(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Sao bây giờ mới kể cho ta chuyện của Du Hàn Châu?"
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Việc đốt sách gây xôn xao cả kinh thành, ba tiếng "Du Hàn Châu" vang khắp tứ phương, càng khẳng định vị thế của một quyền thần danh xứng với thực.
Tuy triều đình xuất hiện nhiều ý kiến trái chiều, nhưng không một ai dám đứng ra phản đối.
Nói ra thì có hơi phức tạp.
Thứ nhất, phe đảng trung thành với Hoàng đế do Du Hàn Châu đứng dầu cho rằng Du tướng đang cất giữ quyển sách ghi lại bằng chứng tham ô của họ.
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là Du Hàn Châu đang nắm trong tay mạng sống của họ.
Trong hoàn cảnh này, những kẻ vốn đã ủng hộ Du Hàn Châu giờ đây càng sốt sắng muốn lấy lòng hắn, nào là tặng lễ vật, nào là dâng mỹ nhân, tâm trạng vừa mừng vừa lo.
Mừng vì bằng chứng không rơi vào tay bọn quan cải cách đáng ghét, lo vì quyển sách đang bị Du Hàn Châu nắm giữ...
Mặc dù Du Hàn Châu là nhân vật quyền cao chức trọng, nhưng quan hệ giữa hắn và Hoàng đế vô cùng thân thiết, ai biết được ngày nào đó hắn sẽ "cải tà quy chính", trở thành kẻ thù của họ, vì vậy bọn họ chỉ có thể cố gắng nịnh nọt lấy lòng, từ từ lôi kéo hắn.
Thứ hai là đám quan thanh liêm vốn khinh thường những kẻ thân cận với Hoàng đế, còn được gọi là phe cải cách cực đoan.
Ban đầu khi xảy ra chuyện đốt sách, bọn họ cực kỳ phẫn nộ, định đồng lòng tâu sớ can ngăn.
Ai ngờ, chưa kịp vào cung thì nhận được tin Du tướng đã thuyết phục thành công Diêu Vô Luân, đồng thời cho thả người. Thậm chí có người còn thấy đám nho sinh bị bắt dẫn theo gia đình rời khỏi kinh thành, vẻ mặt rất quyết tâm.
Phe cải cách lập tức im lặng, bàn bạc mãi mà chẳng tìm được lý do dâng sớ, ai cũng biết lão Hoàng đế sẽ không gặp quan Ngự sử, vì thế mọi người đành tạm gác lại ý định.
Thứ ba là đa số các quan viên có tuổi vẫn giữ thái độ trung lập. Họ đã trải qua biết bao thăng trầm, chứng kiến cảnh Quốc sư cống hiến quên mình mà không được truy phong, hay những việc làm ngông cuồng của lão Hoàng đế, thậm chí là cướp ái thiếp của Thái tử, tàn sát hết tăng ni phật tử trong thiên hạ.
Hiện giờ, tấm lòng yêu nước thương dân của họ cứng như đá, bất kể Du Hàn Châu làm gì, miễn là giữ được sự yên bình cho dân chúng, họ cũng chẳng thèm đoái hoài. Vì dù sao đi nữa cũng tốt hơn thời Hoàng đế tự mình trị vì.
Mặt khác, hiện tại Bắc Triều vẫn do Du tướng che chở, một người ra sức bảo vệ và củng cố giang sơn như hắn, không phải là loại người chỉ biết nói suông như đám quan cải cách.
Vì thế, toàn bộ triều đình không một ai phản đối Du Hàn Châu.
Dù trong dân gian có tin đồn, nhưng suy cho cùng không có người thiệt mạng, người dân chỉ bàn tán đôi chút rồi lại quay về lo việc mưu sinh.
Trong mắt dân chúng, họ chỉ biết rằng thống lĩnh quân đội đã dẹp yên phản loạn, đồng thời kính trọng và ca tụng Du Hàn Châu như một vị anh hùng cái thế.
Còn về những lời đồn đại nói rằng Du Hàn Châu tham ô hay mưu quyền trục lợi, đối với thường dân bách tính mà nói, những chuyện đó quá mức xa vời, bọn họ không thể kiểm chứng.
Vì thế, trong dân gian phần lớn đều là những lời khen ngợi có cánh dành cho Du Hàn Châu, tin đồn về cuộc "xung đột đẫm máu" cũng tự dưng biến mất.
