Mỹ Nhân Phổ

Chương 71: Ác mộng




"Ngươi không muốn làm cái gì sao?" đám người Lư Quân Mạch chuẩn bị đi Thiên Cơ Các, mà Lưu Dục thì vẫn còn nhìn bức họa do Tống Dật vẽ kia. Trong ánh mắt rõ ràng có lửa giận, nhưng lửa giận này lại bị che dấu dưới vẻ ôn nhu, nhìn có vẻ có chút quái dị. Mà bên trong vẻ bực bội quái dị này cũng không quá đúng, thậm chí có chút...phải nói như thế nào đây, như là vui sướng, lại như là bất đắc dĩ.

Vì thế Lư Quân Mạch ngược lại rút ra một cái kết luận, "Ngươi sẽ không thật sự thích Tống Dật đi?" Bởi vì trong lòng có nữ nhân khác cho nên mới không còn quan tâm đến Tĩnh Xu nữa?

Vương Cường con mắt hình viên đạn lập tức bắn qua, Lưu Dục vân đạm phong khinh liếc lại, như không có việc gì mà chắn trở về.

"Các ngươi có từng gặp qua hai vị kia của Mộ Dung gia chưa?"

"Cái gì?"

"Mộ Dung Nguyệt cùng với Mộ Dung gì đó sau đó đó." Không thể trách hắn, bởi vì Mộ Dung X kia thật sự bị chết quá nhanh, không nhớ nổi là rất bình thường.

Đám người Lư Quân Mạch tốt xấu gì cũng là người của Trung úy quân, thủ vệ cung đình hoàng thành, những việc này trốn sao khỏi pháp nhãn của bọn họ. Dù bọn họ chưa thấy qua Mộ Dung Nguyệt cùng Mộ Dung X kia, nhưng có nghe đồn là bộ dạng hai người nọ hầu như có thể đánh tráo được với bộ dạng của Dung Quý Phi thời thiếu nữ.

Cùng một cái gia tộc, sinh ra một vài người lớn lên giống Mộ Dung Cửu là rất bình thường, nhưng mà giống gần như đúc, chuyện này tuyệt đối không bình thường, hơn nữa còn xuất hiện đến hai người, tuổi lại kém không nhiều lắm, cũng không phải chị em song sinh, đâu ra mà lắm chuyện trùng hợp như vậy, tất nhiên, đây là do người làm.

Có thể chỉnh ra người tài ba đến cỡ này, quả thực là kinh thế hãi tục, làm người khó có thể tin. Bởi vì chưa thấy qua, cho nên trong lòng nhiều ít vẫn có chút hoài nghi.

"Ngươi là nói......" Lư Quân Mạch do dự, kỳ thật bọn họ sở dĩ còn chưa chủ động phá tan lá chắn cuối cùng kia, là có quan hệ đến việc suy xét đến mong muốn của Tĩnh Xu, cũng có ý định thử nghiệm.

"Không có khả năng! Có thể có yêu thích tương đồng với A Xu, còn có thể biết bộ dạng và thái độ mười năm trước của các ngươi, làm gì có ai tùy tùy tiện tiện là có thể giả mạo ra!" Vương Cường phản bác.

"Đương nhiên không phải là người nào tùy tùy tiện tiện, có thể biết được thói quen của nàng, có thể học được tài nghệ của nàng, còn có thể biết bộ dạng mười năm trước của ta và ngươi, chỉ có thể là người đã từng ở trong phủ Đại Tư Mã. Các ngươi lớn lên trong phủ Đại Tư Mã, người này có thể là ai, các ngươi hẳn là rõ ràng hơn so với ta!" Số lần Lưu Dục đến phủ Vương Tư Mã có thể đếm được trên đầu ngón tay, người nọ có thể nhớ rõ bộ dáng thời thiếu niên của hắn, chắc là trong số ít những người rất thân cận đi. Chỉ tiếc, năm đó Vương Tư Mã bị hạ ngục, phủ Đại Tư Mã bị niêm phong, có không ít người chạy trốn trong lúc hoảng loạn, có vài người chạy được, có vài người lại bị tàn sát, căn bản không có ghi chép lại, muốn tìm ra những người này, khá là khó khăn.

