*quy chúc = quay lại nơi ai đó thuộc về
Lư Quân Mạch đại não trống rỗng, ngay cả mình làm sao vọt vào Tư Lệ Đài cũng không biết, thẳng đến khi Lưu Dục muốn tiếp lấy người ôm vào lòng, hắn mới đột nhiên tỉnh lại, đem người ôm trở về, hung tợn mà trừng mắt với Lưu Dục, "Ngươi muốn gì?"
Lưu Dục quá là muốn nện cho hắn một quyền vào đầu, "Nàng đang phát sốt!"
Lưu Dục hung hăng trừng hắn một cái, đem người ôm vào, Lư Quân Mạch giống như bị cột hai chân vào nhau, nhắm mắt theo đuôi đảo ngược đảo xuôi đằng sau hắn, đủ kiểu ngáng chân.
"Ta nói, ngươi đủ chưa hả?"
Lưu Dục trực tiếp đem Lư Quân Mạch nhốt ngoài cửa, ở bên trong bận rộn hơn nửa canh giờ, lúc hắn bước ra, Lư Quân Mạch còn đứng ở dưới hành lang, đôi mắt không biết đang nhìn cái gì, tinh thần có vẻ như còn chưa quay lại.
"Nàng không phải." Lưu Dục nói.
"Ta biết." Lư Quân Mạch không quay đầu lại, Lưu Dục lại đột nhiên chấn động trong lòng, hiểu ra cái gì đó, lại đánh giá Lư Quân Mạch một phen, vẫn quyết định chuyển đề tài nói: "Việc hôm nay rất thành công, Trung úy quân phối hợp thiên y vô phùng. Ta sẽ hướng hoàng huynh dâng tấu thỉnh công cho các ngươi!"
Lư Quân Mạch quay đầu lại, "Ta chỉ hỏi ngươi, Thanh Nữ cùng Vô Thường là chuyện như thế nào? Vì cái gì bọn họ lại hiểu biết A Xu như vậy?"
Lưu Dục không hề giấu giếm, "Thanh Nữ ngươi biết, nàng ta là Liễu Nhi mà A Xu đã từng mang bên người. Còn về phần Vô Thường, nàng ta, là ảnh vệ ta bồi dưỡng."
"Các nàng sao lại cấu kết với nhau?" Lư Quân Mạch thông minh cỡ nào, một chút liền bắt được điểm mấu chốt.
"Bởi vì, các nàng là tỷ muội song sinh."
"Lưu Dục!" nắm tay Lư Quân Mạch siết đến kêu răng rắc, bộ dáng muốn nhào lên đánh nhau, sắc mặt Lưu Dục lại bình tĩnh, "Nàng biết rồi."
"Cái gì?"
"A Xu biết chuyện của các nàng."
Lư Quân Mạch cắn chặt răng, nắm tay co chặt lại chậm rãi buông ra, hắn có thể nói cái gì, tất cả những chuyện này đều là do chính A Xu lựa chọn, hắn không có cửa xen vào.
Lư Quân Mạch rời đi, không quay đầu lại, bóng lưng lạnh nhạt kiên định.
Tống Dật tỉnh lại đã là chuyện của buổi sáng ngày hôm sau, vẫn ở Tư Lệ Đài, cửa vẫn là Tiết Đào canh giữ. Thi độc trên người đã giải hết, nhưng mụn mủ nghiêm trọng trên da đã kết ra rất nhiều sẹo xấu xí, đại khái không đến mười ngày nửa tháng, là không hết được.
Lại ở trước gương soi tới soi lui một trận, nhìn đến gương mặt kia, bỗng dưng sực nhớ ra gì đó, chột dạ mà xốc lên một cánh cửa sổ, đánh giá bên ngoài, ngoại trừ Tiết Đào, không còn ai khác, nàng thở mạnh ra một hơi, chắc là chưa bại lộ đi. Nếu thật sự bại lộ, xác định vững chắc là chỗ này của nàng sẽ bị Trung úy quân vây chật như nêm cối.
Nghĩ lại, trước đó có Thanh nữ, sau lại có nàng, với mạch não đơn giản kia của Lư Quân Mạch, đại khái hắn là đoán mình dịch dung. Còn về phần Lưu Dục, thì càng không cần phải nói, bản lĩnh dịch dung của mình hắn kiến thức qua còn nhiều hơn bất cứ ai.
