Hôm ấy, vào lúc đương trưa, khi Thuyết Hoan đang dùng thiện điểm, bên cạnh có đủ cả An Tư, Tiểu Thi, Ô Mã Nhi, Toa Đô lẫn Hạnh cô cô thì từ bên ngoài có tên binh sĩ chạy vào truyền báo. Qua lời hắn trình, được biết Hưng Đạo Vương - Trần Quốc Tuấn vừa thảo ra bài hịch, muốn dụng bài hịch này khích lệ lòng quân dân cùng nhau đứng lên chống giặc dữ, đánh đuổi xâm lăng.
Như thường lệ, Ô Mã Nhi đập bàn phẫn tức, lời căm giận nói rằng.
- Hay cho Trần Quốc Tuấn dám ngang nhiên đối đầu cùng Nguyên quốc, được chút khí phách thì bày vẻ tỏ rõ hơn người, đúng là ngu muội không biết đang vuốt râu hùm!!!
Toa Đô vẫn là bình tĩnh hơn, hắn nhàn nhã nhấp trà, lại bảo với tên binh sĩ hãy đọc to bài hịch lên cho mọi người nghe rõ.
Vâng lệnh, tên binh sĩ vốn được học qua Việt ngữ gằng giọng mấy tiếng rồi dõng dạc.
Lời bài hịch này cũng tương tự những bài hịch khác, đều là lời thôi thúc lòng quân, thắp lên trong mỗi người ngọn lửa căm thù bất diệt để cùng nhau chống giặc ngoại xâm! Thuyết Hoan rất thản nhiên mà vừa ăn vừa lắng tai nghe, bởi lẽ nàng thấu rõ bản thân dẫn binh tiến vào nước họ với mưu đồ cuồng chinh thì hiển nhiên dân Nam quốc phải căm hờn mắng nhiếc, không lẽ còn đòi hỏi người ta tôn thờ ca ngợi hay sao? Nàng chẳng hề vọng tưởng đến mức đó.
Nhưng tới một đoạn này thì liền dừng đũa, nhếch môi khinh bỉ.
Theo lời đọc thì rằng "Nếu mấy người kia, chăm chăm học thói dút dát của con gái trẻ con, chẳng qua cũng đến chết dũ ở dưới cửa sổ, đâu được ghi tên vào trong thẻ tre lụa trắng, danh tiếng cùng trời đất cùng lâu bền?"
Thuyết Hoan cảm thấy nực cười thay, cái gì mà "học theo thói dút dát của con gái trẻ con"? Lời này chẳng phải đã quá ư xem thường nhi nữ rồi sao? Có lý đâu lại vậy!? Một nữ nhi, chính xác thì lúc này đang là nàng đây cũng có thể cầm quân đánh trận, nào mang thói yếu hèn nhu nhược mà lại giở giọng miệt khinh nữ thị. Nếu ngoại bang như nàng không có quyền lên tiếng, thì chẳng phải chính Việt nữ cũng vẫn có kẻ thư hùng đó sao? Tiêu biểu là An Tư công chúa đây! Tại sao biết nhờ một tiểu công chúa ngây thơ làm bình phong hoãn binh mà giờ ngược lại quay sang xem thường nhi nữ vô dụng?
Bất mãn, nàng liếc mắt nhìn sang An Tư, người lúc này đang cúi đầu nhìn xuống chén trà của mình đượm nét ưu sầu.
Những lời phía sau đều nhàm chán ngao ngán, nàng vốn tưởng Trần Quốc Tuấn cũng mã thượng quân tử giống với Bình Trọng, có ngờ đâu lại khác xa đến vậy, cuối cùng cũng chỉ là phàm phu kỵ nữ tôn nam. Vậy nên dầu cho hắn có là kỳ tài soái tướng thì với thân phận một khách má hồng, Thuyết Hoan ngàn vạn lần vẫn không để vào mắt phượng.
Chống cằm cố lắng nghe cho xong, cốt yếu để xem kẻ này còn lời vọng ngôn nào nữa, thì rốt cuộc cũng đợi được một câu hết sức kinh người, khiến cho Thuyết Hoan phừng phừng lửa giận!
"Nay ta bảo rõ các ngươi cái chuyện dấm lửa đống củi phải lo, mà câu sợ canh thổi rau nên nhớ. Các ngươi hãy nên huấn luyện quân sĩ, rèn tập cung tên, khiến cho người người giỏi như Bàng Mông, nhà nhà đều là Hậu Nghệ, bêu đầu Hốt Tất Liệt dưới cửa khuyết, ướp thịt Thoát Hoan trong trại rơm."
Đến đây, nàng lẫn Toa Đô, Ô Mã Nhi đều không còn kiên nhẫn nữa!
Toa Đô đại nộ sôi trào, bật dậy vang tiếng nói.
