Sở Tư Liên nằm trằn trọc mãi không tài nào ngủ được. Vì mai là ngày đầu tiên y cùng với đệ tử xuống núi làm nhiệm vụ.
Nhớ lại ánh mắt coi thường của Đoan Dạ Thành. Sở Tư Liên thở dài. Đây là lần đầu tiên y thu nhận đệ tử, làm ơn đừng thất bại được không ?
Kết quả là y thức trắng cả đêm qua.
Sở Tư Liên mang theo một túi nhỏ đựng những đồ cần thiết rồi xuất phát. Trước khi đi, y mang theo một túi gấm bỏ vào trong vạt áo.
Đến cổng lớn đã thấy Đoan chưởng môn, Giang phu nhân và Đoan Dạ Thành đứng đợi sẵn. Y cúi đầu hành lễ với hai vị trưởng bối. Định chào hỏi Đoan Dạ Thành một chút nhưng thấy hắn có vẻ không vui, vẫn là ánh mắt coi thường đó nhìn y.
Nhiệm vụ lần này của hai người là trừ tà. Dưới núi có một trấn nhỏ, cứ đêm đến là có thứ làm loạn. Người dân không dám ra ngoài vào buổi tối. Nghe nói là có thứ gì đó bò dưới đất rất giống rắn, lại còn dài, chỉ cần thấy con mồi là liền quấn lại siết chặt đến lúc chết, rồi sau đó bị ăn thịt chỉ để lại xương trắng.
Đoan Nghi dặn dò :" Hai ngươi nhớ cẩn thận, nếu có gì bất trắc nhớ báo tin, ta phái người tới giúp."
Sở Tư Liên gật đầu. Đoan Nghi quay sang con trai :" Còn ngươi nữa, nhớ kĩ lời ta nói hôm qua. Ngươi mà gây rắc rối cho sư tôn ngươi, ta đánh gãy chân ngươi. "
Đoan Dạ Thành lười trả lời. Hắn cứ thế khoác vai Sở Tư Liên một cách tự nhiên rồi vẫy tay với cha mẹ :" Ta đi đây."
Sở Tư Liên có ý muốn gỡ tay hắn ra thì hắn càng giữ chặt vai y. Sao cứ như bạn đồng hành vậy, giống sư đồ chỗ nào chứ ?
Xuống đến chân núi, Sở Tư Liên nói :"Ngươi bỏ tay ra được rồi đó, cứ bám như vậy mọi người thấy sẽ không hay."
Đoan Dạ Thành cười gian :" Ai da, sư tôn ngại gì chứ. Dù sao cũng là sư đồ, thân thiết một chút thì có sao."
Có sao chứ, rất là nhiều sao đó .
Trấn này tuy không lớn nhưng ban ngày lại rất náo nhiệt. Vừa vào đến chợ Đoan Dạ Thành đã cầm tay sư tôn mình kéo đến một gian hàng đồ nướng . Xem qua một lượt, Đoan Dạ Thành cầm mấy que thịt nướng, đưa cho Sở Tư Liên hai que :" Đồ nướng ở đây ngon lắm, ăn thử đi."
Đoan Dạ Thành đưa cho ông chủ một nén bạc rồi lại kéo Sở Tư Liên sang một gian hàng khác. Lấy một cái khăn tay nổi bật nhất trong số đó đưa cho Sở Tư Liên :" Tặng ngươi, lễ bái sư." Xong cũng ném cho bà chủ một nén bạc rồi kéo Sở Tư Liên đến mấy gian hàng nữa.
Đây là đi trừ tà sao ? Sao cứ như đi du lịch vậy ?
Cuối cùng họ dừng lại ở một quán trọ. Thuê hai gian phòng rồi gọi đồ ăn trưa.
Vậy mà hai người dong chơi suốt cả buổi sáng, quên luôn cả mục đích xuống núi là gì.
Đoan Dạ Thành rót hai chén rượu, một chén đưa cho Sở Tư Liên.
Sở Tư Liên vội vàng xua tay :"Ta không biết uống rượu. "
Đoan Dạ Thành hơi nhíu mày :"Quả nhiên là thiếu nữ."
Lời nói không to không nhỏ, Sở Tư Liên nghe rất rõ, y hơi ngập ngừng :" Uống rượu không tốt, ngươi...đừng uống nhiều quá... "
Đoan Dạ Thành cười cười :" Sư Tôn đây là quan tâm đệ tử sao ?"
Sở Tư Liên hơi đỏ mặt :" Nhắc nhở ngươi vậy thôi. "
Đoan Dạ Thành hừ nhẹ, nhìn chiếc khăn tay trên bàn :" Sư Tôn là người đầu tiên được ta tặng quà đấy."
Sở Tư Liên hơi giật mình :" Sao cơ ?"
Đoan Dạ Thành uống cạn chén rượu :"Mấy lão già lần trước là do cha bắt ta bái sư, vốn dĩ ta không ưa mấy gã hói đầu đấy."
Dừng một chút hắn nhìn sư tôn ngồi đối diện mình :" Nhưng sư tôn yên tâm, người dễ ưa hơn mấy lão ấy nhiều."
Sở Tư Liên nhỏ giọng hỏi :" Vậy tại sao ngươi coi thường ta ?"
Y nói khá nhỏ, nhưng Đoan Dạ Thành tu vi cao nên hắn nghe rất rõ. Đoan Dạ Thành hơi nhếch mép :" Coi thường? Đúng vậy, ta rất coi thường sư tôn. Lớn hơn ta không đáng bao nhiêu, tu vi còn kém ta, đương nhiên là coi thường rồi."
Sở Tư Liên nghe vậy, mặt mày ủ rũ. Biết là vậy nhưng hắn có cần nói thẳng vậy không.
Đoan Dạ Thành thấy vậy liền cười to :"Haha ! Sư tôn có cần đáng yêu vậy không. "
" Hả ?"
Đoan Dạ Thành gõ gõ miệng chén :"Sư Tôn đừng buồn, bây giờ ta không còn coi thường người nữa. Giờ ta thấy, sư tôn rất xinh đẹp a~"
Sở Tư Liên lấy tay che mặt.
Thật sự... Quá xấu hổ.
____________________________________