Mỹ Nhân Sư Tôn Của Ta !

Chương 9: Đệ tử thứ hai




Đoan Nghi gọi Sở Tư Liên cùng Đoan Dạ Thành đến sảnh chính, nói là có chuyện gấp.

Đoan Dạ Thành ngáp dài :" Chiều trưa không ngủ, tập trung ở đây làm gì không biết ?"

Đoan Nghi :" Lấy vợ cho ngươi đó ."

Đoan Dạ Thành vẫn bình tĩnh :" Không phải mỹ nhân ta không lấy."

Đoan Nghi gõ đầu hắn :'' Như nào mới là mỹ nhân ?"

Đoan Dạ Thành đưa mắt nhìn sư tôn :" Giống y ."

Đoan Nghi :" Vậy ta gả y cho ngươi nha ?"

Đoan Dạ Thành sáng mắt :" Được a. Bao giờ thành thân ?"

Đoan Nghi lườm hắn :'' Thành cái đầu ngươi."

Đoan Dạ Thành chỉ lên đầu mình :'' Đầu nè."

Sở Tư Liên kéo A Thành :" Đừng nghịch nữa."

Đoan Nghi thở dài, ngươi nói nó sẽ nghe chắc, nó sẽ cãi gấp mười đó.

Đoan Dạ Thành không nói gì nữa, khoanh tay đứng im.

Đoan Nghi : ....?? Có gì đó sai sai thì phải, con trai ta bị đoạt xá rồi.

Sở Tư Liên hỏi :" Chưởng môn gọi bọn ta có chuyện gì vậy ?"

Đoan Nghi :" Ngươi biết Đoan Cẩm Bằng nhỉ ?"

Sở Tư Liên gật đầu :" Là con trai của sư tôn."

Đoan Nghi vuốt cằm :" Nó muốn bái ngươi làm thầy."

" Cái gì ???"

Đoan Dạ Thành nhìn ông :" Ai cho hắn bái sư ? Trong phái thiếu gì người, tại sao nhất thiết phải là sư tôn của ta ?"

"Y là đồ đệ của cha ta, ta đương nhiên phải bái y rồi." Đoan Cẩm Bằng ung dung đi vào.

Đoan Dạ Thành lườm hắn, dành người với ta ? Đâu có dễ vậy.

Bái sư xong, Sở Tư Liên chính thức có thêm một đệ tử, y xoa đầu Đoan Cẩm Bằng :" Vi sư sẽ dốc lòng dạy hai ngươi."

Đoan Dạ Thành lấy khăn ra lau tay cho sư tôn.

Đoan Cẩm Bằng "..."

"Ca, huynh có ý gì ?"

Đoan Dạ Thành : " Sư tôn thích sạch sẽ."

Sở Tư Liên : " Ta..."

Đoan Dạ Thành lại lau tiếp :"vẫn chưa sạch à sư tôn ? ta không nghĩ lại dơ như vậy."

Đoan Cẩm Bằng ôm một bụng tức giận bỏ đi.

"Sư tôn làm gì đó ?" Đoan Dạ Thành ngó ngó nhìn thứ trong tay y.

Sở Tư Liên :"Ta định tặng quà bái sư cho A Bằng."

Đoan Dạ Thành bĩu môi :"Không được gọi là A Bằng."

Sở Tư Liên khó hiểu :"Ta cũng gọi ngươi là A Thành đó thôi."

Đoan Dạ Thành :" Ta khác, hắn khác."

Khác ? Là khác chỗ nào ? Không cho y gọi là A Bằng thì gọi là gì ?

Đoan Dạ Thành đoán được ý sư tôn, hắn nói :" Gọi Cẩm Bằng là được rồi."

Sở Tư Liên cũng gật đầu đồng ý với hắn.

Đoan Dạ Thành ngẫm nghĩ một chút, y định tặng cái gì cho Đoan Cẩm Bằng ? Nhớ lại túi gấm y tặng mình lần trước, không lẽ sư tôn định tặng tên kia một cái giống mình. Không được, nhất định không được. Suy nghĩ xong liền hỏi :''Người tặng cho Đoan Cẩm Bằng cái gì vậy ?"

