi."
Nói ra câu này có bao nhiêu sầu muộn chỉ hai nữ nhân ấy thấu tỏ, chuyện tử biệt sinh ly vốn vô thường, hai nàng không thể cưỡng cầu nên chỉ đành chôn vào đáy lòng lặng câm.
...
Tiếng chim hót líu lo đánh thức An Tư tỉnh dậy sau một đêm ngập chìm men rượu, nàng lờ mờ cố gắng mở lên mi mắt, không ý thức được hiện tại mình đang ở đâu. Mờ mịt ngó thấy trần nhà là vách lá dột xiêu, toàn thân ê ẩm gắng gượng ngồi dậy mới phát giác y phục xộc xệch lộn xộn đến mức đáng sợ, An Tư tất nhiên kinh hoàng tột độ, ngồi bệt trên chiếu manh cố lục lọi lại trí nhớ, những gì đã diễn ra vào đêm hôm qua.
Chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ rằng bản thân đã uống rất say, lảo đảo đi ra Đoạn Kiều, rồi...đột nhiên xuất hiện một gã nam nhân xa lạ, hắn hình như có động tay động chân với mình, rồi sau đó...sau đó...
An Tư vô phương nhớ ra, nhưng nhìn tình cảnh hiện tại của nàng, không phải là đã?!...
Còn gì nữa để mà không khóc? Nàng gào lên một tiếng, ôm lấy thân mình bật khóc nức nở như một đứa trẻ, trút cho cạn nỗi tức tưởi suốt bấy lâu chịu đựng.
Như thế này còn mặt mũi nào tìm gặp Hoan nhi nữa đây? Chẳng lẽ đời này hai người thật sự cạn chuyện tận phận rồi sao?
Bỗng, từ ngoài lều tranh hớt hải chạy vào là một hình dáng rất quen thuộc, người này không ai khác chính là Hoan nhi, Thuyết Hoan của nàng!
"Chuyện gì vậy?"
Tay Thuyết Hoan đẫm máu, còn đang cầm một con dao găm bén ngót, vô thức nhìn An Tư bằng ánh mắt vô cùng lo lắng chưa kịp giấu đi.
"H..Hoan nhi...ta bị...tên nam nhân đó...ta..."
An Tư nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, hoa dung thất sắc vẫn đẹp đến lạ lùng, đáng thương ngần này thử hỏi ai không động lòng muốn ôm nàng vào lòng chở che?
"Uống cho lắm vào, ta ở đây thì hắn có thể làm gì ngươi?"
Tự dưng nói ra lời này, Thuyết Hoan cũng cảm thấy bản thân kỳ lạ.
"Nhưng mà ta, y phục của ta..."
"Ngươi tự xem lại tư thế ngủ của mình đi."
"Hic...ngủ rồi thì làm sao tự xem lại được?"
An Tư quẹt quẹt nước mắt giàn giụa, còn hít hít cái mũi ửng đỏ, bộ dạng vừa đáng yêu lại vừa buồn cười nhưng rót vào lòng Thuyết Hoan lại là sự rối loạn dằn xé.
Nàng không đáp lại An Tư mà chỉ ngoảnh mặt đi ra bên ngoài, An Tư muốn chạy theo lắm nhưng đầu nàng bây giờ đau hơn búa bổ, đứng lên thôi cũng là một sự khó khăn, chỉ là nếu không chạy theo thì sẽ để lạc mất Thuyết Hoan lần nữa, nàng cam tâm sao?
Hấp tấp ngó quanh thì thấy cún bông vẫn nằm yên vị ngay bên cạnh mình, An Tư mừng lắm, còn chưa vì say mà đánh mất. Vội vàng ôm lấy nó chống tay đứng dậy, đem một thân y phục xốc xếch của mình loạng choạng chạy theo Thuyết Hoan.
"Hoan nhi, đừng bỏ đi mà!"
