An Tư giờ đây đã đứng giữa cuộc chiến, trở thành quân cờ mặc tình cho hoàng gia Đại Việt thao túng, bởi lẽ chính bản thân nàng mang nặng nợ nước tình nhà, chữ hiếu trung với quốc gia cố thổ và chữ trinh liệt với người đã kết bái thành thân. Đánh tới đánh lui, liệu rằng có khi nào đôi bên chậm lại vài khắc để nhận ra họ đã và đang thương tổn An Tư công chúa đến mức nào rồi? Hay họ còn chẳng hề bận tâm đoái hoài đến một cánh hoa nhỏ nhoi dần tả tơi trong chiến loạn?
Khổ tâm biết bao nhiêu, bây giờ lại muốn nàng ấy tiếp tục giả trá lừa dối Thuyết Hoan để có được cơ hội trở về thuyền ngự nhận mật chỉ, rồi mật chỉ đó sẽ là gì đây? Nó sẽ còn đưa đẩy nàng vào hố sâu nào nữa?
Nhưng vẫn là như vậy, An Tư đã chẳng còn lối để quay đầu. Con đường này chỉ có thể tiếp tục tiến lên, dẫu thành hay bại cũng đều sẽ dẫn tới âm ty địa phủ, đây hoạ chăng chính là một nhiệm vụ tự sát? Nàng không được quyền sợ hãi, chữ ái tình tuy sâu nhưng có nặng bằng muôn dân trăm họ? Dùng sinh mạng một mình An Tư đổi lấy thái bình, nàng ấy vẫn luôn cảm thấy rất xứng đáng!
"Nhưng biết làm cách nào để Hoan nhi cho phép mình trở về thuyền ngự vào thời điểm này đây?"
...
Đây là đêm hiếm hoi sau một thời gian khá dài hai người mới cận kề nhau trọn vẹn. An Tư cũng biết hổ thẹn chứ! Nàng rất hổ thẹn khi cứ lợi dụng những khoảnh khắc Thuyết Hoan thư thả buông lỏng phòng bị mà đặt để vấn đề đem lợi ích về mình. Là một nữ nhân đoan chính, An Tư tự biết hành động của mình đáng xấu hổ bao nhiêu, nhưng đành đoạn phải ép lòng thực hiện.
Trong lúc nàng ngồi trên đông sàn chải tóc cho Thuyết Hoan, đôi người chỉ vận trung y trắng muốt, giữa trại quân binh mà cứ như đôi phu thê bình đạm ở chốn quê nghèo hẻo lánh, yên bình chỉ có mỗi phút này. An Tư nhẹ nhàng đặt lược xuống, vòng tay qua ôm lấy vai Thuyết Hoan từ đằng sau, khe khẽ thì thầm.
- Hoan nhi, dạo này thiếp nhớ nhị vị hoàng tỷ quá, tam hoàng tỷ còn nặng lòng chuyện tỷ phu không biết bây giờ ra sao rồi, ở đây cũng chẳng có việc gì cần thiếp, hay là...nàng cho An Tư về thuyền ngự thăm họ một hôm được không?
- Chẳng phải lúc chúng ta thành thân nàng cũng đã gặp rồi sao? Thời gian cách biệt chưa lâu.
An Tư hôn hôn nhè nhẹ lên má Thuyết Hoan, nói với chất giọng phụng phịu cố hữu khi xưa gặp ở hoàng thành.
- Nhưng người ta nhớ hoàng tỷ lắm, một hôm thôi, không được sao?
Thuyết Hoan xoay người lại nhìn thẳng vào mắt An Tư, ánh mắt nàng ấy không một tia gợn sóng, vẫn trong vắt như sương mai đầu ngày. Nhưng Thuyết Hoan biết được, nàng biết được An Tư chẳng phải đơn giản chỉ vì nhớ nhung tỷ muội mà muốn trở về vào đúng lúc này, đúng lúc dây đàn đang căng nhất.
- Thật sự nhớ hoàng tỷ lắm sao?
Nàng nâng ngọc thủ, mấy ngón tay vuốt ve sườn mặt An Tư, giọng đều đều không nhìn ra tâm ý.
Dụi nhẹ vào bàn tay chai sạn do từ nhỏ toi luyện kiếm cung ấy, dẫu cho người ta không nhìn ra được, nhưng An Tư thân cận nàng bấy lâu vốn đã tỏ tường đến từng cử chỉ, nàng ấy biết...nàng thốt ra hai chữ "Sự thật..." Có bao nhiêu ẩn nghĩa sâu xa.
- Thật sự, thiếp rất nhớ.
Hai người đối diện nhìn nhau, tuy chẳng nói ra thành lời nhưng thâm trầm thấy được trong mắt đối phương.
"Nàng thật sự muốn trở về thuyền ngự đưa mật tin à?"
"Phải, thiếp thật sự phải đi!"