- Quá đáng lắm rồi! Khá khen Trần Quốc Tuấn dám mạo phạm khả hãn và vương tử! Hồ ngôn loạn ngữ cứ tưởng mình thông minh. Muốn dân mình giỏi như Bàng Mông, Hậu Nghệ, nhưng hậu duệ của hai kẻ này chẳng phải Trung Nguyên Hán Tộc đó hay sao? Đều đã thành cá nằm trên thớt Mông Cổ cả rồi, ấy vậy mà dám so sánh ví von! Đánh! Chúng ta phải đánh cho chúng vong quốc thôi vương tử!!!
Ô Mã Nhi rút đao tiếp lời.
- Đừng tức giận mà tổn hại phượng thể vương tử! Ô Mã Nhi sẽ mang đầu hắn về để làm quà mừng đại thắng cho ngài!!!
Hạnh cô cô nghe được hai từ "phượng thể" thì mới ho khan mấy tiếng xen vào cảnh tỉnh hắn.
Nàng lúc này xoay xoay nhẫn ngọc An Tư đã tặng, cánh môi cong lên tạo thành vòng nguyệt, vẫy tay ra hiệu cho tả hữu phó tướng hãy ngồi xuống, rồi mới đứng lên đi ra đằng sau lưng hai người khoác vai kề sát, giọng điệu thâm trầm nhưng ẩn tàng sát khí cuồng dại.
Đây chính là trấn nam vương, trấn nam vương lần nữa đã quay về!
- Chúng ta sẽ đánh! Đánh một trận long tranh hổ đấu, đánh một trận để xem kẻ nào mới là rồng của nước Nam! Tả hữu phó tướng của ta ơi...hãy cho bọn Giao Chỉ chứng kiến sức mạnh của Nguyên quốc đại Mông, hãy để vó ngựa Thiên triều giẫm nát cả Đại Việt, khiến cho sông suối nước Nam hòa chan máu thịt, hãy để cho núi non nước Nam đổ sập dưới chân mình. Hãy bắt Trần Hoảng quỳ xuống thỉnh tội, hãy bắt Quốc Tuấn vạn mã phanh thây! Hãy vùi sâu vào óc tủy của bọn Giao Chỉ nỗi khiếp đảm thiên cổ này, để bọn chúng vĩnh kiếp ngàn đời phải thuần phục hãn vương!! GIẾT!!! GIẾT HẾT!!!!
Dứt lời, Toa Đô và Ô Mã Nhi khí huyết sục sôi, giơ cao đao gươm của mình mà hô vang hãn vương vạn tuế! Liền đó tất cả quân binh chực hầu cũng đồng loạt quỳ xuống hô hào hưởng ứng.
- HÃN VƯƠNG VẠN TUẾ, VẠN TUẾ, VẠN VẠN TUẾ!!!
TRẤN NAM VƯƠNG THIÊN TUẾ, THIÊN TUẾ, THIÊN THIÊN TUẾ!!!
Lúc đó, ai nấy đều đang say men chinh chiến, chẳng ai còn để ý đến An Tư, công chúa Việt triều đang có mặt tại đây, nàng ấy muộn sầu tựa như ngàn Thu đang xâm chiếm hơi thở.
Không thốt được nên lời...
Không thể thốt được nên lời...
Tiểu Thi cạnh bên không đành lòng, bèn ôm vai nàng ấy ủi an. Cả Hạnh cô cô cũng nắm tay An Tư xoa dịu, hai nữ nhân này đều cảm thông cho số phận An Tư, cảnh đời oan trái đẩy xô khiến nàng ấy rơi vào con đường thân bất do kỷ. Hạnh cô cô vốn tỏ tường từ lâu, Đại Việt thắng...An Tư sẽ thống khổ khi mất đi Thuyết Hoan, Đại Việt thua...An Tư sẽ càng tuyệt vọng hận sầu, dù kết quả có là gì thì người duy nhất thảm bại trong cuộc chiến tranh này cũng chỉ có mỗi mình công chúa An Tư.
...
Đêm buông, vẫn như mọi ngày Thuyết Hoan không trở về tư phòng, chỉ có mỗi Tiểu Thi cùng An Tư bầu bạn.
Hôm nay vì bởi đã xảy ra biến động bất ngờ mà đêm này An Tư cùng Tiểu Thi sầu bi chan chứa, chẳng còn thiết tha ước vọng chuyện du ngoạn mai sau. Mỗi người mỗi chỗ, Tiểu Thi chống cằm tư lương bên bàn nhỏ, còn An Tư khẽ tựa bên song ngóng ánh trăng tàn đang dần mờ mịt vì mây đen kéo về giăng phủ.
Ngẫm nghĩ kĩ càng, An Tư mới hướng về Tiểu Thi nhỏ giọng.
- Dù có chuyện gì xảy ra ta vẫn sẽ giữ muội an toàn...
Nói đoạn, An Tư bước qua ngăn tủ, lấy ra từ trong đó ra một túi gấm, lại đem tới đặt vào lòng bàn tay Tiểu Thi.