Vừa dứt lời thì đập vào mắt nàng là cảnh tượng Thuyết Hoan đang ngồi giữa một khoảng cỏ cặm cụi lột da một con hổ lớn, hình ảnh này bất giác khiến An Tư không khỏi câm nín, chẳng thốt lên nổi lời nào.
"Bên kia có thùng nước và cháo đậu đỏ, rửa mặt rồi ăn xong thì đi cho khuất mắt ta."
Thuyết Hoan lại xua đuổi nàng.
An Tư rất sợ hổ nhưng nàng càng sợ không còn được bên cạnh Thuyết Hoan, bèn ngập ngừng từng bước tiến tới gần chỗ Thuyết Hoan đang lột da hổ, mùi tanh tưởi lập tức xông lên.
"Đừng đuổi thiếp đi, thiếp muốn ở bên nàng."
"Cháo nguội, phí ngân lượng của ta, im lặng rửa mặt rồi ăn ngay."
Nhìn cũng không thèm nhìn An Tư một cái, có phải nàng ấy đã chán ghét nàng đến tận cùng rồi chăng? Cũng phải thôi, nàng đã hại Thuyết Hoan bại trận, chiến hữu vùi thân, Hạnh cô cô mất mạng mà chính nàng ấy còn bị đuổi khỏi Thiên triều, tất cả...đều là tội lỗi của nàng...
"Hoan nhi..."
"Cấm nhiều lời!"
Thuyết Hoan trầm giọng ra lệnh, dường như sắp nổi giận.
"...Vâng."
An Tư ngậm ngùi nghe theo, qua thùng nước vén lên tay áo rửa mặt, làn nước mát lạnh khiến nàng dần dần lấy lại tỉnh táo. Xong bèn đi tới chiếc bàn hình như là do chính tay Thuyết Hoan tự đóng, ngồi xuống cái ghế xiêu vẹo nhìn bát cháo đậu đỏ thơm lừng còn bốc khói thì không khỏi cồn cào, nhưng nàng bây giờ dù đói cũng ăn không vô, bởi lẽ ăn xong bát cháo này chẳng phải sẽ bị đuổi khỏi đây hay sao? Rời khỏi Hoan nhi lần nữa, nghĩ đến thôi đã muốn chết đi cho được.
Chợt, Thuyết Hoan cách đó không xa đứng dậy, vừa vác con hổ lên vai lại vừa cất giọng.
"Khi ta trở về vẫn chưa ăn hết thì đừng trách."
"Nàng đi đâu?!"
An Tư khẩn trương bật dậy khỏi ghế.
"Không liên quan ngươi, cấm chạy theo."
Nói đoạn, nàng vác hổ rời đi ra phía lối mòn, ắt hẳn là đường dẫn ra bìa rừng.
An Tư vò vò góc áo, mím chặt đôi môi khẩn thiết muốn đi cùng nhưng bằng thừa mà thôi, Thuyết Hoan căn bản không thèm nhìn đến nàng.
Đành vậy, nàng ấy kêu ăn thì ăn, ăn không nổi cũng phải ăn, An Tư không muốn chống đối Thuyết Hoan thêm lần nào nữa.
Cháo đậu đỏ rất ngon, ngon đến mức khiến người ta rơi lệ. Có lẽ vì lệ mỹ nhân hòa vào bát cháo nên mới khiến nó trở thành cực phẩm cao lương.
Rốt cuộc cũng nuốt xuống hết rồi nhưng Thuyết Hoan vẫn chưa trở về, nàng ngồi yên chờ đợi lại có thời gian nhìn ngắm xung quanh. Nơi này là một khoảng đất rộng nằm giữa lòng rừng, bao tròn xung quanh là cây cao rợp bóng, trên đầu có trời xanh ngát trong, dưới chân là thảm cỏ non mềm, túp lều tranh của Thuyết Hoan nằm ngay chính giữa, đơn bạc như chính bản thân nàng ấy bây giờ vậy.
