(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cậu đúng là biết cách chọc tức Du Hàn Châu nhỉ!"
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Hôm qua Phức Tranh đã bôi thuốc vào giờ Dậu, sau đó mệt đến nỗi không buồn dùng bữa tối, cứ thế ngủ li bì đến giờ Tuất. Lúc nửa tỉnh nửa mơ, cậu được Du Hàn Châu bế lên, đút từng thìa canh cho ăn.
Hiện tại đã là giờ Mão của ngày hôm sau, tính ra đúng là cần phải bôi thuốc lần nữa.
Nhưng rõ ràng cậu không mấy tình nguyện, vừa nghe Du Hàn Châu nhắc tới chuyện này, đôi mày thanh tú của thiếu niên lập tức nhíu chặt, cũng không thèm để ý đến người ta.
Du Hàn Châu có thể trực tiếp ra tay, nhưng vừa rồi hắn mới trêu thiếu niên đến mức không chịu nổi, thêm vào đó thân thể Phức Tranh vốn ốm yếu, lúc này không nên khiến cậu tức giận thêm nữa.
"Em xoay người qua là không thấy bổn tướng nữa, bổn tướng giúp em bôi thuốc được không?" Du Hàn Châu nhẹ giọng thương lượng.
Phức Tranh lắc đầu, liếc nhìn hắn rồi khẽ nói: "Em không đau, không cần bôi."
Da cậu chỉ mềm mại dễ để lại dấu, chứ không phải thực sự bị thương, cũng chẳng thấy đau đớn gì.
Nhưng Du Hàn Châu đối xử với cậu rất cẩn thận, chỉ cần chút vệt đỏ thôi hắn đã lo lắng không yên.
Nghĩ đến đây, Phức Tranh cũng không còn khó chịu nữa, cậu đưa tay đẩy nhẹ Du Hàn Châu, giọng khàn khàn nói: "Không cần bôi thuốc đâu, em đói rồi, muốn rửa mặt."
Du Hàn Châu định dỗ dành thiếu niên, nhưng lại bị Phức Tranh lấy tay úp lên mặt.
Hành động này có hơi bất ngờ, trong nháy mắt, bàn tay mềm mại của thiếu niên áp lên môi hắn, dán chặt đến mức Du Hàn Châu có thể ngửi thấy hương thuốc thoang thoảng pha trộn cùng sự lạnh lẽo từ cơ thể Phức Tranh, một mùi hương nhè nhẹ như đêm thu tĩnh lặng, nhưng lại là kiểu mê hoặc độc nhất vô nhị.
Du Hàn Châu bất giác dừng động tác, chỉ mỉm cười nhìn cậu, thậm chí còn cố ý nhấp nhẹ môi, khẽ hôn lên lòng bàn tay mềm mại của Phức Tranh.
Phức Tranh giật mình, theo phản xạ muốn rụt tay lại. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của hắn, cậu ngập ngừng, lập tức "kiên cường" úp tay trở lại, trừng mắt nhìn Du Hàn Châu, rõ ràng mang ý đe dọa.
Du Hàn Châu không nhịn được bật cười, hắn cũng không vội, dịu dàng nói: "Được, vậy rửa mặt trước, rồi dùng chút thuốc bổ nhé."
"Em muốn ăn cháo." Phức Tranh nói.
"Loại này không có vị thuốc đâu." Du Hàn Châu trấn an.
Lúc này Phức Tranh mới thu tay lại, không nói gì thêm.
Lúc rửa mặt, cậu muốn tự lau nhưng Du Hàn Châu không chịu, cương quyết cướp lấy khăn, làm xong lại ôm cậu thay y phục, đến cả xe lăn cũng không để cậu ngồi lâu.
Rõ ràng Phức Tranh cảm nhận được Du Hàn Châu ngày càng độc chiếm mình, hành động cũng ngày càng độc đoán, hoàn toàn không cho người khác từ chối.
Có lẽ là do hắn nắm rõ giới hạn của Phức Tranh, biết rằng cậu sẽ không nổi giận chỉ vì mấy chuyện này.
Mà quả thật Phức Tranh cũng không tức giận, dù sao cậu vốn là sâu lười, có thể ở yên một chỗ thì cứ ở yên, chỉ cần đối phương không làm gì quá đáng là được.
Dùng xong bữa sáng, cả hai ra ngoài đi dạo giải khuây, Vì uống thuốc nên người Phức Tranh cứ uể oải, cậu ngồi trên xe lăn suốt đường, đôi mắt hơi cụp xuống như thể thiu thiu sắp ngủ.
Du Hàn Châu thấy thú vị, hắn cũng không vội giới thiệu bố cục phủ Thừa tướng mà chỉ chậm rãi đẩy xe lăn dạo quanh vườn, để Phức Tranh phơi nắng một chút.