Lưu Dục đem bức hoạ cuộn lại, bởi vì bức họa này hơi lớn, Tiết Đào định tiến lên tiếp lấy, kết quả Lưu Dục xua tay cho hắn lui ra, còn nhét nó vào tay áo, làm ống tay áo phồng lên thành một hình dáng khá kỳ cục, thoạt nhìn thực sự có chút chướng mắt.

Đối với đám người Lư Quân Mạch này, không thể đối nghịch, chỉ có thể lấy lui làm tiến, mặc kệ cho bọn họ tự do, thì ngược lại có thể phát huy được hiệu dụng lớn nhất của bọn họ, bởi vì bọn họ cũng không thiếu trí tuệ cùng sức hành động. Cho nên, Lưu Dục ngay cả ý định thừa thắng xông lên tận tình khuyên bảo chủ động khuyên nhủ một phen cũng không có, chỉ nói: "Bổn vương cũng không phải muốn lung lạc các ngươi, nhưng các ngươi khống chế Trung úy quân, thủ vững kinh thành yên ổn hoàng thành, không thể không đề phòng có người mượn cơ hội để sinh sự." Trung úy quân có ba đô úy tám giáo úy, hơn phân nửa là bộ hạ cũ của Vương - Ngu, một Vương Tĩnh Xu giả mạo, cũng đủ làm cho bọn họ rối loạn đầu trận tuyến, nếu vận dụng thích đáng, thậm chí có khả năng làm cho bọn họ đi lên con đường phản loạn.

Những người này đều đã từng lãnh binh, sao có thể không rõ quan hệ lợi hại trong đó. Kế ly gián dùng tốt, đủ khả năng lật đổ cả một quốc gia!

Nhìn Lưu Dục lên xe ngựa rời đi, Vương Cường hỏi: "Chúng ta hiện giờ nên làm như thế nào?"

"Năm đó A Xu là tự thiêu ngay trước mặt Dự Vương, khó bảo đảm Dự Vương sẽ không lo lắng Trung úy quân bị nàng ảnh hưởng, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo. Thử hỏi, nếu nàng thật sự là A Xu, thật sự muốn làm chúng ta giúp nàng báo thù, chúng ta ai có thể cự tuyệt?" Loại che chở này là không thể nghi ngờ, điều này đối với triều đình mà nói là một đại họa.

"Nhưng hắn nói cũng không sai, nếu người nọ không phải A Xu, mà là người có tâm cố ý thả ra mồi thì sao? Cho nên việc này, không nên nóng vội, cứ tiếp tục nhìn thử, chú ý phòng bị! Nếu thực sự có người dám giả mạo nàng, ta sẽ tự tay bóp chết người đó!"

Triệu Quân cảm thấy, lý trí của Lư Quân Mạch rốt cuộc đã được tìm trở về, tư thái lúc này mới giống một tướng lãnh nên có, còn nhớ ngày đó, nghe nói Tĩnh Xu còn sống, tên hỗn đản này nơi nơi tìm kiếm bất kể ngày đêm, Thái Khang Thành cũng sắp bị hắn lột hết một tầng da. Sau đó trong lúc vô tình nghe nói Thiên Cơ Các có một Thanh Nữ, dưới mắt trái có viên lệ chí, vị này liền điên cuồng. Tuy rằng hắn còn biết tị hiềm, biết đề phòng, nhưng sớm đã không còn vẻ trầm ổn đại khí khi dẫn dắt thiên quân vạn mã đoạt lấy Hoài Thủy kia nữa.