Nhìn đình viện quạnh quẽ, Tống Dật rất là tự đắc. Mặc quần áo vào, bước ra cửa, rốt cuộc không còn mùi ngải thảo cùng dấm chua, mà là không khí trong trẻo đã lâu mới ngửi thấy.
"Giải dược mọi người đều đã ăn rồi?" bắt đầu từ ngày đầu tiên, nàng đã đưa giải dược ra bên ngoài, Từ Vị không phụ sự mong đợi của mọi người, dùng hai ngày hai đêm, rốt cuộc ngay khi thời hạn vừa kết thúc, đã phân tích ra thành phần giải dược, luyện chế ra số lượng lớn, muốn chạy chữa cho những người bị nhiễm trong Thái Khang Thành đại khái cũng không phải vấn đề gì lớn.
Tiết Đào từ đầu đến cuối cũng chưa thể làm chính mình nhiễm thi độc, đối với việc này hắn tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối, phảng phất như hắn khác loài với điện hạ nhà hắn, với người của Tư Lệ Đài, đặc biệt là ở một ngày cuối cùng, ngay cả Kiều Tam cũng mọc ra vài cái mụn mủ để biểu đạt lập trường, hắn càng cảm giác mình đã bị thi độc cô lập, vì thế giờ phút này đứng ở trước mặt Tống Dật, nhìn thấy vết sẹo kết trên cổ nàng, cảm thấy khá chói mắt.
"Đều khỏe rồi." Trừ bỏ người của Cổ Nguyệt phường kia, nhưng Tiết Đào cũng không cảm thấy người của Cổ Nguyệt phường cùng Tống Dật thì có quan hệ gì, nên cũng không muốn nàng vì một người không liên quan mà thương xuân thu buồn.
Đối với kết quả này, Tống Dật rất là vừa lòng.
Ăn cơm sáng xong, nàng vừa hát nho nhỏ một bài hát không đàng hoàng vừa đi đến chiếu ngục xem vị tướng bên thua kia. Ở cửa chiếu ngục thấy Vương Cường vẻ mặt táo bón mà lấy lòng Triệu Trọng Dương, thật là hiếm lạ, liền chồm lại gần hỏi nguyên do, thế mới biết, té ra Vương Cường hôm qua trong lúc diễn trò, một chân đạp lên mặt Triệu Trọng Dương, đã đạp bể vài cái mụn mủ trên mặt hắn.
Bình thường đánh nhau gặp phải chuyện như vậy cũng không có gì, nhưng đây là trước mặt nhiều thế gia đại tộc, nhiều tiểu đồ lệ như vậy, cái này làm cho mặt mũi Triệu Trọng Dương phải gác ở đâu?
Triệu Trọng Dương đưa ra một phương pháp giải quyết, phải để hắn giẫm lại mặt Vương Cường trước mặt Trung úy quân.
Vương Cường tuy bộ dạng không đẹp đẽ gì, nhưng vẫn cần thể diện, tuyệt đối không cho phép chuyện mất mặt như vậy phát sinh ở trên người mình. Vì thế hai người liền cãi nhau.
Tống Dật vô tâm để ý tới vấn đề tự tôn của hai tên nam nhân, một chân vừa rảo bước vào cửa, lại lui trở ra, hỏi: "Là Dự Vương cùng Chấp Kim Ngô ở bên trong sao?"
Hai người này sẽ không vô duyên vô cớ đứng trong gió lạnh cãi nhau.
Vương Cường trả lời, "Đúng! Bất quá Tống tiên sinh cẩn thận một chút, Chấp Kim Ngô đại nhân có lẽ tức giận gì đó với ngươi, tối hôm qua khi hắn quay về tướng quân phủ, đá hỏng hai cánh cửa, còn đập một cái thư phòng."
Tống Dật ngốc, đây là vụ gì?
Nàng cẩn thận thấp thỏm thò vào, bên kia đã thấy Lưu Dục cùng Lư Quân Mạch cùng nhau đi ra, nàng vốn dĩ đứng ngay cửa, bị thấy ngay lập tức, không trốn kịp, chỉ phải căng da đầu, nâng nâng cái cằm nhỏ, ưỡn ưỡn bộ ngực lép, bộ dạng rất là không thẹn với lương tâm, hướng hai người chào hỏi.
Lư Quân Mạch vốn dĩ cũng chưa nhìn thấy nàng, đột nhiên nghe thấy thanh âm của nàng, thân hình cứng lại, đứng đực tại chỗ như cây cọc gỗ. Lưu Dục chỉ dùng khóe mắt dư quang liếc nhìn hắn, ra đón Tống Dật, nhìn nhìn cái mặt nạ bạc mỏng của nàng, cùng với vết sẹo lộ ra ở cổ, nói: "Hạ sốt rồi?"
