Mỹ Nhân Tâm Kế

Chương 59: Hồi 59: Sóng ngầm




Mật thư vừa nhận được làm dấy lên trong lòng An Tư một đợt cuồng phong, nàng biết, sự tình này hoàng huynh sẽ chẳng bao giờ dám dối gian lừa mình, mà tại sao phải lừa? Trong khi ai nấy đều đã quá rõ ràng Ô Mã Nhi là vị tướng tàn bạo ra sao. Chỉ là, Hoan nhi lại nỡ nhẫn tâm ra lệnh làm đến mức này ư? Chiến cuộc cùng lăng miếu tổ tông của An Tư căn bản không hề can hệ, cớ sao vẫn phải ban lệnh đập phá?

"Chúng ta đã bái đường, nhưng không lẽ nàng chưa từng tôn trọng ta sao, Hoan nhi?"

Thê tử không có quyền can gián chiến cuộc, nhưng nàng cảm thấy nực cười làm sao, cầm mật thư trong tay, An Tư chỉ có thể bật cười.

Lăng mộ của phụ hoàng, mẫu hậu cùng các mẫu phi, tất cả...đều không toàn vẹn chỉ vì quân đội Mông Cổ! Phụ hoàng đã chết, ấy vậy mà chẳng được an yên, Thuyết Hoan nếu đã vô tình vậy thì An Tư có nên bạc nghĩa?

...

Trên bến Nhĩ Hà đón gió, tà bạch y phiêu dật, mới trông qua dáng vẻ thoát tục tựa thiên tiên nhưng khi đến sát gần bên lại thấy người có phần lạnh bạc đơn chiếc. Không biết An Tư đã đứng như vậy bao lâu rồi, dù là Tiểu Thi hay Hạnh cô cô đều không ai có thể khuyên ngăn được nàng, quả vậy, mặt biển luôn định tĩnh trước một trận sóng thần.

Biết có sự chẳng hay, Hạnh cô cô rời đi, đem sự việc này vào trong doanh trướng kể với Thuyết Hoan, nàng dạo này bận rộn quân tình, đúng là đã lơi lỏng tâm tư cùng An Tư không ít.

- Tiểu công chúa đột nhiên như vậy, e rằng do bên phía Đại Việt tác động.

Hạnh cô cô thẳng thắn bày tỏ quan điểm.

- Nữ nhi tuổi này đa sầu đa cảm, nàng ấy đã nhọc lòng nhiều rồi, tiếc rằng con không còn thời gian để ủi an xoa dịu.

Liếc mắt nhìn sơ qua không có ai nghe ngóng, Hạnh cô cô mới nhấp trà thỏ thẻ đáp lời.

- Hoan nhi, con cũng đang ở tuổi thanh xuân thiếu nữ, cũng được phép đa sầu đa cảm, không phải sao?

- Haha, cô cô nói đùa rồi, cô cô biết con không thể mà!

Vừa lật giở binh thư, nàng vừa nhàn nhạt đáp.

"Ài, đúng là nói lời dư thừa rồi." Hạnh cô cô thầm nghĩ.

- Chúng ta cũng không thể cứ để An Tư công chúa, à không, bây giờ là cửu vương phi mới phải, chúng ta không thể cứ để nàng đứng đó, sẽ ngã bệnh.

Lời còn chưa dứt hẳn, bỗng đâu rèm trướng xốc lên, bước vào là An Tư cùng Tiểu Thi, nàng ấy thậm chí còn không màng nguyên tắc truyền báo, có điều sự thay đổi nho nhỏ này ở thời điểm hiện tại Thuyết Hoan lại không hề nhận thức.

Hoàn toàn khác xa với những gì Hạnh cô cô suy tưởng.

An Tư xuất hiện với trạng thái hết sức tươi tắn, mặt hoa da phấn cười đến nở rộ xuân phong, vừa trông thấy Thuyết Hoan đã lập tức chạy tới bên cạnh nũng nịu, hành động này rơi vào mắt Hạnh cô cô lại cảm giác bất đồng.

- Sao nàng đến đây? Có chuyện gì à?

Thuyết Hoan gấp lại binh thư, cũng mỉm cười hướng An Tư cưng nựng.

- Thiếp đến tìm nàng, không được sao hửm?

- Được, dĩ nhiên là được, nhưng đến tìm ta cũng phải có nguyên do kia chứ, đúng không nào?

