"Sư tôn, ta thích người. "
Câu nói cứ vang lên trong đầu, Sở Tư Liên vò đầu lăn lộn mấy vòng trên giường. Vậy mà y lại được tỏ tình, còn là người y thích, và cũng là đệ tử y. Biết trước như vậy y đã không nhận Đoan Dạ Thành làm đệ tử rồi, mà không nhận cũng không được.
Suy nghĩ một hồi rồi cũng đến sáng. Y đã thức trắng đêm hai lần và tất cả đều tại Đoan Dạ Thành.
Hôm nay đã hẹn Đoan Dạ Thành và Đoan Cẩm Bằng ra sau núi luyện tập, y không thể đến muộn được. Nghĩ đến cảnh sẽ đối diện với Đoan Dạ Thành, Sở Tư Liên liền muốn lấy một cái cớ để khỏi cần đến nữa.
Cuối cùng đi rồi lại về, đi đi về về rồi vẫn ra sau núi.
Đoan Cẩm Bằng thở dài :" Sao hôm nay sư tôn đến trễ vậy, trước giờ sư tôn toàn là người đến đầu tiên cơ mà."
Đoan Dạ Thành nằm vắt chân trên một tảng đá, tay đung đưa ngọn cỏ :" Vẫn còn sớm, để người ngủ thêm lúc nữa."
Khoảng nửa tiếng sau Sở Tư Liên mới đến. Đoan Dạ Thành thấy y liền ngồi bật dậy, tươi cười gọi "sư tôn".
Sở Tư Liên liếc nhìn hắn một cái liền tránh đi, y quay sang Đoan Cẩm Bằng :"Xin lỗi, ta đến trễ." Câu này là nói với một mình Đoan Cẩm Bằng thôi, Đoan Dạ Thành cứ như vậy mà ăn bơ.
Đoan Cẩm Bằng thấy ca ca bị sư tôn bơ, đương nhiên rất hả lòng hả dạ, còn không quên đá mắt cười đểu một cái mới cảm thấy mãn nguyện.
Đoan Dạ Thành nhíu mày, không thèm nói thêm câu gì nằm vật ra tảng đá :"Đợi sư tôn lâu quá ta buồn ngủ rồi, hôm nay không luyện tập nữa."
Đoan Cẩm Bằng :" Vậy là huynh định trốn ?"
Đoan Dạ Thành :" Cũng không phải lần đầu."
Sở Tư Liên thở dài :" Vốn dĩ chưa lần nào hắn chịu luyện tập hẳn hoi."
Đoan Dạ Thành quay mặt sang một bên nhắm mắt không thèm để ý đến hai người họ nữa. ( Ỏ ! Cũng biết dỗi nữa hả ?)
Sở Tư Liên thật sự bó tay, y không phải là cố tình bơ hắn mà là quá xấu hổ nên không dám đối mặt. Lần đầu thích một người, lại còn được người mình thích tỏ tình, nhưng lại không thể tiếp nhận.
Thế là Đoan Dạ Thành cứ thế nằm ngủ, có gọi hắn cũng không nghe. Sở Tư Liên đoán là hắn giận dỗi vì y bơ hắn, trong lòng có chút khó chịu.
Y đi đến bên cạnh hắn, kéo kéo tay áo hắn :" A Thành".
Không phản ứng.
Sở Tư Liên xoa đầu hắn :" Là ta sai, ta không nên bơ ngươi. A Thành, ta xin lỗi. "
Không một tiếng trả lời.
Sở Tư Liên khẽ thở dài :" A Thành, ngươi dậy luyện tập đi. Ta phải làm sao ngươi mới hết giận đây ?"
Đoan Dạ Thành hé mở mắt :" Cho ta ôm một cái đi, hôm nay ta sẽ luyện tập chăm chỉ. "
Sở Tư Liên hơi ngơ người, liếc nhìn Đoan Cẩm Bằng vẫn còn đứng cách đây không xa. Đoan Dạ Thành biết sư tôn da mặt mỏng, hắn nhìn về phía Đoan Cẩm Bằng thấy gần đấy có một cái hố. Đoan Dạ Thành nhếch môi, đánh một chưởng vào cái cây sau lưng Đoan Cẩm Bằng. Cây đổ xuống, Đoan Cẩm Bằng theo phản xạ né sang một bên. Đoan Dạ Thành nhanh tay ném một hòn đá trúng mắt cá chân hắn, Đoan Cẩm Bằng mất thăng bằng ngã xuống cái hố.
Sự việc diễn ra quá nhanh, Sở Tư Liên không kịp phản ứng. Chưa gì đã bị Đoan Dạ Thành kéo vào trong lồng ngực ôm chặt.
Sở Tư Liên đỏ mặt :" A Thành khoan đã."
Đoan Dạ Thành càng xiết chặt hơn :" Sư tôn chiều ta chút đi." Nói xong bàn tay liền di chuyển xuống mông y bóp nhẹ một cái.
Sở Tư Liên định vòng tay ôm lại hắn nhưng bị hành động này làm cho khựng lại, mặt càng nóng ran lên. Đoan Dạ Thành xoa xoa nơi căng tròn kia một lúc rồi mới buông tay. Hắn còn không quên hôn nhẹ lên môi y :"Nghe lời sư tôn, ta đi luyện tập đây."
Đoan Dạ Thành chạy đến chỗ cái hố :"Trời ơi, Cẩm Bằng đệ sao lại bất cẩn như vậy. Nào để ca ca giúp đệ lên."
"Con m* nó Đoan Dạ Thành, ta thề ta không có ca ca như ngươi. "
...
____________________________________
Càng lúc càng thấy tội nghiệp bé Bằng