Mỹ Nhân Tâm Kế

Chương 21: Hồi 21: Lửa tình đêm mưa




Ngoài song cửa gió gầm mưa rít, dù không bước ra nhưng vẫn biết ngoài trời đang giông tố lạnh lẽo ra sao, nàng nằm trên tấm lông thú gác tay lên trán suy tư. Một lần nữa hồi ức về cuộc trò chuyện cùng Trần Bình Trọng quay lại, câu nói "Ngươi đối với công chúa An Tư là yêu thương" lại vọng vang hiển hiện khiến nàng bất giác cứ phải nhìn sang chiếc giường nơi An Tư đang say giấc.

Thật khó ngủ, thật muộn phiền...

- Hức...phụ hoàng...con...sợ lắm...phụ hoàng...

Gì vậy? Nàng ấy đang nói mớ sao? Là đang gặp ác mộng?

Nàng hất chăn ngồi dậy, đến bên cạnh An Tư xem xét. Quả nhiên, nàng ấy đang ôm chặt chiếc gối thầm khóc trong giấc ngủ, miệng không ngừng lẩm bẩm gọi phụ hoàng, gương mặt còn thập phần thống thiết. Không đành lòng, nàng ngồi xuống bên giường, có chút ngập ngừng, có chút ngại ngùng đặt tay lên bờ vai mảnh khảnh của An Tư mà vỗ về xoa dịu.

Để được cái hậu đãi đích thân trấn nam vương, đứa con được đại hãn đế Mông Nguyên hết lòng sủng ái tận tay chăm sóc thì phải biết từ tận sâu thẳm lòng nàng, An Tư có bao nhiêu trân quý.

Nàng cứ như vậy kiên nhẫn dỗ dành đến khi An Tư lại an ổn ngủ say.

Ngoài trời mưa rơi cứ rơi, nơi đây lòng người vẫn cứ ấm tựa bếp than hồng đại mạc.

...

Thấy người cũng đã ngủ ngon, nàng toan định trở về chỗ mình trước khi bị phát giác thì bất chợt ngoài trời lóe lên tia sét, liền đó là một tiếng sấm chói tai vang lên khiến tiểu mỹ nhân giật mình choàng tỉnh! Vừa hay đúng lúc nàng đang sát cạnh, nàng ấy vì sợ hãi quá độ mà to gan ôm chầm lấy nàng, bất chấp thân thể dán chặt vào người đối phương.

Trong giây lát ngỡ ngàng, để rồi không biết không hay chính mình cũng vô thức ôm siết An Tư vào lòng, đôi bàn tay lạnh lùng được tấm lưng trần của An Tư làm ấm thêm phần nào.

- Không sao, đừng sợ, có ta đây rồi.

- Ta...ta...

- Ngoan, ta ở đây mà.

Nàng vỗ vỗ nhè nhẹ lên lưng An Tư, mỗi động tác đều chất chứa dịu dàng trìu mến, mà sự dịu dàng này cư nhiên trước nay vốn chưa từng dành cho ai, mỹ nhân trong lòng cũng ngoan ngoãn dụi đầu vào nàng, tình cảnh này nếu có ai bắt gặp hẳn sẽ phải bất ngờ thốt lên cảm khái.

Vài khắc trôi qua, như đã lấy lại được bình tĩnh, An Tư lúc này mới đỏ mặt phát hiện...ngực mình cách một chiếc yếm mỏng manh đang kịch liệt áp sát vào người ta, mà người ta đó không ai khác lại chính là...Thoát Hoan, trấn nam vương! Ngược lại, Hoan nhi kia cũng đã cảm nhận được rõ rệt sự mềm mại của hai khỏa to tròn ấy áp vào người mình, hoàn cảnh phút chốc trở nên ngượng ngùng xấu hổ biết bao.

An Tư vội vàng đẩy nàng ra, ôm chăn che chắn thân mình, mặt cúi gầm ửng đỏ. Và chính nàng cũng bị ngơ ra đó, thất thố chăm chắm nhìn vào đối phương.

- Ngươi...đừng nhìn ta nữa.

An Tư thỏ thẻ.

Không thể ngưng được, tầm mắt không thể dời đi, nàng ấy vốn dĩ rất đẹp, nay lại bày ra bộ dáng hoa nhường nguyệt thẹn này...thử hỏi làm sao có thể rời mắt?

Điên rồi! Chính nàng cũng cảm thấy bản thân điên rồi, không thể tự chủ, vươn tay tới nâng lên gương mặt An Tư, mấy ngón tay vuốt ve đôi gò má phiếm hồng, ánh mắt nàng ấy sao mà long lanh đến lạ, dường như có ngọn lửa nhỏ đang lập lòe trong đáy mắt hồ thu...hoặc không...ngọn lửa đó chính là nàng, nàng đang hiển hiện trong sóng mắt tình tứ kia.

Khoảng cách, nó luôn khiến con người ta xa xôi nên vẫn là thứ đáng ghét nhất, nhất là trong thời khắc này!