Quả nhiên, An Tư chỉ chờ có vậy liền nở ra nụ cười tuyệt thế, chớp động ánh mắt nhìn Thuyết Hoan.

- Sắp tới là sinh thần của thiếp, đây là sinh thần đầu tiên sau khi thiếp gả cho nàng, chúng ta có thể trọn vẹn ở bên nhau ngày hôm đó không? Thiếp...đã nghĩ ngợi rất lâu mới dám thỉnh cầu nàng

Trông thấy Thuyết Hoan ẩn hiện ngạc nhiên, cũng chưa vội đáp, Tiểu Thi bèn tiếp lời thêm vào.

- Trước kia công chúa còn ở hoàng thành, năm nào sinh thần đều cũng tưng bừng nhã nhạc. Năm nay, tuy cách biệt gia nội, nhưng nô tỳ cũng hy vọng tiểu chủ được vui đón tuổi mới.

Dường như trong phút chốc hiểu ra cớ sự, Thuyết Hoan tươi cười ôm eo An Tư, lời lẽ tràn ngập cưng chiều, cũng là cố ý xoa dịu cho những ngày cô độc vừa qua của nàng ấy.

- Hoá ra nàng tư lương là vì chuyện sinh thần này? Có câu tề gia trị quốc bình thiên hạ, ta trước tiên tề gia sủng thê cái đã. Ngày hôm đó hứa với nàng sẽ tạm gác chuyện binh đao, chúng ta bên nhau cùng vui yến tiệc, mừng An Tư công chúa sinh thần khoái hoạt, có được không?

Hạnh cô cô biết bản thân khó lòng thất lễ xen vào chuyện phu thê riêng tư của Hoan nhi, cơ mà lần này đối với sinh thần đột ngột của An Tư, cô ấy rối bời một dự cảm chẳng lành. Nhưng chỉ đành đoạn ngồi đó nhìn Thuyết Hoan cùng An Tư vui vui vẻ vẻ cười nói với nhau về yến tiệc sinh thần sắp tới.

...

Đêm đó...

- Công chúa, người đã quyết tâm rồi sao?

Tiểu Thi bồn chồn hỏi đi hỏi lại câu này cũng đã mấy lần, An Tư cũng rất kiên nhẫn đều trả lời hết thảy mấy lần.

- Ừm, quyết tâm rồi.

Ngồi bên bàn trang điểm, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trên tấm gương đồng đối diện, nhan sắc này từ khi nào lại trở thành thứ vũ khí chết người như vậy? Là mê dược ái tình, xem ra thật sự có thể khiến Thuyết Hoan buông lơi phòng bị.

Không phải nàng nóng giận nông nổi mà đưa ra quyết định đoạn tình này, à không, tình vẫn còn đó chứ, thế nhưng An Tư là ai? Nàng dẫu gả đi đâu vẫn là con dân Đại Việt, là hoàng quốc muội chảy trong mình huyết mạch Văn Lang, nàng tuyệt nhiên không thể để toàn dân tộc này vì sự bi lụy của mình mà điêu đứng, càng không thể chịu được mối uất hận lăng miếu tổ tông bị giày xéo tan hoang!

An Tư yêu Hoan nhi, nhưng có lẽ...nàng vẫn yêu Đại Việt, yêu hoàng gia hơn...

"Chúng ta đều đã không thể dừng lại." An Tư thầm nghĩ.

Đúng, làm sao có thể dừng lại? Mật thư cũng đã gửi đi mất rồi, kế hoạch tinh vi cũng được lập ra mất rồi, chiếc bẫy này chỉ còn chờ đến thời cơ quyết định sẽ chộp lấy siết chết con mồi!

Tay ngọc khẽ nâng lên đều đều chảy tóc, suối tóc rũ mềm của nàng ẩn hiện có hình bóng giang sơn, nhan sắc nàng sẽ giết chết Thoát Hoan, giết luôn cả mối tình đầu cùng Thuyết Hoan chung sinh tử.

Đây sẽ là cuộc chiến cuối cùng phân định thắng bại giữa đôi bên, nàng cũng đã nhìn thấy trước kết cục của mình rồi, và An Tư hài lòng với nó.

Nhoẻn miệng cười, mỹ nhân cười rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho người khác trở trăn.

...

- Sao nàng còn chưa ngủ nữa?

Ngồi bên giường, Thuyết Hoan vươn tay vuốt ve đôi gò má hồng nhuận.