"Các ngươi có cảm thấy, kỳ thật, vị Tống cô nương này cùng A Xu cũng có chút tương tự hay không?"

Vương Cường ghé mắt, Lư Quân Mạch khóe miệng run rẩy, "Tên tiểu sắc lang đó hả? Còn động một chút là giở thói lưu manh? Ngươi là đang vũ nhục A Xu sao?"

Triệu Quân câm nín. Hắn vốn đang muốn đề cập thêm mấy vụ án Tư Lệ Đài giải quyết gần đây, vụ án Ngô Ung, đào ra hài cốt Vương phu nhân, vì đó mà trả được nợ máu, vụ án Văn Thành quận chúa ở Thượng Lâm Uyển, Ngu Thái người đã bán đứng Đại Tư Mã cũng rơi đài.

Vụ án trước thì chỉ nghe nói nàng thay Họa Cốt tiên sinh vẽ bức họa khắc cốt, rồi vụ án sau đó, tuy rằng Triệu Quân không biết đại cục đằng sau nó, nhưng hắn tốt xấu cũng là người bị dính vào, còn chính diện giao phong với Tống Dật, vẫn là bị Tống Dật trá tội chơi lưu manh chơi đến thảm nhất trong đó, hắn đến giờ vẫn còn nhớ rõ câu nói kia của nàng "Ta vẽ chính là ngươi, vậy là đủ rồi", xong việc hắn tin chắc là Tống Dật căn bản không thể thông qua bức họa mà vẽ ra người dịch dung, nhưng chính mình đã bị nàng giở trò lưu manh như vậy, lại còn không thể cãi lại, bởi vì nàng vẽ chính là hắn a, hơn nữa cố tình còn bị nàng vẽ đúng rồi a!

Nhớ tới mấy chuyện này, trong lòng Triệu Quân liền nghẹn muốn chết, nhưng hắn không thể không thừa nhận, người này có bản lĩnh vượt xa tưởng tượng của hắn, hắn thậm chí còn hoài nghi phiên thiết thơ cùng cái nhọt mặt quỷ gì gì kia cũng có công lao của nàng trong đó. Bởi vì khi phiên thiết thơ xuất hiện, nàng chẳng những một câu đã nói toạc ra đầu đuôi, thậm chí còn đem các loại quan hệ nội bộ phân tích đến cặn kẽ, không giống một người đứng xem, mà như là một người đứng sau lưng thao tác đại cục.

Thông minh, xảo trá, giỏi về đùa bỡn nhân tâm, đây là đánh giá mà Triệu Quân dành cho Tống Dật. Người này cùng Tĩnh Xu là một trời một vực, muốn thừa nhận Tống Dật là Vương Tĩnh Xu, chính hắn cửa này đã không qua được!

"Thôi được, là ta sai rồi. Hiện giờ, chúng ta là muốn đi Thiên Cơ Các?"

"Đương nhiên, nàng ta đã minh kỳ ám chỉ như vậy, không đi thăm dò hư thật thì không hợp tình lý!"

Ba người mênh mông cuồn cuộn mà giết tới Thiên Cơ Các, chỉ tiếc, cũng như trước đó, không thể gặp trực tiếp Thanh Nữ.

Tống Dật ở trên bàn cơm liền hắt xì vài cái. Nàng cảm thấy, nhất định là hôm nay, đài nâng quá cao, bị quá nhiều người nhìn lên mà cúng bái, đại khái là đã bị ai đó nhớ thương. Người ấy mà, quá có mị lực chính là phiền toái như vậy đó!

Lý Mật đạm mạc mà liếc nàng một cái, thay nàng gắp một miếng cá.

Tống Dật nhìn chằm chằm cái đĩa của mình rồi như là đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Nàng ta có phải ngốc hay không?"

"Cái gì?"

"Cái loại mặt nạ đó, làm sao mà ăn cơm uống trà?"