Hai ngày sau, Phức Tranh mới nghe Xuân Hỷ nói về kết quả của vụ việc.
Lúc đó, cậu đang ở dưới hành lang của thuyền hoa, nằm uể oải trên chiếc giường quý phi*, cả người quấn chăn tơ tằm, ánh nắng ấm áp khiến cậu mơ màng muốn ngủ.
Hôm nay hiếm khi trời trong không có gió, nắng cũng không quá gắt, Thái y dặn dò Xuân Hỷ đưa cậu ra ngoài ngắm cá để khuây khỏa tâm trạng, tránh u uất trong lòng.
Cảnh sắc trên sông thật đẹp, xa xa là dòng nước mênh mông, thi thoảng có vài con cá sông đột ngột nhảy lên khỏi mặt nước, để lại những vệt sáng lấp lánh dưới ánh nắng rồi lại nhanh chóng ẩn mình.
Phức Tranh hơi sợ nước, đặc biệt là khi nhìn lâu vào mặt sông lấp lánh, khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
Kiếp trước có một đứa trẻ tinh nghịch ném tấm chăn nhỏ mà cậu hóa thân thành xuống hồ.
Tấm chăn sau khi thấm nước trở nên rất nặng, mà trên đời này chẳng có ai sẵn sàng xuống nước "cứu" một chiếc chăn, Phức Tranh đã chuẩn bị tinh thần chết đuối dưới đáy hồ, ai ngờ đứa trẻ luôn bảo vệ cậu lại đuổi theo, không ngần ngại nhảy xuống hồ, còn lặn xuống đáy để cứu cậu lên.
Lúc đó là vào mùa thu, nước hồ rất lạnh.
Bây giờ nghĩ lại cậu vẫn thấy cả người lạnh toát, không nhịn được mà siết chặt chiếc chăn tơ tằm quấn quanh người.
Trong lúc mơ hồ cậu nhớ đến dáng vẻ nghiêm túc của đứa trẻ đó, mặc dù toàn thân lạnh tím nhưng vẫn kiên trì vắt khô nước trên chăn trước, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên căng thẳng, cử động cũng cứng nhắc, chỉ có đôi tay bế cậu là mềm mại vô cùng.
Nếu đứa trẻ đó còn sống, có lẽ bây giờ cũng là một thanh niên rồi.
Xuân Hỷ thấy sắc mặt cậu trắng bệch, tinh thần uể oải, cô nàng vội dừng lại, cầm chén canh quỳ xuống bên giường, lo lắng hỏi: "Thế tử có muốn dùng chút canh nóng không? Nắng gắt quá làm ngài khó chịu sao?"
Dạo này Xuân Hỷ chăm sóc cậu rất cẩn thận, như thể cậu là món đồ quý hiếm dễ vỡ, ánh mắt nàng thường hiện lên nỗi u sầu.
Phức Tranh không muốn Xuân Hỷ lo lắng, cậu lắc đầu, chậm rãi nói: "Không có gì, thế này là tốt lắm rồi."
Có khối huyết ngọc trong tay, dù bệnh tình nguy kịch không còn nhiều thời gian, nhưng cậu không cảm thấy đau đớn, vẫn có thể yên tâm ngủ ngon.
Chỉ là thân hình yếu ớt cùng với sắc mặt mệt mỏi, khiến người khác nhìn vào đều nghĩ rằng cậu đã đến giai đoạn cuối của cuộc đời.
Dẫu vậy nhưng tình hình hiện tại cũng xem như rất tốt rồi.
Phức Tranh nói xong thì đưa tay cầm thìa, húp vài ngụm canh nóng hổi. Lúc tâm trạng căng thẳng dần được giải tỏa, cậu lại nhìn ra dòng sông vô tận.
Cậu ngắm nhìn hồi lâu rồi khẽ nói: "Nước sông thật đẹp."
Xuân Hỷ im lặng nhìn gương mặt của thiếu niên, cảm thấy trong đôi mắt của cậu dường như có chút u sầu như đang nhớ về điều gì đó.
Điều mà Thế tử không thể buông bỏ... chắc hẳn là vị Quốc sư đã khuất, hoặc cũng có thể là Thái tử.
Trong lòng Xuân Hỷ chua xót.
May mắn là Phức Tranh không sử dụng thuật đọc tâm, nên không biết Xuân Hỷ đang nghĩ gì.
