Những ngày tháng này trời xanh mây trắng, gió lộng thảo nguyên, tất thảy đều góp phần làm cho tâm tình người ta khoan khoái. Trên đồng cỏ mỗi buổi chiều vàng, đám trẻ du mục thường trông thấy có hai người ngồi trên lưng bạch mã phi nước đại giữa bạt ngàn mênh mông, tà y phiêu dật, tiếng cười rộn rã của mỹ nhân như thắp sáng cả vùng trời.
Đám trẻ biết giai lệ ngồi trong lòng cửu hoàng tử của chúng chính là vị tiểu công chúa đến từ nước Nam xa xôi, nàng ấy đã đôi ba lần thuần thục kết vòng hoa cài lên tóc tặng bọn chúng. Trong mắt những đứa trẻ con ngô nghê này, An Tư công chúa chính là đóa hoa xinh xắn nhất thảo nguyên.
Những cư dân Mông Cổ cũng dần dà quen thuộc với cảnh tượng cửu hoàng điện hạ tuấn lãng sánh bước cùng tiểu công chúa An Tư khuynh thành, họ nhiệt tâm tán tụng cho sự xứng đôi vừa lứa của hai người, lại càng quý mến An Tư công chúa rất đỗi lịch nhã hòa đồng kia. Tuy có sự bất đồng ngôn ngữ, nhưng những câu chuyện cổ về đất nước Nam xa lắc diệu kỳ do An Tư công chúa kể và cửu hoàng điện hạ dịch lại đã khiến những cư dân du mục càng thêm muôn phần tò mò hào hứng về phương trời lạ lẫm đẹp đẽ đó.
Mỗi đêm bên bếp lửa bập bùng, giữa những thân phận cách biệt địa vị chủng tộc, họ ngồi lại bên nhau quây quần ấm cúng, hát cho nhau nghe những bài dân ca ru hồn, họ kể với nhau về các câu chuyện cổ có từ ngàn xưa do tổ tiên truyền lại.
Bếp lửa thảo nguyên vốn ấm, mà nay lòng người lại càng ấm hơn.
Đây có lẽ chính là khoảng thời gian thảnh thơi hiếm hoi của cả hai người.
...
Sớm nay, nhìn tiết trời biết nắng sẽ gay gắt hơn hẳn ngày thường, trấn nam vương đã dặn dò An Tư nên ở lại lều trướng nghỉ ngơi, không cần theo cùng ra trại ngựa. Vậy là sau hơn nửa tháng tưởng chừng như đằng đẵng, rốt cuộc An Tư và Tiểu Thi cũng có không gian tách biệt những người khác mà chuyện trò riêng tư.
Quan sát tiểu chủ đang tự tay hầm canh bổ, Tiểu Thi chống cằm mông lung ra chiều suy tư lắm, đắn đo mãi mới không nhịn được thốt ra lời.
- Không lẽ công chúa thật sự yêu một nữ tử ngoại bang sao? Đã vậy, người này còn là giặc dữ xâm lược quê hương mình nữa...
Nghe Tiểu Thi hỏi đến điều mình vẫn luôn né tránh, An Tư không khỏi mơ hồ, nàng đình chỉ động tác, hoa dung trầm ngâm thấy rõ, lát sau mới đáp lời.
- Cũng may lúc nàng ấy thú nhận thân phận ta vẫn kịp thời lý trí mà mượn nước đẩy thuyền...
Tiểu Thi ngỡ ngàng hỏi tiếp.
- Công chúa, ý của người là gì vậy? Không lẽ nào...?
Lúc này, An Tư mới ngẩng mặt nhìn Tiểu Thi bên cạnh, nghiêm túc gật đầu khẳng định.
- Ta phải thừa nhận rằng bản thân đã động tâm với tiểu binh sĩ tên Hoan nhi, điều này đã gây ra biết bao khó xử sâu trong tâm can, yêu kẻ xâm lược đã phạm vào đại tội nhưng nếu phản bội người mình yêu cũng sẽ là đại nghịch. Có điều...ta ngàn vạn lần không thể ngờ được...Hoan nhi lại là nữ tử, ta dẫu cho si tình cũng không nghịch luân đến mức yêu một nữ nhân, chuyện hoang đường như vậy không thể rơi vào An Tư hoàng quốc muội được! Vậy nên cũng tốt...khiến cho Hoan nhi yêu ta cũng tốt, nữ tử luôn mềm yếu trước chân tình như vậy mà, sẽ có lợi cho quân binh Đại Việt, kế mỹ nhân xem như đạt thành rồi.