Không đợi sư tôn trả lời, hắn liền giật lấy thứ trên tay y mở ra xem. Quả nhiên là vậy.

Sở Tư Liên ngạc nhiên :"Ngươi sao vậy ?"

Đoan Dạ Thành cau mày :" Không được. Ai lại tặng giống nhau như vậy ? Để ta chuẩn bị giúp người, ngày mai liền mang đến."

Sở Tư Liên gãi đầu :" Vẫn nên là ta chuẩn bị thì hơn, không cần phiền ngươi đâu."

"Ta không phiền. Để ta chuẩn bị, người không tặng lung tung, nghe chưa ?"

" À ... Ừ..." Chuẩn bị thì chuẩn bị, có cần nói to vậy không ?.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đoan Dạ Thành như lời hứa mang đồ đến. Sở Tư Liên nhìn chiếc hộp gỗ vuông trên bàn, có cần sang trọng vậy không. Hộp gỗ hoa văn tinh tế như vậy chắc mắc lắm, thứ bên trong không lẽ còn mắc hơn? Y lấy đâu ra nhiều tiền vậy chứ ?.

Sở Tư Liên :" Cái này..."

Đoan Dạ Thành :" Người đem tặng cho Đoan Cẩm Bằng đi."

Sở Tư Liên nhìn hộp gỗ :" Là thứ gì vậy ? Sao lại đựng trong hộp gỗ ? Quý giá lắm sao ?"

Đoan Dạ Thành hiểu được nỗi "tiếc tiền" của y, cười cười :" Đồ gia dụng bình thường thôi, nhưng nam nhi ai cũng cần, ta nghĩ kĩ lắm mới chọn đó. Sư tôn cứ đem tặng hắn đi, tiền không cần tính toán".

Sở Tư Liên nghĩ một hồi rồi cũng đem tặng cho Đoan Cẩm Bằng.

Lúc nhận quà, Đoan Cẩm Bằng suýt phát khóc. Nghe ca ca kể sư tôn chỉ tặng cho hắn một túi gấm, mà giờ sư tôn lại tặng mình hẳn một hộp gỗ đẹp như vậy, thật muốn mở ra xem thử thứ bên trong là gì.

Có lẽ tính tình mình tốt, ngoan ngoãn hơn ca ca nên sư tôn mới thiên vị như vậy. Nghĩ thôi đã thấy vui rồi. Đáng đời cái tên Đoan Dạ Thành, chỉ biết bắt nạt người khác bây giờ thì biết ai hơn ai rồi chứ. Ha ha ha ha

Đoan Cẩm Bằng càng nghĩ càng không kìm được cảm xúc, liền nhào đến ôm sư tôn mà khóc :" Sư tôn cảm ơn người huhuhu ... Ta hứa sẽ ngoan ngoãn và nghe lời người.... A, tên nào đạp ta ?"

Đột nhiên bị đá văng ra, Đoan Cẩm Bằng không khỏi ấm ức.

Đoan Dạ Thành nhìn hắn đầy sát khí :"Ai cho ngươi ôm sư tôn của ta ?"

Đoan Cẩm Bằng xoa xoa bụng :" Gì mà sư tôn của ngươi ? Cũng là sư tôn của ta nữa ."

Đoan Dạ Thành đen mặt :" Ngươi nói lại xem."

Thấy hai người sắp lao vào đánh nhau, Sở Tư Liên kéo lấy tay A Thành, nhưng sức y không đủ, kéo không lại nên đành ôm lấy hắn :" A Thành dừng tay."

Đoan Dạ Thành nghe vậy liền dừng lại, hắn lườm Đoan Cẩm Bằng một cái rồi quay lại ôm sư tôn, nhấn mạnh từng câu :" Của ta".

___________________________________

Mẩu chuyện nhỏ *

Tác giả: Con là nam chính, của con hết được chưa ?

Đoan Dạ Thành : Đang nhiên đang lành ngươi thêm tên Đoan Cẩm Bằng vô làm gì ? Tưởng là tác giả muốn làm gì thì làm à ?

Tác giả : .... Nên đổi nam chính rồi

Đoan Dạ Thành : Đổi ? Tin ta đốt nhà ngươi không ?

Tác giả : ( lắc đầu lia lịa) không đổi nữa...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.