Khoảng cách, có nên rút ngắn nó lại không?

Gần một chút...

Gần thêm nữa...

Toàn thân như thiêu đốt qua từng cái chạm, nơi gò má hồng nhuận, nơi chiếc cổ thanh mảnh, nơi khung vai mịn màng, và...nơi khỏa ngọc phong khơi gợi. Đôi mắt mỹ nhân giờ đây cũng đã khép lại tỏ ý thuận tình.

Nhưng...

Khi đôi môi còn đang do dự trước lằn ranh nóng bỏng, thì chợt...lý trí từ đâu quay lại, nó đánh lên hồi chuông cảnh tỉnh về sự nông nổi này, đóng lại ngưỡng cửa tiến vào đêm xuân khiến người ta có chút không đành lòng.

Nàng buông lỏng cánh tay, quay mặt đi tránh né dung nhan tuyệt thế bên cạnh, và cũng tránh né luôn cả khao khát bên trong.

- Ta xin lỗi, ta ra ngoài.

- Đừng, trời đang mưa lớn!

Nàng đứng lên, bỏ mặc ngoài tai lời nói An Tư, cất bước vội vã như để trốn tránh, một mạch mở cửa đi thẳng ra ngoài giữa trời đêm giông tố, mặc kệ gió thổi mưa tuôn làm ướt đẫm cả trường y giá buốt. Bỏ lại An Tư một mình trong phòng cùng gối chăn đơn bạc, ngón tay có chút run rẩy khẽ chạm lên môi mình, thầm nghĩ..."Ngươi lại ngốc nghếch rồi, lại không kiềm chế được rồi, An Tư à..."

...

Không biết nàng đã chạy mất bao lâu, đến khi dừng lại giữa khoảng sân rộng thì toàn thân cũng đã mệt nhoài, mà bầu trời thì vẫn mưa như trút nước.

Cơn mưa này lạnh quá, nó đủ lạnh để dập tắt ngọn lửa trong lòng làm lý trí hồi tỉnh hoàn toàn. Ngửa mặt lên trời hứng lấy từng giọt, từng giọt cảnh tỉnh, rồi vô lực khụy chân ngã trên nền đất ướt sũng. Nàng quỳ ở đó, tâm can xâu xé chính mình, không thể chấp nhận được đối với An Tư lại nảy sinh cảm giác ham muốn đó, càng không thể chấp nhận được đối với An Tư lại là tình yêu!

Vì sao vậy? Vì nàng ấy đích thị là ngoại bang dị chủng, là công chúa của kẻ địch, là thân phận, là dòng tộc Đại Việt mà thần dân Mông Nguyên tuyệt đối không được dây dưa mật thiết, ấy vậy mà nàng...kẻ mang huyết mạch hoàng tộc Mông Cổ chính thống, kẻ dẫn binh gồm thâu Đại Việt lại đang mập mờ đối đãi, điều này không khác nào phản bội dân tộc!

Và hơn hết...vì nàng nào phải Thoát Hoan cửu hoàng tử, nào phải trang nam nhi chân chính, mà nàng...nàng đây là hoàng muội song sinh của hắn, Thuyết Hoan thập công chúa, vị hoàng nữ bạc phần phải cải dạng nam nhân để tồn tại sống sót qua nghịch cảnh.

Tự vấn lương tâm, không lẽ chỉ vì nữ cải nam trang quá lâu mà đã quên mất mình là ai? Không! Không đâu...nàng chưa bao giờ quên...chưa bao giờ lãng quên và chưa hề ngừng ao ước được sống đời công chúa chân chính, hoặc giả...chỉ cần được là chính mình, được như các cô gái khác, cũng trâm vắt lược cài thì dẫu có làm thường dân cũng cam tâm tình nguyện.

Vậy thì...một nữ tử như nàng tuyệt đối không thể nảy sinh loại tình cảm này đối với An Tư được!

Đây là trái luân thường đạo lý...trời đất sẽ không thể nào dung thứ...

Thuyết Hoan công chúa thật là khờ dại, tội tình gì phải dằn vặt bản thân? Nếu nàng biết trước được tương lai biến cố, vậy thì hôm nay chắc chắn sẽ không chần chừ mà ôm lấy An Tư lâu hơn chút nữa. Nhưng đáng tiếc, sự sợ hãi trước luân thường đã đánh đổi thêm khoảng thời gian yên ấm bên nhau, cho nên...phàm là người hữu tình, chớ có ngại ngần quá lâu, định kiến luôn là ngục tối, duy nhất chỉ có tình yêu mới là chìa khóa mở cửa tự do, đừng vì chậm trễ một giờ để rồi phải lỡ hẹn ngàn năm.

...

Trong cơn mê man, nàng dường như nghe thấy có nhiều âm thanh huyên náo bên cạnh, gắng gượng mở mắt thì...

- Vương tử, người tỉnh rồi!

Là Hạnh cô cô, cô ấy đang ngồi ngay bên cạnh nắm chặt bàn tay nàng.