Đột nhiên đối mặt hai người này, nói không chột dạ là giả, đặc biệt là tối hôm qua hình như mình ngất đi, căn bản không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Tống Dật thử hỏi: "Vậy...các ngươi không bị thuật dịch dung của ta dọa đi?"
Lưu Dục sắc mặt như thường, gật gật đầu: "Thuật dịch dung của Tống tiên sinh đích xác có thể lấy giả đánh tráo."
Lư Quân Mạch nghe liền tức, rồi lại không tiện phát tác, lạnh mặt phất tay áo bỏ đi.
"Đừng để ý, hắn chỉ là cảm thấy mình đã bị lừa gạt."
"Cho nên...hắn tưởng thật?"
"Sém chút nữa đi. So với Thanh Nữ, đích xác là giống hơn."
Tống Dật cảm thấy Lưu Dục phản ứng bình tĩnh đến kỳ cục, nhưng nhất thời lại không biết hắn kỳ cục ở chỗ nào.
"Ngươi tính toán xử trí các nàng như thế nào?"
Lưu Dục ánh mắt trầm ngưng, "Kẻ có ý đồ họa loạn giang sơn, giết không tha!"
Ngữ khí lạnh băng vô tình. Tống Dật tâm thần hoảng hốt, "Nếu một ngày nào đó, Dự Vương phi thật sự trở về báo thù, gây họa loạn giang sơn, ngươi cũng sẽ không lưu tình như vậy sao?"
Lưu Dục ngơ ngẩn, vấn đề này muốn hắn trả lời như thế nào?
Hắn muốn nói là sẽ không như vậy, nhưng nàng đại khái cũng sẽ không tin hắn đi?
Nếu trước mắt không phải là Tống Dật, mà là một người mất đi lý trí đến phát rồ, hắn thật sự xác định chính mình sẽ không giết nàng sao? Có lẽ hắn sẽ cảm thấy giết nàng ngược lại là một loại cứu rỗi đi.
"Nếu thực sự có một ngày, nàng biến thành như vậy, ta nghĩ, ta sẽ chết cùng với nàng."
Tống Dật cũng sửng sốt, bình tĩnh nhìn Lưu Dục, hắn rõ ràng không thích nàng, vì sao phải tỏ vẻ thâm tình đến như vậy?
"Thời tiết muốn thay đổi, về phòng sớm một chút đi." Lưu Dục rời đi, Tống Dật lại không thể đi vào.
Sắc trời u ám xuống, gió lạnh bắt đầu thổi ù ù. Hôm qua mặt trời còn lên cao, hôm nay liền âm phong thảm vũ.
"Còn vào sao?" Tiết Đào hỏi. Tống Dật đứng ở cửa thời gian hơi lâu.
Tống Dật thở dài, "Aizzz, thôi bỏ đi, vốn dĩ muốn nhìn một chút kết cục tàn tạ của hai tiểu tiện nhân, đi đến nơi này lại cảm thấy không đành lòng, người quá nhân từ, không tốt!"
Tiết Đào khóe miệng run một cái.
Trong chiếu ngục, Vô Thường Nữ canh bên cạnh Thanh Nữ, nhìn nàng ta đầy mặt thi sang. Hôm qua cắt yết hầu, Thanh Nữ thay thế Tống Dật, nàng ta cho rằng Thanh Nữ đã mất mạng, bi phẫn đan xen, mà giờ phút này, nhìn đến bộ dạng Thanh Nữ như thế, nàng ta thấy thà là Thanh Nữ chết hôm qua.
Mụn mủ thối rữa diện tích lớn, hôi thối không ngửi được, Thanh Nữ bệnh đến mơ hồ, gương mặt đã từng làm nàng ta kiêu ngạo tự cho là đổi đời, giờ phút này đã hoàn toàn biến dạng. Rõ ràng trên người nàng ta mụn mủ cũng không quá nhiều, nhưng trên mặt trên cổ lại hầu như che kín, không có một chỗ da thịt nào là hoàn hảo.
Vô Thường Nữ chắc chắn, đây là Lưu Dục cố ý, cố ý muốn huỷ hoại gương mặt này, làm cho toàn bộ những ai muốn làm bẩn tiện nhân kia phải nhận lấy hậu quả xấu. Hắn thậm chí không cho phép có người mang theo mặt người kia đi tìm chết.