"Đi rồi thì đừng hối hận."
"Thiếp không còn lựa chọn nào khác."
Đôi bên giằng co tâm lý với nhau một hồi, rốt cuộc Thuyết Hoan là người buông xuôi trước, nàng nằm xuống xoay lưng về phía An Tư, bỏ lại một câu cụt lủng.
- Ngày mai, dưới bến Nhĩ Hà, Hữu Thừa đưa nàng đi.
Dứt lời liền giả vờ như đã say ngủ, An Tư cũng chẳng muốn gây thêm phiền nhiễu, nàng ấy nằm xuống bên cạnh, áp thân vào tấm lưng nàng, thỏ thẻ hai từ "Đa tạ", đáp lại chỉ có tiếng thở dài hồi âm.
...
Đúng như lời Thuyết Hoan đã nói, sáng sớm tinh mơ tuy An Tư không thấy nàng ấy bên cạnh nữa, nhưng khi cùng Tiểu Thi ra bến Nhĩ Hà thì đã có tướng quân Hữu Thừa và binh sĩ của ông đứng đợi sẵn dưới thuyền. Vừa gặp An Tư xuất hiện, Hữu Thừa vô cùng kính cẩn thi lễ chào nàng một câu.
- Tham kiến vương phi! Trấn Nam Vương lệnh cho mạc tướng hộ tống người đến thuyền ngự quân Đại Việt, sẽ cập mạn chờ đợi, đúng một ngày sau xin vương phi hãy thu xếp trở về kẻo vương tử ngóng trông.
Rõ ràng lời này chính là nhắc khéo nàng đây mà, An Tư cũng không muốn làm khó dễ ai, liền gật đầu đồng ý.
- Được, ta nhớ rồi, phiền tướng quân dẫn đường xuống thuyền.
Hữu Thừa là kẻ thủ lễ, thấy đôi chân An Tư chao đảo trên ván gỗ thì có ý dìu đỡ nhưng e ngại thân phận, bèn xé rách vạt áo thành như cái khăn đắp lên cổ tay An Tư rồi mới nắm tay nàng dìu bước lên thuyền. Khi lên đến nơi liền lấy mảnh áo ra rồi lui lại mấy bước giữ gìn khoảng cách.
Nhớ ngày ấy cũng trên con sông này, An Tư ngồi nơi thuyền nhỏ là một cống phẩm bị dâng hiến cho giặc, nay cũng chính trên con sông này nhưng ngược dòng trở về lại là thân phận vương phi. Đời này kiếp này An Tư sinh ra là công chúa hoàng quốc muội của Đại Việt Lạc Hồng, lớn lên lại trở thành cống phẩm của Trấn Nam Vương rồi giờ thì là đương kim tân vương phi của đế quốc Mông Cổ Âu chinh Á chiến hùng cứ phương Đông. Người đời nhìn vào chỉ thấy nàng tôn quý cao cao tại thượng, nhưng hơn ai hết An Tư hiểu rõ bản thân khao khát được bình sơ đạm mạc trở thành một bá tánh ngày qua ngày trồng dâu nuôi tằm, chăm sóc tình nương, sống đời nhàn nhã ra sao.
Sóng nước lăn tăn đưa thuyền xuôi lái, chẳng mấy chốc đã cập mạn thuyền ngự, sự xuất hiện nhanh chóng đến bất ngờ của An Tư khiến cho mọi người được phen kinh động, nhốn nháo cả lên.
Thái thượng hoàng và Trần Nhân Tông đích thân đưa nàng lên thuyền, trước khi dời bước còn giả lả mời Hữu Thừa cùng theo uống rượu đối ẩm nhưng bị hắn dứt khoát chối từ, chỉ vững vàng như bàn thạch ngồi trên mũi thuyền của mình khoanh tay chờ đợi vương phi trở về.
...
Vừa đặt chân vào khoang thuyền nơi nghị sự, thái thượng hoàng đã thẳng tay giáng cho Trần Nhân Tông-Trần Khâm một cái tát đau thấu trời, rồi mắng.
- Nghịch tử! Ngươi nhìn mà xem, nếu lần đó ngươi không đại nghịch bất đạo đánh ngất ta thì ngày hôm nay Đại Việt cơ may đã thắng trận, hoàng muội cũng trở về từ lâu rồi!!!
- Phụ hoàng, chúng ta bây giờ hơi chậm một xíu nhưng so tài công bằng, chẳng phải sẽ thắng vẻ vang hơn sao? Con tin dựa vào thực lực chúng ta nhất định toàn thắng.
Nói đoạn thái thượng hoàng Trần Hoảng quay sang nhìn An Tư, hắn bày vẻ xót xa.
- Hoàng muội của ta, nhọc nhằn cho muội rồi, phải chịu đựng ả tiện nhân đó!
An Tư nghe Hoan nhi bị gọi là tiện nhân thì không đành lòng, liền khuyên giải.