Lý Mật nhìn thoáng qua tấm mặt nạ lộ miệng của nàng, cho nên ngươi đem mặt nạ thiết kế thành như vậy chính là để ăn cơm uống trà?

Đối diện ánh mắt chân thành của Tống Dật, Lý Mật không quá có thành ý mà nói: "Ngươi thông minh."

Đối với lời khen ngợi, Tống Dật từ trước đến nay ai đến cũng không cự tuyệt, dùng chiếc đũa gẩy gẩy vài cái, đem thịt cá không dấu vết mà đẩy đến một bên. Lý Mật vẫn luôn nhìn cái đĩa của nàng, tên hỗn đản này căn bản không có ý muốn ăn, nàng nếu dám nói cái gì mà người khó coi đụng qua thì thịt cá đều không thơm hắn tuyệt đối chém nàng ngay tại chỗ!

"Không phải ngươi nháo muốn ăn cá tầm sao?" Lý Mật có chút áp không nổi hỏa khí.

Tống Dật xấu hổ mà buông đôi đũa ác ôn xuống, uống ngụm canh, cười tủm tỉm mà nói: "Kỳ thật, ta là muốn ăn xương cá tầm."

Lý Mật nhìn thoáng qua một đống xương sụn trắng hếu kia, xấu xa nói: "Đó là để cho Đại Hoàng."

Ta đi! Ngươi là nói chúng ta không bằng chó, còn muốn giành ăn với một con chó đi?

"Uông ô ——"

Tống Dật: "......"

Cơm nước xong, sờ sờ túi tiền, Tống Dật nói: "Gần nhất có chút eo hẹp, chờ đòi được 108 lẻ hai lượng từ Lư Quân Mạch sẽ trả lại cho ngươi được không?"

Lý Mật đối với cái này nghi hoặc mãi một lúc, sau mới hiểu ra, tên hỗn đản này là đang nói vụ bữa cơm ở Túy Hương Lâu kia. Cái này đã từ đời nào, đối với loại việc nhỏ như vậy, trí nhớ của ngươi có thể không cần tốt như vậy được hay không? Còn nữa, có ngươi lừa bạc Dự Vương trước mặt mọi người như vậy sao? Người tiếp theo còn là Chấp Kim Ngô, Lý Mật đột nhiên không biết nên thông cảm cho hai cái mỹ nam tử quyền cao chức trọng kia hay nên thông cảm cho mình cái chưởng quầy tiệm sách nhỏ bé này.

Kết quả, cuối cùng, hắn lại đáp một tiếng: "Được!"

Kỳ thật, nhìn mấy gia hỏa quyền cao chức trọng đó ăn mệt cũng là thể nghiệm rất không tồi.

Cùng người ta tỷ thí một buổi sáng, Tống Dật cảm thấy có chút mỏi mệt, vốn dĩ tính toán ngủ trưa trong chốc lát, nhưng vừa nhắm mắt, trong đầu nàng sẽ không thể hiểu được mà hiện lên tràng lửa lớn kia. Tràng lửa lớn mà chính tay nàng đốt kia.

Nàng đứng ở bên trong cánh cửa, thế lửa nóng hầm hập đến mê mắt, thiếu niên thân xuyên ngân giáp, xông tới, đôi mắt tràn ngập hoảng sợ cùng không thể tưởng tượng, ngay khi hắn muốn vọt vào trong lửa, đằng sau hắn xuất hiện một người, ngọn lửa lay động một chút, thiếu niên đột nhiên ngã trên mặt đất, một người nữ tử hắc y khiêng thiếu niên lên, lẳng lặng mà nhìn nàng đứng trong lửa lớn, cười đến sáng lạn với nàng.

Nàng ta nói: "Vương Tĩnh Xu, ngươi có thể chết được rồi!"

"A ——" Tống Dật lại lần nữa bị cảnh này doạ tỉnh.