An Tư từng trông thấy một Thoát Hoan trấn Nam vương hiên ngang trên lưng chiến mã, giữa tam quân khôi giáp sáng ngời, đi đến đâu binh tướng mợp quỳ bái lạy đến đó. Và cũng từng ở cùng người ấy trong lều trướng xa hoa lộng lẫy, với đàn hương thoang thoảng mỗi đêm, và bếp lửa hồng sưởi ấm không bao giờ lụi tắt.
Nhưng ngày hôm nay, nơi lều tranh vách lá này, nàng lại trông thấy một Thuyết Hoan với y phục tả tơi rách nát, không còn muôn tiếng tâu thưa chúc tụng, không còn hoàng bào kim quang, cả ngay ánh mắt cũng mịt mờ sương khói, chứa đựng bên trong là chất chồng tâm sự.
Nhìn lại quá khứ và hiện tại, An Tư ngỡ rằng mình cùng nàng đã trải qua một kiếp phù sinh nhưng tất cả đều chỉ gói gọn trong một tiếng thở dài u uất.
An Tư gạt lệ, khóc? Đã khóc nhiều rồi, bây giờ không khóc nữa. Mấy độ thăng trầm đã qua còn gặp lại nhau là hạnh phước to lớn rồi, nàng nhất định trân trọng cơ hội sau cùng này, làm chỗ dựa tựa nương cho Thuyết Hoan nửa đời còn lại, chăm sóc nàng ấy như năm xưa nơi doanh trại Nguyên Mông Thuyết Hoan đã từng chăm sóc nàng mà chưa một lần đắn đo nghĩ ngợi.
Đặt cún bông yên vị trên ghế, An Tư tươi cười nói với nó cứ như cún bông này thật sự là một sinh linh sống động.
"Bé con ngồi đây chơi nhé, để tỷ tỷ dọn dẹp nơi này một chút."
Dứt lời lại rạng rỡ như năm xưa, diễm lệ câu hồn người.
...
Từ khi mặt trời ban trưa đứng bóng cho tới lúc tạng chiều tịch dương Thuyết Hoan mới lầm lũi trở về, lưng nàng đeo một giỏ lương thực, trên tay vẫn là bình rượu đục, vừa đi vừa uống như kẻ hành khất vô danh.
"Đi rồi sao? Đi rồi cũng tốt..." nàng thầm nghĩ, lảo đảo bước vào lều tranh trống không vắng lặng, chợt cảm thấy nơi này hình như đã bị ai thay đổi dọn dẹp rồi.
Tấm chiếu manh đặt sát góc vẫn y nguyên nhưng rơm rạ vỏ cây phủ đầy nền đất đã được quét dọn sạch sẽ, những bình rượu nằm lăn lóc khắp nơi cũng đã được ai đó đem vứt hết rồi, mấy cái lỗ chi chít khắp vách lá cũng được người đó chấp vá lại.
Trông qua sạch sẽ ngăn nắp hơn hẳn cái ổ sói ban đầu.
Tất cả những chuyện này không do An Tư làm thì còn ai vào đây?
Thuyết Hoan bất giác chạy ra khỏi lều tranh, ngó tìm xung quanh, miệng không ngừng lẩm bẩm gọi.
"An Tư...An Tư..."
Nàng ấy quả thật đã đi rồi sao? Trời đang buông nắng, chiều sắp sang đêm, nàng ấy có thể đi đâu? Biết sợ tên nam nhân kia vậy sao còn bỏ đi? Đúng là đồ ngốc mà!
Chợt...
"Nàng đang tìm thiếp sao?"
Thuyết Hoan giật mình xoay người nhìn lại nơi phát ra tiếng nói, là An Tư...nàng ấy đang xắn cao tay áo, ôm một bó cành khô chắc vừa mới đi thu nhặt về, trên gương mặt lấm tấm mồ hôi mà vẫn mỉm cười nghiêng nghiêng dưới ánh hoàng hôn tịch mịch.
Nữ nhân này, đến giờ phút này rồi mà vẫn còn đẹp đến nát tan lòng người như vậy...