"Tỷ tỷ, ta đau." Thanh Nữ vô cùng suy yếu. Thi độc xâm nhập vào não, đầu óc nàng ta không còn thanh tỉnh nữa.
"Người đâu! Ta muốn gặp Tống Dật!" Đây là cơ hội cuối cùng. Lưu Dục sẽ không bỏ qua cho tỷ muội các nàng, chỉ có Tống Dật mới có thể làm hắn thay đổi quyết định!
Khi Tống Dật nhận được tin tức, mới vừa trở lại Tây Uyển, nàng nói: "Không cần để ý tới. Nếu biết dùng thi độc đi làm hại người khác, thì phải chuẩn bị tốt cho việc bị phản phệ!"
Tiểu đồ lệ lĩnh mệnh rời đi.
Bên này vừa bước vào cửa, liền thấy Bích Vũ ngồi trên ngạch cửa của nàng gạt lệ. Thấy Tống Dật trở về, Bích Vũ quỳ xuống mặt đất, "Tỷ tỷ muốn gặp riêng Tống tiên sinh một lần!"
Tống Dật thầm nói một tiếng không tốt, vị kia sợ là muốn xong rồi.
Theo người chạy qua, thấy hai cái tiểu nha đầu bước ra, Bích Diễm nằm ở trên giường, ngực phập phồng yếu ớt.
"Sao...sao rồi?"
Bích Vũ lắc đầu, "Từ tiên sinh vừa tới xem qua, còn chừng hai ngày." Từ tiên sinh đương nhiên là ngỗ tác Từ Vị.
Tống Dật không biết làm sao để an ủi nàng ta, đang do dự, Bích Diễm tỉnh, Bích Vũ vội đỡ nàng ta ngồi dậy, thấp giọng nói: "Tống tiên sinh đến."
Bích Diễm ngữ khí vô lực mà nhìn Tống Dật, trong ánh mắt có chút chờ đợi.
"Ngươi có việc tìm ta?"
Bích Diễm được Bích Vũ trợ giúp mà vất vả ngồi thẳng dậy, nâng lên đôi tay tràn đầy mụn mủ, hành một cái lễ không quá tiêu chuẩn.
"Bích Diễm muốn cầu Tống tiên sinh một bức họa."
Tống Dật vừa nhìn đã hiểu, "Xương cốt của ngươi cũng đã thay đổi, ta chưa chắc có thể vẽ ra được bộ dạng ngươi muốn."
Bích Diễm muốn không phải là bộ dáng lúc chưa lở loét, mà là bộ dáng trước khi bị người chỉnh dung.
"Ta còn nhớ rõ, nhưng khi đó chúng ta đều không lớn." Bích Vũ trả lời.
"Vậy chúng ta thử xem đi."
Tiết Đào ở trong này bồi Tống Dật gần như cả ngày.
Bên ngoài lại biến hóa long trời lở đất, Tư Lệ Đài phối hợp với Kinh Triệu Doãn phát ra hai bố cáo, đem phương pháp giải thi độc công bố ra ngoài, đồng thời tổ chức phát giải dược cùng với gạo nếp ở cửa thành cùng các phủ nha, tận hết khả năng tránh cho bá tánh bình thường bất hạnh bị cảm nhiễm mà uổng mạng.
Còn đám thế gia đại tộc trước đó tổ chức vây công Tư Lệ Đài làm nhân tâm Thái Khang Thành hoảng sợ, sôi nổi ra mặt làm sáng tỏ, đó bất quá là Dự Vương điện hạ anh minh thần võ, tương kế tựu kế, liên hợp trình diễn một vở kịch mà thôi.
Khai Nguyên đế tiến hành phong thưởng cho tướng sĩ cùng thế gia có biểu hiện xuất sắc, nhưng nhân vật mấu chốt nhất đã giúp đạt được thành công hôm nay lại không được bất kỳ ai đề cập tới, giờ phút này, nàng chỉ vô thanh vô tức mà ở trong cái góc bị mọi người lãng quên này mà vẽ giúp một bức họa cho người sắp chết.
Tiết Đào lẳng lặng mà đứng ở sau nàng, yên lặng mà nhìn nàng pha màu đặt bút. Bên ngoài nổi lên gió lớn, thổi qua song cửa phát ra tiếng run lách cách.
Bích Diễm ho khan đến lợi hại, rất nhiều lần Tiết Đào cũng phải hoài nghi nàng ta có phải muốn ho hết gan phổi ra ngoài hay không.