Kỳ thật tình huống lúc đó, nàng nhớ cũng không quá rõ ràng, nhưng ấn tượng không rõ ràng đó cứ bị thêm mắm thêm muối mà hoàn nguyên nhiều lần trong mộng, không hề bỏ sót. Nàng thậm chí còn thấy rõ nụ cười lạnh nơi khóe miệng người nọ.

Con mẹ nó, muốn cho nàng chết, còn muốn ngủ nam nhân của nàng, nằm mơ đi!

Tống Dật lau mồ hôi lạnh trên trán một phen, không ngủ tiếp nữa. Giờ Mùi canh ba, Ngọc Châu tới bẩm báo, nói có khách đến cửa, Tống Dật vốn không muốn gặp, nhưng lúc này lại càng không muốn ngồi một mình, đành phải sửa sang một phen rồi bước ra. Tường Vi viên có phòng chuyên tiếp khách, Ngọc Châu mang sắc mặt quỷ dị chờ ở cửa.

Có thể làm nàng ta cảm thấy quỷ dị, tất nhiên là có miêu nị, Tống Dật trong lòng thầm nghĩ: Chắc không phải là Phượng Vũ phu nhân đi?

Bây giờ nếu lại muốn tìm nàng vẽ tranh mỹ nhân cho băng nhân dùng, nàng sẽ phải tăng giá một chút.

Vừa quẹo vào trong, lại thấy là một nữ tử đầu đội nón sa màu đen, nữ tử kia ngồi đưa lưng về phía nàng, Tống Dật theo bản năng mà thả chậm bước chân vào phòng, nhanh chóng đánh giá người này. Quần áo màu đen, che đậy toàn bộ da thịt, ngón tay còn quấn sa đen, tư thế ngồi quỳ rất là quy củ, dáng người thẳng, rất có khí thế, vừa thấy liền biết là một người biết võ còn từng trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, mà không phải loại nữ tử tầm thường nhu nhược.

Tống Dật chuyển tới chính diện, cũng không che dấu vẻ tìm tòi nghiên cứu trong mắt, rất hiển nhiên, nữ tử kia cũng đang cách lớp sa đen mà đánh giá nàng, trong lúc nhất thời hai người đều không mở miệng, không khí có vẻ rất trầm ngưng. Ngọc Châu nhìn nhìn vào bên trong, có chút không yên tâm, hướng cổng lớn thị vệ làm cái thủ thế, đây là có ý muốn đi bẩm báo cho chủ nhân Lý Mật.

"Cô nương che đến kín mít như vậy, chắc không phải tới mời ta vẽ tranh đi?"

Hắc y nữ tử móc ra một bao bạc, đẩy đến trước mặt Tống Dật, nói: "Nghe nói tiên sinh có họa kỹ lợi hại, tại hạ muốn thỉnh tiên sinh vẽ một quyển Họa Bổn." giọng nói này nghe như gió rít, làm Tống Dật vốn quen thuộc với giọng của Họa Cốt tiên sinh vẫn cảm thấy rất là chói tai. Tống Dật nhịn không được lại đánh giá nàng ta thêm một phen nữa, lần này cảm thấy cả trang phục này cũng có chút tương tự.

Hắc y nữ tử hiển nhiên không có hứng thú giải thích bộ dạng quái dị của nàng ta cho Tống Dật, mà chỉ xuyên thấu qua lớp sa đen yên lặng nhìn nàng, khí thế lù lù bất động, giống như một tòa núi cao vừa nện xuống chỗ này.

"Cô nương muốn vẽ họa bổn?" Tống Dật đối với khí thế mãnh liệt mà nàng ta phát ra lại phảng phất như không cảm giác, thái độ vẫn hiền hoà pha chút không nghiêm túc như bình thường.

Đây vẫn là lần đầu có người muốn thỉnh nàng vẽ họa bổn đó!