Trước giờ Tiểu Thi luôn cho rằng tiểu chủ của mình sống theo cảm tính, thanh thuần chân thực, không biết không hay và cũng không ngờ từ bao giờ những suy nghĩ mưu tính đa đoan của tiểu chủ lại khiến mình bàng hoàng ngỡ ngàng đến vậy.
Thực ra đối với Tiểu Thi, nếu An Tư chủ tử bất chấp tất cả để yêu đương cùng thập công chúa Thuyết Hoan sẽ còn dễ dàng chấp nhận hơn việc hóa ra thời gian qua chỉ là màn kịch nghệ khôn khéo do chủ tử mình mượn nước đẩy thuyền.
- Sao muội lại nhìn ta bằng ánh mắt đó?
An Tư khó hiểu dò hỏi Tiểu Thi.
- Công chúa...người...đã có tính toán nắm bắt này từ khi nào vậy?
An Tư khẽ cười, nâng lên quạt giấy thổi gió vào ngọn lửa đang nhen nhóm bừng lên bên dưới lò hầm canh, trong ánh mắt chăm chú của nàng dường như cũng lập lòe đóm sáng.
- Cái hôm Hoan nhi thành thật thú nhận thân phận với ta, muội không biết ta đã kinh tâm động phách đến mức nào đâu, đó là nỗi sợ hãi khó tả nhất mà bản thân chưa từng nếm trải bao giờ! Mình...yêu một nữ nhân sao? Buồn cười vô cùng, như trò hề vậy! Cũng may ngay tại khoảnh khắc ngắn ngủi đó vẫn còn đủ lý trí lật ngược tình thế, đem sự chấp thuận của mình củng cố thêm niềm tin mà Hoan nhi dành cho An Tư công chúa này, muội xem...chẳng phải bây giờ nàng ấy đã hoàn toàn tin tưởng ta rồi sao?
Rốt cuộc sự thật cũng phơi bày, hư tình giả ý là điều An Tư chưa từng mong muốn, nhưng rốt cuộc chính nàng lại đang thi triển nó, chính nàng lại đang tính kế với Thuyết Hoan.
Tiểu Thi lắc đầu cười khổ, không biết nên tán dương công chúa của mình túc trí đa mưu hay là cảm thương cho Thuyết Hoan thập công chúa ấy! Bấy lâu thời gian bên cạnh chứng kiến khiến Tiểu Thi cũng dần cảm động và đồng cảm với nỗi khổ tâm Thuyết Hoan đang phải gánh vác, nhưng trong tình thế này, không phải quá đỗi tổn thương nàng ấy rồi hay sao?
- Bước tiếp theo công chúa định như thế nào?
- Ta không biết, mật tin không thể gửi về cho hoàng huynh và hoàng thượng, tạm thời cũng không nhận được chỉ thị gì, với lại...theo như lời Hoan nhi từng nói, mọi mật tin chúng ta gửi đi đều bị nàng ấy phát giác, chỉ là không muốn vạch trần thôi. Thế nên không thể truyền đi tin tức trấn nam vương là nữ nhân được, nếu bị phát hiện thì mọi công sức gây dựng niềm tin của ta sẽ tan thành mây khói, gây bất lợi cho Đại Việt.
Dừng một lúc, An Tư lại tiếp.
- Nhưng...ta cũng đang nghĩ đến một kế sách...
Bộ dáng mưu toan của An Tư làm Tiểu Thi có chút không thuận mắt, càng dấy lên tò mò.
- Đó là kế sách gì?
- Nếu bây giờ ta làm bại lộ bí mật thân phận của Hoan nhi với Hốt Tất Liệt thì hắn sẽ dồn hết phẫn nộ kinh chấn vào nàng ấy, trước sẽ loại bỏ đi một trấn nam vương sát phạt Đại Việt, sau sẽ càng làm chậm trễ tiến trình xâm lăng của Hốt Tất Liệt...ta tin rằng với sự đả kích lớn lao này, Hốt Tất Liệt sẽ không dễ dầu gì một sớm một chiều có lại tinh thần xâm lăng đâu.
