Đoan Dạ Thành. Con trai độc tôn của Đoan chưởng môn, thiên phú bẩm sinh, võ công cao cường, thông minh, nhanh nhẹn, lại còn là một mỹ nam vạn người mê.
Chính vì cái gì cũng giỏi nên tính cách kiêu căng, không coi ai ra gì. Một năm thay sư phụ 9 lần ??? Đúng là một tên ngang ngược.
"Chưởng môn, ta thật sự không thể thu nhận thiếu chủ làm đồ đệ. Có chết ta cũng không nhận. "
Đoan Nghi ủ rũ nhìn vị tông sư ngang tuổi mình quỳ gối dập đầu trước mặt.
"Đến cả ngươi cũng vậy sao ?"
Vị tông sư kia dập đầu lần nữa kiên quyết nói: " Chưởng môn thứ tội. Ngài làm ơn thương hại cái mạng già của ta, thiếu chủ tuy không xấu nhưng quá ngông cuồng. Ta thật sự không thể... Chưởng môn thứ tội ."
Đoan Nghi thấy ông ta kiên quyết như vậy nên cũng không muốn ép. Nhìn các vị chưởng bối, tông sư dưới điện. Ai ai cũng né tránh ánh mắt của Đoan Nghi.
Ông thầm mắng cái thằng nghịch tử kia, sao lại để người ta ghét bỏ như vậy chứ ?
Đoan Nghi thở dài :" Vậy ta hỏi lần cuối, có ai nhận Thành Nhi con trai ta làm đệ tử không ?"
Cả điện im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng ruồi bay.
...
"Có ai không ?" Đoan Nghi day day thái dương.
...
Không một tiếng động.
"Sao không ai nói gì ?'' Đoan Nghi thật sự bất lực.
"Ta nhận."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa điện. Một thiếu niên cao gầy, y phục màu lam nhạt, khuôn mặt trẻ trung còn hơi non nớt, nổi bật nhất là đôi mắt phượng trong sáng, đẹp không tì vết.
Đoan Nghi như thấy vị cứu tinh của đời mình. Ông chạy đến cửa điện :"Ôi Tư Liên của ta, cuối cùng ngươi cũng về rồi."
Sở Tư Liên cúi đầu hành lễ :" Bái kiến chưởng môn. Ta cũng vừa mới về."
Sở Tư Liên là đồ đệ ưu tú nhất trong phái, tính tình lại ôn nhu, thân thiện nên rất được lòng mọi người. Năm nay mười tám tuổi, thành danh năm mười năm tuổi. Vừa rồi được giao một nhiệm vụ quan trọng nên phải xuống núi một thời gian. Đây là nhiệm vụ trước khi lên chức tông sư.
Đoan Nghi hai mắt sáng như sao :"Ngươi vừa nói ngươi nhận Thành Nhi làm đệ tử ?"
Sở Tư Liên gật đầu :" Đúng vậy. Ta thấy thiếu chủ tư chất phi phàm, tài năng hơn người, rất đáng khen. Tuy ta không giỏi bằng các vị trưởng bối ở đây nhưng ta sẽ cố gắng dạy dỗ thiếu chủ thật tốt."
Đoan Nghi mừng rớt nước mắt :" phải phải. Nhờ ngươi hết."
Các trưởng bối nghe vậy liền hoảng hốt, kinh hãi nhìn về phía Sở Tư Liên.
Cuộc họp kết thúc.
Trần tông sư vỗ vai Sở Tư Liên :" Chúc ngươi may mắn. "
Sở Tư Liên :"...Dạ ?"
Mộc y sư :" Ngươi còn trẻ vậy mà ... Haizzzz"
Sở Tư Liên :"...Vâng ?"
Tôn sư bá :" Sao ngươi hồ đồ quá vậy? "
Sở Tư Liên :" Sư bá nói vậy là sao ?"
Tần trang chủ :" Giữ mạng cho tốt."
Sở Tư Liên :" Hả ???"
Khưu đại sư :" A di đà phật. Sở tông sư. Bảo trọng."
Sở Tư Liên :" ??? "
____________________________________
Quẹc quẹc quẹc quẹc !!!