Sau khi ngắm nhìn dòng sông thêm một lúc, Phức Tranh thu lại ánh nhìn, nói: "Vậy cuối cùng Du Hàn Châu không lưu đày họ mà chỉ trục xuất khỏi kinh thành?"
Xuân Hỷ vội gật đầu, phụ họa: "Đúng thế, Du tướng nói bệ hạ đang vào thời điểm mấu chốt trong việc tu đạo, không thích hợp nhìn thấy cảnh máu me. Sau khi Diêu công công rời đi, người của Du tướng liền âm thầm đuổi những nho sinh đó ra khỏi kinh thành."
Xuân Hỷ dường như nghĩ đến điều gì, lập tức tức giận nói: "Không biết ai là người đầu tiên tung tin đồn về việc lưu đày, vô cớ bôi nhọ danh tiếng của Du tướng, thật xúi quẩy."
Nghe vậy, Phức Tranh khẽ mím đôi môi đỏ mỏng, đuôi mắt cong lên, chậm rãi nở nụ cười.
Tiếc rằng Xuân Hỷ đang cúi đầu bày biện món ăn nên không nhìn thấy cảnh này.
Phức Tranh cầm một miếng bánh hoa đào mềm mại, chậm rãi nhai nuốt, chỉ cảm thấy hương vị khác hẳn so với ngày trước, cậu không khỏi híp mắt hưởng thụ.
Cậu ăn liên tiếp mấy món, đến khi bụng hơi no, Phức Tranh mới từ tốn hỏi: "Sao bây giờ mới kể cho ta chuyện của Du Hàn Châu?"
Trước đây, Xuân Hỷ rất nhạy bén với tin tức, có gì mới mẻ đều lập tức nói cho cậu.
Nghe vậy, Xuân Hỷ cười gượng.
Nàng không thể nói rằng hiện tại trên thuyền có người của Du tướng, và có một số chuyện đối phương không cho phép nàng tiết lộ, nàng chỉ đành vờ như không biết.
Ví dụ như Thái tử biết Phức Tranh suýt bị Hoàng hậu nương nương hại chết thì tức tốc muốn gặp cậu, nhưng bị Du tướng chặn lại "hỏi thăm" mỉa mai vài câu, từ đó gã không dám xuất hiện nữa.
Chẳng hạn như Thái tử xông vào cung Hoàng hậu nương nương làm ầm ĩ một trận, sau đó dẫn theo Ngẫu Hà bên cạnh Hoàng hậu về, ngày hôm sau phong ả ta làm Ngẫu tiểu chủ. Giờ đây, Ngẫu tiểu chủ rất được cưng chiều, hoành hành ngang ngược khắp cả Đông cung.
Hoặc ví dụ như việc Du tướng nghe nàng bẩm báo rằng Thế tử rất thích những món tráng miệng lần trước, ngài ấy liền cho người đưa một vị đầu bếp có hơi kỳ quặc đến, để đối phương phụ trách việc ăn uống của Thế tử.
Nếu để Thế tử biết những chuyện này, nói không chừng cậu sẽ suy nghĩ lung tung, càng thêm buồn phiền.
Suy cho cùng Thái tử đã phụ lòng cậu, mà Du tướng lại là người Thế tử không thích, cậu biết chuyện chỉ càng thêm phiền não.
Vì thế, những ngày qua Xuân Hỷ rất biết điều, lời nào không nên nói thì tuyệt đối không nói.
Phức Tranh thấy nàng im lặng, nhíu mày nói: "Ngươi đang giấu ta?"
Xuân Hỷ sợ hãi đến mức nhảy dựng, vội quỳ xuống: "Thế tử, không phải nô tỳ không muốn nói, chỉ là người đã cứu ngài... sợ mấy chuyện này làm ngài sợ hãi, nên không cho nô tỳ nhiều lời."
"Ừm." Phức Tranh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, cậu liếc nhìn Xuân Hỷ, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không dùng thuật đọc tâm, chỉ nói: "Ngươi đứng dậy đi."
Không phải cậu không tò mò về người đã cứu mạng mình, nhưng đối phương không đến gặp, chứng tỏ là không tiện. Thêm vào đó, bây giờ Xuân Hỷ rất tận tâm với cậu, nên cậu cũng không muốn tùy tiện dò xét lòng nàng.
Suy cho cùng cậu không có ham muốn kiểm soát của kẻ ở vị thế cao, cậu chỉ là một chiếc chăn yêu an phận mà thôi.