Ước lượng ngân lượng trong tay, bằng xúc cảm, ít gì cũng có một trăm lượng. Họa Bổn thì khác với vẽ một bức họa, bức họa là tinh điêu tế trác, nhưng Họa Bổn nàng dùng chính là bút pháp nét đơn giản, cho nên tuy nhìn như vẽ nhiều, nhưng với tốc độ tay của nàng, canh giờ bỏ ra lại chưa chắc nhiều hơn bao nhiêu.

"Đây chỉ là tiền đặt cọc, vẽ xong còn có năm trăm lượng!"

Tống Dật yêu tiền, lại không vì năm trăm lượng này mà choáng váng đầu, ngược lại hỏi: "Cô nương chắc là không chỉ muốn vẽ Họa Bổn đơn giản như vậy đi?"

"Đúng vậy, ý của tại hạ là, dùng dang nghĩa của Sấu Ngọc Trai khắc in và phát hành ra ngoài."

"Việc này, ta cũng không thể làm chủ. Nếu là muốn khắc in và phát hành, còn cần chủ nhân của Sấu Ngọc Trai định đoạt."

Mà giờ phút này, Lý Mật đã vòng đến đằng sau cửa sổ, nhìn rõ ràng hết toàn bộ bên trong.

"Không sao, Họa Bổn này, Sấu Ngọc Trai chỉ có lời không thiệt, Tống tiên sinh có thể cùng Lý chưởng quầy suy xét kỹ một chút." Dứt lời, còn liếc liếc mắt ra đằng sau Tống Dật. Cách cửa sổ, Lý Mật rõ ràng cảm giác được một ánh mắt nhìn mình.

"Vậy trước hết nhìn xem cô nương muốn vẽ chính là cái gì đi."

Thứ mà hắc y nữ tử muốn vẽ cũng không khó, chính là một câu chuyện. Một tướng quân bảo vệ quốc gia, đối thủ vì đoạt quyền mà liên hợp hãm hại, làm cho cả nhà hắn bị đồ sát. Ba đầu sỏ gây tội lại từ đó từng bước thăng chức đến vị cực nhân thần, ở triều dã hô mưa gọi gió, mà một ngày nào đó, đột nhiên trời phạt buông xuống, kẻ thứ nhất khi đang ăn tiệc, đột nhiên tắt thở, tra không ra thương tích, nghiệm không ra độc dược......

"Ặc......sau đó?"

"Sau đó cái gì?"

Tống Dật: "Không phải có ba tên tội nhân sao? Hiện giờ mới có một tên gặp trời phạt."

Hắc y nữ tử thập phần thản nhiên: "Ta còn chưa nghĩ xong. Hôm nào nghĩ xong, ta sẽ nói cho ngươi."

Ý tứ này chính là ngươi cứ dựa theo cái này mà vẽ trước đi.

Tống Dật vô ngữ cứng họng. Được thôi, trả tiền chính là lão đại, nàng tạm thời nhịn.

Tống Dật dùng nguyên một buổi chiều để vẽ cuốn Họa Bổn này, mà nữ tử cũng ngồi ở đối diện một cái buổi chiều, xem xong kết cấu đại khái, nàng ta chỉ vào một bức họa nói: "Nơi này, là tiệc mừng thọ."

Tống Dật cũng nhìn chằm chằm bức họa kia: "Tiệc bình thường không được?" Tiệc mừng thọ, chẳng lẽ có dụng ý đặc biệt gì đó? Họa Bổn chỉ là đang thuật lại một câu chuyện, rất nhiều thứ cũng không yêu cầu phải chính xác, dù sao cũng không bằng dùng ngôn ngữ.

"Hắn là chết ở trong tiệc mừng thọ." Hắc y nữ tử dùng ngữ khí chắc chắn, phảng phất như đó là sự thật mà nàng ta gặp qua.

Tống Dật dựa đúng theo ý tứ của nàng ta sửa lại kết cấu buổi tiệc lần nữa, sau khi nàng ta xác nhận không có sai sót,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.