- ...muội hãy giữ lấy số ngân lượng này, nếu xảy ra bất trắc hãy cứ chạy trốn! Ở Đại Việt muội cô thân cô thế, số bạc này đủ để chạy sang Hàng Châu tìm gặp Lam Tuyền, Tuyết Tử. Hai nữ nhân ấy có tình có nghĩa, sẽ thay ta bảo hộ muội chu toàn!
Tiểu Thi bàng hoàng trước những lời tựa như trăng trối, nghẹn ngào trả lại túi gấm, rồi đáp.
- Công chúa bỏ muội sao? Từ nhỏ Tiểu Thi đã được người chiếu cố, đã nguyện đời đời kiếp kiếp hầu hạ công nương, bây giờ người nói xảy ra chuyện thì Tiểu Thi hãy chạy trốn...trốn là trốn thế nào? Muội nguyện cùng người đồng sanh cộng tử!
Đến đây, hai chủ tớ ôm nhau bật khóc, An Tư nức nở từng cơn.
- Đâu có, ta đâu có bỏ muội, ta thương muội như thân muội của mình, cùng nhau khôn lớn, sớm chiều kế cận...muội cũng biết mà, An Tư này chưa hề xem Tiểu Thi là nô tỳ phục dịch, ta...ta chỉ mong muội hãy sống sót và hãy sống thật tự do vui vẻ...
Lời nghẹn lời, châu lệ đầm đìa, hai người chủ tớ sớm đã trở thành tinh thâm. Một người mong người kia hãy sống sót, một người lại chẳng sợ chết mà cam nguyện thác cùng, thử hỏi nhân gian có hảo hữu nào tâm giao đến vậy?
- Muội không cần tự do vui vẻ, muội chỉ cần được hầu hạ công chúa mà thôi!
Tiểu Thi khóc ngất, chắc nàng ấy cũng mơ hồ đoán định được rằng An Tư sẽ tình nguyện chết cùng Thuyết Hoan.
Dùng tay áo lau đi dòng lệ nhạt nhòa trên gương mặt non nớt của Tiểu Thi, An Tư bày giải.
- Thôi mà, chẳng phải muội cũng thích Lam Tuyền và Tuyết Tử lắm hay sao? Đến Hàng Châu, thay ta thực hiện ước hẹn đó, thay ta hạnh phúc, thay ta tự do tiêu dao, thay ta...thay ta...hic...ngắm nhìn hết mỹ cảnh thiên hạ...
Lại lần nữa, hai người ôm chầm lấy nhau òa khóc, rồi Tiểu Thi buộc miệng nói rằng.
- Nếu Đại Việt chiến thắng mà công chúa chết, vậy...muội thà mong Đại Việt thua trận!
- Hồ đồ!
An Tư nhất thời tức giận đẩy Tiểu Thi ra làm nàng ấy ấm ức, phản bác.
- Người xem đi, đánh tới đánh lui, họ làm cái gì vậy chứ!? Ai chiếm được giang sơn, ai là chủ công thiên hạ Tiểu Thi không biết, một nô tỳ hèn mọn như muội cũng chẳng cần biết! Muội ít học, chỉ biết rằng không muốn công chúa điện hạ đau lòng rơi lệ nữa, càng không muốn người phải chết!
- Tiểu Thi...đừng khờ như vậy, định mệnh đã an bày rồi, nếu Đại Việt thua trận thì ta với thân phận công chúa hoàng quốc muội cũng sẽ không muốn sống trên đời nữa. Nước mất nhà tan, thử hỏi ta làm sao hạnh phúc vui hưởng ái tình riêng mình? Kết cục vẫn sẽ là vậy thôi Tiểu Thi à...! Nếu là như thế thì ta mong rằng Đại Việt sẽ chiến thằng, còn ta...nếu không thể xin cho Hoan nhi một con đường sống thì...lúc tại thế làm người của nàng ấy, khi chết rồi vẫn làm ma của nàng ấy, đường Hoàng Tuyền cùng nhau bước qua thôi, không sao cả, ta không để nàng ấy cô đơn đâu.
Tiểu Thi đau lòng vô biên, nắm chặt bàn tay hao gầy của An Tư mà dứt khoát kiên định.
- Công chúa, đến cuối cùng dù ra sao muội vẫn sẽ theo người, làm ma cũng tốt, muội làm một con ma nữ sẽ bay qua Hàng Châu hù dọa hai hồ ly tinh đó! Hì...và sẽ làm một ma nữ nô tỳ hầu hạ công chúa ở dưới địa phủ, người là cành vàng lá ngọc, không có nô tỳ chăm sóc thì không ổn đâu nha...hì hì...
Lời nói đùa cợt này thực tế chẳng vui, nó khiến người nghe phải xót xa chua chát, nhưng An Tư vẫn gượng cười, cười để Tiểu Thi yên lòng.
Chợt đâu trong lúc tâm sự, ngoài cửa có con bồ câu bay vào mang theo mật hàm. An Tư lau nước mắt mở ra đọc xem thì thấy bên trong viết chỉ vỏn vẹn một dòng.
"Tìm cách trở về thuyền ngự nhận mật chỉ của lưỡng cung!"