Sau khi dùng xong điểm tâm và canh nóng, Phức Tranh lại ôm chiếc chăn tơ tằm, xoay người đổi hướng để phơi nắng. Một tay cậu đặt trên bụng rồi nắm chặt viên huyết ngọc, cảm thấy toàn thân ấm áp, thoải mái đến mức sắp ngủ thiếp đi.
Xuân Hỷ đang định sai người lấy một tấm bình phong để chắn gió cho cậu thì chợt thấy một chiếc du thuyền hoàng gia to lớn đang lao về phía này.
Nàng giật mình, vội bước nhanh ra đầu thuyền, nhìn chằm chằm vào lá cờ đối diện... đó không phải nghi trượng* của Thái tử thì còn là ai nữa!
*Đồ nghi trượng: vũ khí, quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua hoặc quan lại đi tuần thời xưa.
Xuân Hỷ chưa kịp phản ứng thì mấy tên thị vệ đã nhanh chóng chèo một chiếc thuyền nhỏ từ phía đối diện đến, nhanh chóng nhảy lên thuyền hoa.
Xuân Hỷ hoảng hốt, bước lên ngăn lại, nói: "Xuân Hỷ bái kiến các vị đại nhân, các vị vội vã qua đây thế này, chẳng hay có việc gì gấp?"
Thị vệ đứng đầu chắp tay đáp lễ: "Phải, Xuân Hỷ cô nương, Thái tử có lệnh, hôm nay sẽ tổ chức yến tiệc mùa thu trên sông. Một là để Du tướng ngắm cảnh, hai là đón gió tẩy trần cho Phức tiểu công tử, ba là..."
Nói đến đây, thị vệ đột nhiên dừng lại một chút, hạ giọng: "Ba là tổ chức tiệc chào đón cho Ngẫu tiểu chủ."
"Cái gì?" Vừa nghe thấy câu cuối cùng, sắc mặt Xuân Hỷ lập tức trắng bệch.
Thái tử có sủng thiếp, lại còn tổ chức tiệc mừng cùng ngày với tiệc tiếp đón của Thế tử?
Cái ả Ngẫu Hà đó không biết đã hãm hại bao nhiêu phi tần và hoàng tử, chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém, ả cũng xứng ư?
Xuân Hỷ tức đến mức run rẩy, cố nén giận hỏi: "Yến tiệc sẽ tổ chức trên du thuyền sao? Nay thân thể của Phức thế tử vẫn chưa khỏe, cần phải tĩnh dưỡng, e là không thể đến được."
Rõ ràng thị vệ cũng cảm thấy việc này quá mức hoang đường, nhanh chóng giải thích: "Xuân Hỷ cô nương yên tâm, Thái tử đã tổ chức tiệc trên du thuyền, ngài ấy sai chúng ta đến mời Phức tiểu công tử. Nếu công tử không tiện, chúng ta sẽ quay về bẩm báo."
"Phiền các vị rồi." Xuân Hỷ cúi người hành lễ, đợi bọn họ rời đi mới giận dữ quay về.
Chuyện này tuyệt đối không thể để Thế tử biết.
Không nói đến việc Thái tử đã bỏ rơi Phức Tranh trên du thuyền mà không thèm đoái hoài, giờ còn dẫn theo sủng thiếp đến để thị uy, một mặt làm như tổ chức tiệc cho Thế tử, mặt khác lại đón chào người mới, thậm chí còn mời cả Du tướng. Có phải Thái tử định để Du tướng nhìn thấy Thế tử rồi thuận tiện tặng Thế tử cho ngài ấy?
Xuân Hỷ càng nghĩ càng tức, chỉ cảm thấy Thái tử đang công khai giẫm đạp lên lòng tự trọng của Phức Tranh.
Sao Thái tử nỡ lòng làm vậy? Phức Tranh lớn lên cùng gã, đối xử với gã chân thành, thế mà gã lại nhẫn tâm dùng thủ đoạn hèn hạ để ép Thế tử chấp nhận số phận?
Xuân Hỷ vừa đi vừa rơi nước mắt mà chẳng hay.
Nàng sợ bộ dáng mình thế này sẽ khiến Phức Tranh lo lắng, đành nhanh chóng quay về phòng sửa sang lại, sau đó đi lấy thuốc cho cậu.
Thời điểm quay về, Phức Tranh đã ngủ được một lúc rồi.
Xuân Hỷ nhìn quanh, thấy bức bình phong đã được dời đi, biết rõ là do ám vệ của Du Hàn Châu làm, nàng cũng vờ như không thấy.