Tào Mạt đưa than tới, Bích Vũ bậc lửa, làm căn phòng ấm áp lên.
Bức họa này, bỏ đi rất nhiều giấy vẽ và mực, rốt cuộc trước khi màn đêm buông xuống thì mới hoàn thành.
Tống Dật đem bức hoạ trải ra trước mặt Bích Diễm, Bích Vũ cũng chồm tới nhìn, "Quá giống, nếu chúng ta không đổi mặt, lớn đến tuổi này, đại khái cũng chính là bộ dạng như vậy." Dứt lời, trên mặt có chút ngượng ngùng, "Bất quá, có lẽ không đẹp như Tống tiên sinh ngài vẽ, nghe nói ngài vẽ tranh cho các băng nhân, mặc dù xấu như Vô Diệm cũng có thể nhìn ra ba phần diễm sắc bảy phần tài hoa."
Nghe ca ngợi thì Tống Dật ai khen nàng cũng không cự tuyệt, nghe thấy Bích Vũ tình cảm mãnh liệt phi dương, Tống Dật nhẹ nhàng hỏi Bích Diễm, "Ngươi cảm thấy như thế nào? Nếu không hài lòng, ta có thể vẽ lại."
Ngón tay Bích Diễm vuốt qua bức họa, lại không dám đụng tới giấy vẽ, sợ mủ nhọt trên tay làm bẩn nó.
Đôi mắt Bích Vũ đỏ lên, nói: "Ta treo nó lên."
Tống Dật cũng theo hỗ trợ, Bích Diễm ngồi trên giường ấm, tươi cười nhẹ nhàng, yên bình đạm tĩnh. Ngay khi bức họa treo xong, nàng ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa sổ đóng kín, nói: "Tuyết rơi rồi."
Hai người nhìn không thấy, Bích Vũ thay nàng ta đẩy cửa sổ lên, quả nhiên có mấy bông tuyết màu trắng trong suốt phiêu phiêu hốt hốt rơi xuống, "Mùa đông này tuyết rơi thật sớm."
Bích Vũ quay đầu lại, Bích Diễm lẳng lặng ngồi ở đó, mở mắt nhìn, nhưng không thể trả lời nàng nữa.
"Tỷ tỷ ——"
Tống Dật nhắm mắt, yết hầu có chút đau đớn, "Tiết Đào, gọi người đến đi." Tiết Đào định đi, Tống Dật lại bổ sung một câu, "Chờ một canh giờ sau đi."
Tiết Đào nhìn nhìn Bích Vũ khóc đến gục trên giường ấm, gật gật đầu.
Tống Dật vẫn luôn lẳng lặng ngồi ở trong phòng, bồi hai tỷ muội. Bích Vũ khóc nửa canh giờ rồi lau khô nước mắt.
Nàng ta sớm biết sẽ có ngày này, đã sớm chuẩn bị tâm lý, phát tiết xong cực kỳ bình tĩnh.
"Từ đại phu nói, với bệnh tình của tỷ tỷ, mấy ngày trước đại khái cũng đã chịu không nổi nữa, ta nghĩ tỷ ấy có thể chống đỡ đến hôm nay, là vì đợi Tống tiên sinh ngài tới hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của tỷ ấy đi."
Bích Vũ lấy từ trong rương ra một cái hộp gấm, đưa cho Tống Dật, "Đây là tỷ tỷ nói ta sau khi tỷ ấy chết nhất định phải giao ngươi."
Tống Dật mở ra, bên trong chính là hai viên thuốc viên, một đỏ một đen. Đóng nắp lại, Tống Dật nâng cao đôi tay, thẳng đến trán, cung cung kính kính thi lễ, Bích Vũ cũng hoàn trả nàng một cái đại lễ.
Mở cửa bước ra ngoài, bị khí lạnh ập đến, Tống Dật hắt xì một cái.
Lưu Dục đội gió tuyết từ xa đi tới, mang áo choàng lông cừu màu trắng đến tùy tay bao lấy người nàng, toàn bộ thân người tức khắc ấm áp lên rất nhiều.
"Nghe chuyện Bích Diễm, ta đến đây nhìn xem." Hắn nói.
Tống Dật gật gật đầu, "Ngươi nên hậu táng nàng ta." Tiện tay đưa hộp gấm cho Lưu Dục, Lưu Dục hồ nghi, mở ra nhìn thoáng qua, sắc