Mỹ Nhân Sư Tôn Của Ta !

Chương 10: Mở quà




Đoan Cẩm Bằng ngắm nghía cái hộp trên bàn, không biết bên trong là gì ta, tò mò quá đi mất. Vừa mở ra liền sốc vì món đồ bên trong. Là Một Cái Khố ??? Cái quái gì vậy ?

Bên cạnh có một tờ giấy, Đoan Cẩm Bằng mở ra xem.

"Bảo vật quý giá, giữ gìn cẩn thận".

Cái trò này chỉ có thể là ca ca tốt của hắn _ Đoan Dạ Thành.

Lửa giận trong lòng không thể nguôi, Đoan Dạ Thành không kìm được mà chửi thề :" Ta thao. Đoan Dạ Thành cái tên ác quỷ, kiếp trước ta ăn phải cứt mới có loại ca ca như ngươi. "

Nói xong liền ôm một cục tức đến tìm ca ca tính sổ. Đến nhà hắn thì bá phụ, bá mẫu bảo hắn không có nhà. Đoan Cẩm Bằng có lục tung nơi này cũng phải tìm bằng được ca ca tốt của hắn.

Tìm khắp nơi không thấy, chỉ còn nơi ở của sư tôn. Tên này không lẽ cả ngày bám lấy sư tôn sao ? Không, Đoan Cẩm Bằng khẳng định một trăm phần trăm là ca ca hắn chỉ có đến phá sư tôn thôi.

Đến nơi thì thấy sư tôn cùng với Đoan Dạ Thành ngồi uống trà đọc sách dưới bóng cây. Đương đầu đọc sách thì có mình sư tôn đọc thôi còn Đoan Dạ Thành ngồi đó làm gì thì hắn không biết. ( Nó ngồi ngắm sư tôn đó).

"Đệ tử bái kiến sư tôn ".

Sở Tư Liên ngẩng đầu :" A Là Cẩm Bằng sao ?"

Đoan Cẩm Bằng :" Vâng ".

Đoan Dạ Thành lắc lắc chén trà :" Chào sư tôn mà không chào ca ca, tôn nghiêm ngươi để đâu hả ?"

"Tôn nghiêm cái đầu ngươi ". Nghĩ là vậy nhưng không thể nói được, dù sao sư tôn vẫn còn ở đây. Không thể để người nghĩ xấu về ta được, ta nhất định phải ngoan hơn tên Đoan Dạ Thành này.

Sở Tư Liên cắt giữa hai người :" Cẩm Bằng, ngươi tìm ta có chuyện gì không? "

Đoan Cẩm Bằng à ừ nửa ngày không biết nói gì, vốn dĩ là tìm Đoan Dạ Thành tính sổ nhưng đối mặt với sư tôn lại không biết nói gì.

Thấy hắn cứ như vậy, Sở Tư Liên mở lời trước :" Lễ vật ta tặng ngươi, ngươi có thích không? " Mặc dù hỏi là vậy nhưng thật ra bản thân y cũng không biết bên trong là gì.

Đoan Cẩm Bằng lườm Đoan Dạ Thành một cái dài :" Ta thích, đa tạ sư tôn. "

Sở Tư Liên nghe vậy trong lòng thở dài :"Vậy thì tốt quá". Y còn lo Đoan Dạ Thành sẽ nhét một thứ gì đó đáng sợ vô trong chứ. Xem ra là y lo xa rồi.

Đoan Dạ Thành che miệng phì cười. Đoan Cẩm Bằng thấy vậy càng tức giận hơn. Biết ngay là tên này bày trò mà, dám qua mặt cả sư tôn, ngươi được lắm.

Trước mặt sư tôn, một tên thì dính người, một tên thì muốn lấy lòng. Sở Tư Liên cứ như đang trông trẻ vậy.

Sau khi về nhà, hai người liền trở mặt, như kẻ thù không đội trời chung. Cuối cùng đánh nhau một trận đến gà bay chó sủa.

Người thắng là ai không cần nói cũng biết. ( Hình nhưng buff nam chính hơi lố ◉‿◉)

Ai mà ngờ được hôm sau người ôm bụng đến chỗ sư tôn khóc lóc lại là Đoan Dạ Thành chứ.

Giả trân, Đoan Dạ Thành là đồ giả trân, tên lừa đảo, đồ lưu manh....bla...bla. Đoan Cẩm Bằng ôm một mình thương tích gào thét trong vô vọng.

_______________________________

Đoan Dạ Thành: Sư tôn~, ta không ngờ tên Cẩm Bằng kia lại đánh thật...ta không may bị thương rồi. ( Chỉ chỉ vô cánh tay)

Có một vết xước vô cùng nhỏ nha.

Sở Tư Liên: .... Cái này.

Đoan Dạ Thành : Sư tôn ~ (。ŏ﹏ŏ)

Sở Tư Liên: Được rồi ta bôi thuốc cho ngươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.