Việc uống thuốc không thể trì hoãn, nàng nhanh chóng gọi Phức Tranh dậy.
Phức Tranh vẫn còn mơ màng, cậu chỉ hé mắt, lười biếng nhìn lên bầu trời.
Ánh nắng hơi chói, nhưng lúc này toàn thân cậu mệt mỏi, thậm chí không thể nhấc tay che mắt.
Nếu như đứa trẻ kiếp trước còn sống thì tốt biết bao, khi đó còn là "chăn nhỏ", cậu được chăm sóc quen rồi, giờ lại thấy khó thích ứng được.
Phức Tranh khó chịu nhíu mày, miễn cưỡng ngồi dậy trên giường quý phi, cầm lấy bát thuốc uống từng chút một.
Những loại thuốc này dường như không có tác dụng với chất độc trong cơ thể cậu, nhưng sau khi uống thì dạ dày cũng đỡ khó chịu hơn, tiện để cậu ăn vặt. Thế là mấy ngày nay cậu ăn uống ngủ nghỉ rất tốt, cuộc sống rất thoải mái.
Nhưng nếu có thể tát tên chó Thái tử kia vài cái thì càng tốt, giải trí cho đỡ chán.
Chó Thái tử ngày nào cũng giả bộ tình thâm nhưng lại không mấy bận tâm, dù cậu suýt chết cũng chẳng thấy mặt mũi gã đâu, thật vô liêm sỉ.
Ngày nào cậu cũng phải mắng gã.
Phức Tranh lười biếng uống thuốc, cậu quay đầu nhìn về phía xa, bỗng thấy có một chiếc du thuyền hoàng gia và vài bóng người qua lại trên thuyền, khó hiểu hỏi: "Đó là thuyền của ai vậy?"
Xuân Hỷ liếc mắt nhìn, mỉm cười thản nhiên: "Là tiệc tiếp đón của một vị quý nhân trong kinh. Thấy Thế tử ngủ say nên nô tỳ đã từ chối lời mời rồi ạ."
"Ừm." Phức Tranh hơi do dự trả lời, trong lòng không hiểu lắm.
Cậu nhớ rằng, nguyên chủ từng chiêm tinh đoán trước tương lai của mình, hình như có một giai đoạn khiến cậu chịu đả kích rất lớn.
Đại khái là Thái tử mang theo sủng thiếp đến gặp cậu, mục đích là muốn cậu cảm thấy Thái tử có rất nhiều ong bướm vây quanh, nên nếu cậu thích gã thì phải biết ơn, không nên đòi hỏi quá nhiều.
Nói chung là dùng những chiêu trò để tẩy não nguyên chủ, khiến nguyên chủ chấp nhận việc Thái tử có tam thê tứ thiếp, đồng thời tự hạ thấp bản thân, giảm đi tiêu chuẩn...
Không hổ là chiêu trò điển hình của đàn ông tồi, mà chính Hoàng hậu và sủng thiếp đã dạy cho Thái tử cái trò đó, nếu không thì chó Thái tử cũng chẳng có cách nào đối phó với nguyên chủ.
Phức Tranh hồi tưởng lại một lúc, nhưng trong lòng không có cảm xúc gì, chỉ xem như trò hề, không mấy bận tâm.
Cậu không phải là nguyên chủ, cậu không yêu Thái tử, nên mấy trò đó không có tác dụng với cậu.
Nhưng Xuân Hỷ luôn một mực cho rằng cậu yêu gã sâu đậm...
Phức Tranh cúi xuống nhìn ngón tay mảnh khảnh của mình, khẽ thở dài.
Nếu bây giờ phủ nhận, chắc Xuân Hỷ cho rằng cậu đang cố gắng gượng. Thôi thì cứ để bọn họ nghĩ trái tim cậu đã "tan vỡ" đi.
Xuân Hỷ nhìn khuôn mặt tinh tế của thiếu niên, lo lắng rằng nếu cậu tiếp tục ở đây, lát nữa Thái tử trông thấy sẽ đích thân đến mời, vội nói: "Thế tử, trời nắng gắt quá, ngài vào trong đi, phơi nắng lâu sẽ chóng mặt đấy ạ."
Phức Tranh thờ ơ gật đầu.
Chân cậu không có sức, đi lại vẫn chưa vững, Xuân Hỷ không dám đỡ cậu, đành phải nhờ tiểu đồng mang kiệu nhỏ cho cậu ngồi, đưa cậu về phòng.