Lờ mờ thì thấy mình đang nằm trên giường, xung quanh không chỉ có mỗi Hạnh cô cô, mà còn Ô Mã Nhi, Toa Đô, Tiểu Thi và...An Tư...

Xem ra Ô Mã Nhi lại đang tức giận với An Tư rồi, hắn gắt lên.

- Nha đầu lẳng lơ, may cho ngươi là vương tử đã tỉnh, nếu không bổn tướng nhất định sẽ chém đầu ngươi!!!

Chỉ thấy An Tư đứng một bên lặng lẽ gánh chịu những lời khó nghe đó, nàng lại lần nữa không đành lòng, chống tay cố ngồi dậy lên tiếng.

- Ngươi ồn ào đủ chưa, Ô Mã Nhi!? Nếu ngươi còn ăn nói phạm thượng, bổn vương sẽ xử ngươi chết đầu tiên.

Ô Mã Nhi bất mãn.

- Ngài còn mắng mạc tướng!? Ả ta đêm qua ở cùng ngài, nhưng rốt cuộc ngài lại ngất ngoài sân, không phải ả tiện nhân lẳng lơ này gây chuyện thì còn là ai!!!?

Toa Đô chen ngang phân giải.

- Ô Mã Nhi, nhưng cũng chính công chúa là người dìu vương tử về, còn kêu Hạnh cô đến cùng chăm sóc, ta nghĩ chuyện này không liên quan công chúa.

Hạnh cô cô tiếp lời.

- Đúng vậy, công chúa đây còn thức đến tận giờ này chăm lo cho vương tử, ta nghĩ chỉ là sơ suất, không liên quan công chúa.

"Thì ra nàng ấy dìu mình về, còn chăm sóc mình sao?" Nàng thầm nghĩ.

Day trán mệt mỏi, nàng mở lời nói rõ.

- Là đêm qua ta buồn chán nên ra ngoài luyện công dưới mưa, không ngờ lại luyện đến mức ngất đi, ừm...phải đa tạ An Tư công chúa đã dìu về rồi.

Một lời đánh tan nghi vấn, rốt cuộc chẳng còn thị phi chi nữa, nàng rất nhanh đuổi Ô Mã Nhi vẫn còn hậm hực ra ngoài, cũng kêu Toa Đô đi theo dỗ dành tên nóng tính đó một chút. Hạnh cô cô xem qua toàn diện thấy nàng đã an ổn thì cũng yên tâm dẫn theo Tiểu Thi rời đi, thật ra cô ấy sâu kín đoán biết được giữa nàng và An Tư hẳn phải phát sinh điều gì đó nên mới khiến đêm hôm rời phòng chạy ra ngoài mưa như vậy, nhưng hiện thời không tiện hỏi, cũng lại muốn tạo không gian riêng để người trong cuộc tự mình giải quyết.

...

Trong phòng, lại chỉ còn hai người, một thì đứng lặng đằng xa, một thì nằm tựa đầu giường, hai người không ai nói ai, để sự im lặng đến ngột ngạt bao trùm không gian.

Chợt, một cơn ho kéo đến khiến nàng gắt gao ôm ngực, chân mày khẽ nhíu lại đầy vẻ khó chịu. An Tư thấy thế bèn nhanh chân di gót đến, đặt tay vuốt vuốt lên lồng ngực nàng, lúc này mới để ý lại mình, hóa ra nàng đã thay bộ y phục khác, khô ráo và thoải mái hơn, tự dưng trong lòng lại dâng lên cảm giác bối rối.

- À...là Hạnh cô đã giúp ngươi thay y phục...không phải...

- Ừm, ta biết rồi, không phải ngươi.

Nàng lạnh lùng.

An Tư có vẻ hơi sững sờ trước thái độ lạnh nhạt của nàng, nhưng rồi lại trở về trạng thái buồn bã, khẽ khàng đi qua bàn rót chén trà ấm mang đến tận giường cho nàng.

Nhận lấy chén trà, cư nhiên một chút cũng không nhìn tới An Tư, nào phải vì chán chê ghét bỏ, cũng bởi nàng lại quyết tâm rồi...quyết tâm khẳng định với mình, nàng là một nữ nhân hoàn toàn bình thường, sẽ không vì cải trang nam tử quá lâu mà biến thành lệch lạc.

Tốt thôi, từ nay dù có An Tư ở bên hay không cũng vậy, nàng vẫn sẽ là nàng, sống vì lý tưởng duy nhất là làm hài lòng hãn phụ, mang lại vinh quang vô tận cho dân tộc Mông Cổ của mình, không thẹn với lương tâm, chẳng thẹn với trời đất, thay cửu hoàng huynh làm tròn sứ mệnh thiêng liêng. Tuyệt đối sẽ không thay lòng đổi dạ, tuyệt đối sẽ không nảy sinh tình cảm sai lầm, càng tuyệt đối sẽ không cùng An Tư dây dưa mập mờ...vấn vương lưu luyến...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.