- Thiếp chờ nàng.

- Chờ ta? Không phải đã căn dặn nàng hãy nghỉ ngơi trước sao? Lỡ như đêm nay ta còn bận duyệt binh, không phải nàng sẽ chờ đến sáng?

An Tư chống tay ngồi dậy, dưới ánh nến lập loè, nàng dựa thân tựa vào bờ vai Thuyết Hoan, thầm thì.

- Chờ nàng, chờ bao lâu cũng được, vả lại thiếp có lời này muốn hỏi Hoan nhi.

Nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng An Tư, Thuyết Hoan bèn đáp.

- Nàng cứ hỏi, ta biết liền sẽ trả lời hết với nàng.

- Vậy...

Có chút chạnh lòng, An Tư theo thói quen đưa tay vén lên lọn tóc rũ xuống mặt, ánh mắt bỗng có chút thâm trầm.

- Nàng có từng...

- Ta có từng thế nào?. truyện tiên hiệp hay

"Nàng có từng làm gì tệ bạc sỉ nhục tổ tông thiếp không?" Câu hỏi rõ ràng đã có trong lòng nhưng lại không thể thốt nên thành lời, vì sao vậy?

Có lẽ, bây giờ đáp án ra sao cũng không còn quan trọng nữa, mọi sự đều đóng đinh cả rồi.

- Nàng có từng giận An Tiểu Tư điều gì không?

An Tư chuyển chủ đề.

Ôm ấp mỹ nhân trong vòng tay, Thuyết Hoan nhẹ tháo xuống dây buộc tóc, để ba ngàn sợi tóc đen tán loạn tuôn ra như thác đổ, rồi cả hai nằm xuống, mắt đối mắt nhìn nhau, gần kề đến độ có thể lắng nghe từng nhịp tim hơi thở của đối phương.

- Ta nghĩ là chưa từng.

Thuyết Hoan nghiêm túc đáp.

- Vậy, sau này, dẫu thiếp thân có làm gì khiến vương tử tức giận, cũng hãy thấu hiểu cho thiếp, An Tư cũng không muốn vậy đâu...

Lần nào cũng thế, ở trong lòng Hoan nhi lại trở nên cư xử yếu mềm, luôn gắng gượng nhẹ nhàng một chút, cố ý không để vết thương mình gây ra cho nàng ấy quá sâu.

- Dù chiến sự ngoài kia hung hiểm ra sao, người trong thiên hạ phỉ báng nguyền rủa ta thế nào, chỉ cần nàng vẫn luôn yêu ta không xa không rời thì dẫu gây nên chuyện gì ta cũng sẽ thứ tha.

- Sẽ không giận?

- Phải, sẽ không giận.

Nghe vậy, tuy ngoài mặt An Tư tỏ ra vui vẻ, thế nhưng trong lòng thì vẫn phức tạp vô cùng.

"Rõ ràng tốt với ta như vậy, tại sao lại nỡ lòng phá tan lăng miếu tổ tông của ta chứ?" An Tư day dứt.

Giờ khắc này, chữ yêu giữa cả hai đã âm thầm rạn nứt, vậy mà chẳng biết chẳng hay.

...

Đêm nay, Thuyết Hoan ngủ lại, không duyệt binh lập trận đến sáng giống như mọi lần.

Chỉ khi ngủ cạnh An Tư nàng mới thực sự cảm thấy yên ổn, không ác mộng, không giật mình, thoải mái mà chìm vào mộng đẹp bên cạnh ái nhân.

Nhưng nàng không biết được, đêm nay An Tư ngược lại không thể ngủ, nàng ấy tự mình dặt vặt bản thân, muốn tranh thủ thêm một chút ngắm nhìn gương mặt của nàng, bởi chẳng bao lâu nữa ba đào sẽ dậy sóng cuốn trôi đi tất cả êm ấm đêm nay.

An Tư yêu Thuyết Hoan rất nhiều, nhưng cũng giận Thuyết Hoan quá đỗi, xúc cảm hỗn độn, khiến người sầu lại càng thêm sầu.

Sau khi canh tàn đã tận, mặt trời ló dạng ở phía đằng Đông thì cũng là lúc An Tư cùng Thuyết Hoan chính thức đặt chân bước vào thời điểm lưu danh thiên cổ, một người được hậu thế tụng ca, còn một kẻ vạn niên phải đeo mang phỉ báng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.