Mặc dù đây là một chiếc thuyền hoa, nhưng vì kích thước khổng lồ, từ đầu thuyền đến phòng ngủ chính vẫn phải đi một đoạn, không tính là chật chội.
Phức Tranh ngồi trên kiệu nhỏ được đưa về phòng ngủ, cậu vốn định chơi Cửu Liên Hoàn* để giải khuây, nhưng chưa ngồi yên được bao lâu thì bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào.
*Còn có tên gọi khác là Xảo hoàn, được ra đời dưới triều nhà Tống. Cửu liên hoàn ban đầu được tạo thành từ chín chiếc vòng nhỏ làm từ sợi kim loại nối với nhau. Người chơi phải tháo được từng chiếc vòng ra, rồi lắp lại với nhau.
Cậu nhíu mày, chỉ nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào cười nói: "Thái tử nói rằng Phức tiểu công tử ở trên thuyền hoa cô đơn không khác gì thiếp thân ở trong cung. Hôm nay Thái tử cố tình tổ chức yến tiệc, muốn mời tiểu công tử đến tham dự cho thêm phần sôi động..."
Vừa dứt lời, giọng nói gấp gáp của Xuân Hỷ vang lên: "Ngẫu tiểu chủ cần gì phải vậy? Thế tử không khỏe, nếu các người cứ ép ngài ấy ra ngoài, lỡ Thế tử đổ bệnh thì ai chịu trách nhiệm đây?"
Lời vừa dứt, một giọng nói chua ngoa vội cất lên: "Nô tỳ to gan! Ngươi là ai? Dám nói chuyện với Ngẫu tiểu chủ như thế? Còn không mau cút đi!"
Nói xong, tấm rèm ở cửa đã bị người ta thô bạo kéo lên.
Ngay sau đó, một bóng dáng yểu điệu từ bên ngoài bước vào.
Phức Tranh ở trong phòng, từ xa đã ngửi thấy mùi phấn son nồng nặc, cậu cảm thấy mình bị làm phiền, trong lòng không vui.
Phức Tranh đứng dậy bước xuống giường, định xỏ giày đi ra, đột nhiên nghe thấy hai tiếng hét thất thanh.
Rõ ràng đó đều là giọng nữ, nghe có vẻ rất đau đớn.
Phức Tranh tưởng rằng Xuân Hỷ bị bắt nạt, cậu vội xỏ giày bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng đi qua bình phong, cậu thấy hai tên thị vệ áo đen không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa. Một trong số họ lạnh lùng đá mạnh vào người phụ nữ mặc cung trang, đá bay cô ta ra ngoài. Sau đó, cả hai bình thản quay lại, quỳ xuống trước mặt cậu.
"Thuộc hạ bái kiến tiểu Thế tử."
"Thế tử bị đánh thức sao? Hay là có điều gì cần căn dặn ạ?"
"Ơ..." Phức Tranh ngẩn người, không trả lời, cậu nhìn ra phía sau lưng thị vệ.
Chỉ thấy người phụ nữ mặc cung trang và nô tỳ đi cùng bị đá văng ra xa, ngã lăn lóc trên đất, hoàn toàn mất hết thể diện.
Nô tỳ bị đá lộn một vòng, đầu đập vào đất, máu chảy không ngừng.
Còn cái vị gọi là Ngẫu tiểu chủ kia, tư thế ngã không mấy đẹp mắt, thế mà không mặc quần trong!
Lúc này, Xuân Hỷ đứng yên bên cạnh, trên mặt lộ vẻ muốn cười nhưng không dám.
Phức Tranh im lặng quay đi chỗ khác, cậu bước về phòng, nhẹ nhàng lên tiếng: "Không có gì, bảo bọn họ đi đi, đừng làm phiền ta."
Ba kiếp làm người đều sống một cuộc đời độc thân, không thích hợp để nhìn mấy cảnh tượng như vậy.
Lời tác giả:
Xuân Hỷ: Thái tử muốn dâng Thế tử cho Du tướng, chắc chắn Thế tử không muốn nghe đến tên Du Hàn Châu, nên tất cả những việc ngài ấy làm đều không được nói ra.
Du Hàn Châu (tặng ngọc, tặng đầu bếp, tặng Thái y, tặng thị vệ chăm sóc mỹ nhân nhưng vẫn không được kể tên):...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");