- Ngôn khẩu của bậc chân quân không nên thốt ra lời lẽ đó, hoàng huynh xin chớ vì xót xa mà buông lời cay nghiệt như vậy, dẫu sao nàng ấy cũng là một cô nương.
- Ta khinh! Tiện nhân là tiện nhân, tâm tư rắn rết dám Nam chinh xâm lược, ả ta man rợ y như Hốt Tất Liệt.
Biết khó lòng kiềm chế thịnh nộ, mà sự phẫn ức của hoàng huynh cũng chẳng phải sai lầm, thôi thì bớt nói một lời ắt sẽ đỡ một lời phỉ báng Hoan nhi...
An Tư ngồi xuống mộc đôn, nàng hôm nay vẫn một thân vận bạch y thánh khiết, nếu năm xưa ở tại Thăng Long thành còn ngây thơ trong sáng thì hôm nay vẻ đẹp của nàng đã phủ thêm một tầng phong trần tư niệm, như rượu ủ càng lâu càng quý, An Tư khiến người đối diện không khỏi say sưa.
Nhìn thân muội cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Trần Hoảng cuộn trào tiếc nuối, vẻ đẹp này đáng lẽ phải được định thân cùng bậc đế vương chân mệnh thiên tử mới thoả dạ xứng đáng, ấy vậy mà lại bị rơi vào bùn nhơ, thuộc về tay một nữ nhân khát máu, tự nhủ hắn dù vong mạng cũng phải giết Thoát Hoan, cứu được hoàng muội toàn vẹn quay về!
Bấy giờ, trong khoang nghị chính chỉ có ba người, An Tư, Trần Hoảng và Trần Khâm. Cả Tiểu Thi nô tỳ thiếp thân hay Thụy Bảo và Hoa Dung dẫu muốn gặp lại thân nhân vẫn không được bước vào, tránh để quấy nhiễu quân cơ.
Lát sau, lại thêm hai nhân vật khác xuất hiện, đó chính là Hưng Đạo Vương - Trần Quốc Tuấn và Trần Khắc Chung, vị sứ giả ngày xưa đã đưa nàng sang trại giặc. Tương hội nhau, Trần Khắc Chung vẫn xởi lởi như hôm nào, ngược lại Trần Quốc Tuấn thì nhìn nàng bằng con mắt...ghê tởm không hề che giấu! Chắc do thân phận hiện tại của An Tư đây mà, bị chính người cùng họ chán ghét, khiến nàng vô vàn ê chề tủi thân.
Những người nam nhân vây quanh bàn tròn có trải tấm địa đồ, họ luyên thuyên lớn tiếng mưu bàn chiến dịch sắp tới, An Tư ngồi một góc cảm thấy rất đau đầu, thật tình chính nàng cũng không hiểu được họ đang nói về vấn đề gì, nhưng chưa kêu đến tên thì không thể tùy ý mở miệng xen vào, đó là quy củ tối thiểu.
Ngồi trong góc không ai ngó ngàng, chén trà cũng uống cạn từ lâu, tâm trí nàng lãng đãng trôi về chổ Hoan nhi, tự hỏi không biết bây giờ nàng ấy đang làm gì? Đã dùng bữa hay chưa? Không có nàng cùng nhau ăn cơm sẽ buồn chứ? Ôi thôi biết bao nhiêu là suy nghĩ trôi qua, cho tới khi tiếng đập bàn như sét giáng của Trần Quốc Tuấn làm An Tư giật bắn mình hồi tỉnh.
- Thơ thơ thẩn thẩn, người si ái đoạn thâm tình rồi à? Chiến sự trùng trùng sao không góp sức chú ý vào kế sách đề ra!
Trần Quốc Tuấn cọc cằn thô lỗ quát An Tư.
- Ta...ta không có! Xin lỗi, mọi người cần gì ở ta? An Tư vẫn luôn góp sức mà...
An Tư trông thấy vẻ ngoài hung tợn của Trần Quốc Tuấn thì liền trở nên e sợ, nàng ấp úng ngập ngừng. Nhưng khi nghe tới những lời sau đó của hắn thì lập tức nhói buốt tâm can, hoa nhan trầm lãnh thấy rõ.
- Hừ, tốt nhất là người đừng có si ái loài man di, nhưng cũng may ả là nữ nhân nên sẽ không có chuyện người vì động lòng quay sang phản trắc! Công chúa An Tư nghe cho rõ đây, nhiệm vụ của người là phải giữ chân ả trong quân doanh, cắt đứt mọi liên lạc của ả với binh tướng bên ngoài, và đến đúng giờ khắc đã định, khi ả đã hoàn toàn đắm chìm thì hãy dùng yên hoa làm pháo lệnh, quân ta sẽ xuất binh tiến công! Sẽ đánh cho bọn chúng không còn manh giáp, nợ máu trả lại bằng máu!!!