Lời này thốt ra trước tiên đã làm Tiểu Thi kinh hoảng, nàng ấy không suy tưởng được hậu quả cam go ra sao nếu thân phận nữ nhân của Thuyết Hoan bị bại lộ, chắc kết thúc sẽ là cái chết, tự dưng thâm tâm lại quá đỗi tội nghiệp cho vị công chúa bạc phước này.
Nếu An Tư phản bội Thuyết Hoan theo cách này, chắc chắn cả hai sẽ không còn đường quay đầu!
...
- Hai người đang nói gì với nhau vậy?
Nàng trở về sau một ngày dài chăn dắt gia súc mệt mỏi, Toa Đô và Ô Mã Nhi được đại hãn đặt cách ngày mai cho trở về gia nội thắm viếng phụ mẫu, con cái, nên sớm mai chắc chắn công việc của nàng sẽ càng chất chồng hơn. Nhưng vừa trở về trông thấy An Tư thì tâm tình đã liền trở nên khoan khoái, có điều nhận ra sự bất thường trong thái độ của Tiểu Thi khiến nàng không khỏi nghi hoặc.
- À, đâu có gì, bọn thiếp đang nói về mấy món đặc sản Mông Cổ đó mà, có vài món Tiểu Thi ăn không được nên mặt mày khó coi thế đó! Hì Hì...
An Tư tinh ý, lập tức chủ động mở lời giải tỏa hồ nghi.
Cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nàng như thường nhật để Tiểu Thi chuẩn bị nước nóng, tắm rửa một chút, thay đổi xiêm y rồi ba người cùng nhau dùng thiện, trò chuyện kể lể về mấy vấn đề phát sinh trong ngày.
Sảng khoái uống hết tô canh hầm do chính tay An Tư nấu, nàng tấm tắt khen ngợi đây chính là tô canh ngon nhất mình từng được uống, không khí vui vẻ chẳng chút nào đổi thay, đáng tiếc nàng lại không biết được sinh mệnh mình đang treo giữa sợi chỉ mỏng manh đến mức nào.
...
- An Tư, hiện giờ nàng có gì muốn nói với ta không?
Nằm trên đông sàn, nàng nghiêng mình gác tay nhìn mỹ nhân đang kế cận, sóng mắt ngập tràn trìu mến, nhưng một câu hỏi này lại khiến An Tư chột dạ.
- Nói...nói gì là nói gì chứ? Đã trễ rồi, nàng còn không ngủ, sáng mai không dậy nổi làm việc đâu.
- Nàng thật sự không có gì muốn nói với ta sao?
An Tư đánh cược, kiên định gật đầu.
- Ài...đau lòng quá, tổn thương quá đi, cả ngày hôm nay xa cách không ai nói lời yêu ta, giờ về cũng không chịu nói, không có gì nói với ta, đau lòng chết được mà!
"Thì ra là ý này, dọa sợ mình rồi..."
Thấy nàng giả vờ ngã ra ôm tim tỏ vẻ đau đớn, An Tư khúc khích khẽ cười, thân mật ôm nàng rút vào trong lòng tận hưởng hơi ấm.
- Ngoan nào, trấn nam vương cũng biết làm nũng cơ đấy? Được rồi, thiếp có lời muốn nói, thiếp yêu nàng, vô cùng yêu nàng!
Tim An Tư buốt nhói, đành đoạn phải buông lời gian dối rồi..."Xin lỗi Hoan nhi."
Không hiểu sự tình, bấy giờ nàng chỉ biết hạnh phúc là đây, tận cùng vui sướng cũng ôm lấy An Tư thắm thiết hôn lên trán, đem tình cảm chân thành nhất của mình không ngần ngại biểu lộ chẳng chút đắn đo.
Đợi khi nàng đã say giấc nồng An Tư mới âm thầm mở mắt, ngắm nhìn gương mặt phảng phất tú mỹ lại cô đọng đường nét thanh tân, An Tư thực sự chẳng đành lòng, nhưng thành bại được mất, Đại Việt có vực dậy được hay không đều nằm trong một ý niệm quyết định này của nàng ấy, làm sao mới vẹn vẻ vuông tròn?
"Chi bằng nhẫn tâm vì đại nghĩa, dù sao song nữ giao loàn cũng phạm tội nghịch luân thiên địa khó dung..."