Mấy ngày sau, lúc ngủ cậu lại bị Du Hàn Châu cởi đồ ra bôi thuốc mấy lần, chỉ là khi đó cậu đang ngủ say, dù tỉnh lại phát hiện ra cũng không gượng lắm.
Mãi cho tới khi Đông cung truyền tin Thái tử được Hoàng đế xóa bỏ cấm túc sớm, quẻ tượng vốn im ắng bấy lâu nay cuối cùng cũng hoạt động, thúc giục Phức Tranh thực hiện tuyến mệnh.
Xin hãy hoàn thành nhiệm vụ hiện tại của tuyến mệnh:
Một, khẳng định thân phận nội gián của Phức Tranh, nhưng phải là tự nguyện;
Hai, bí mật truyền tin 0/3;
Ba, bị Du Hàn Châu phát hiện việc tự ý trao đổi thư từ với Thái tử, nhưng không được làm hắn thất vọng, vì cậu là mỹ nhân trong tim hắn.
Phức Tranh đang nghịch món đồ trang trí bằng san hô tím mà Du Hàn Châu vừa tặng, nghe vậy cậu suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Không phải là bốn nhiệm vụ sao?"
Quẻ tượng vội giải thích: Tuyến mệnh thứ hai là độc lập, nên ta đã tách riêng thành một nhiệm vụ mới. Ba nhiệm vụ này có sự liên kết với nhau, thích hợp để hoàn thành cùng lúc.
"Ồ." Phức Tranh đáp lại một cách hờ hững, nhìn chằm chằm vào quẻ tượng trong đầu.
Một lúc lâu sau cậu mới hỏi: "Sao Thái tử được thả sớm vậy?"
Quẻ tượng đáp: Là do công lao của Hoàng hậu, bà ta dùng một số cách để khiến lão Hoàng đế nhớ lại khoảng thời gian họ mới thành thân. Dù lão Hoàng đế vẫn còn khúc mắc, nhưng người già rồi thì cũng...
"Hiểu rồi." Phức Tranh gật đầu.
Thời gian qua cậu vẫn theo Du Hàn Châu học viết chữ, bây giờ đã viết khá đẹp, thậm chí còn nhận biết được nhiều chữ mới, ít nhất là đủ để viết một đoạn văn nhỏ.
Mặc dù bị hạn chế, không học được nhiều thứ, nhưng Du Hàn Châu là người tài giỏi, cậu chỉ cần hắn dạy những điều cơ bản là đủ.
Phức Tranh nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, rồi giơ tay kéo chuông.
Thị nữ đang canh chừng ở xa vội vàng chạy đến, cúi đầu hành lễ: "Thế tử có gì căn dặn ạ?"
"Ta cần giấy bút." Phức Tranh nói.
"Vâng." Thị nữ nghe xong bèn bảo một nha hoàn đi lấy, còn mình thì đứng cách Phức Tranh không xa, tuy không quá gần nhưng cũng chẳng rời đi.
Người trong phủ Thừa tướng đều biết Thế tử An Định hầu có sức khỏe yếu, không thích gần gũi với người khác, nên ngày thường phục vụ cậu bọn họ đều cực kỳ cẩn thận, không dám rời xa nửa bước.
Lúc có người mang giấy bút đến và mài mực xong xuôi, Phức Tranh mới cầm bút bắt đầu viết.
Quẻ tượng không hiểu cậu định làm gì, nó chăm chú theo dõi.
Ai ngờ câu đầu tiên cậu viết lại là "Gửi Thái tử".
Quẻ tượng vui mừng trong lòng, đây là lần đầu tiên Phức Tranh chủ động thực hiện nhiệm vụ!
Thế nhưng, câu tiếp theo của cậu lại là...
Bị nhốt ở Đông cung vui lắm phải không?
Quẻ tượng: ?
Nó không hiểu lắm.
Phức Tranh không quan tâm, tiếp tục viết: Lúc trước nhốt ta trên thuyền hoa, ngươi có nghĩ tới ngày hôm nay không?
Quẻ tượng bối rối, vội ngăn cản: Cậu phá hỏng hình tượng rồi. Cậu là người trong lòng của Thái tử mà, không thể như vậy...
Phức Tranh bình tĩnh đáp: "Ta phát bệnh, tính cách thay đổi cũng là chuyện bình thường."
Quẻ tượng: ...
Chưa từng thấy người nào tự nhận mình phát bệnh cả.
Phức Tranh tiếp tục viết: Mẹ ngươi sợ ta hủy hoại ngươi, một hai muốn lấy mạng ta, còn ngươi thì nghĩ đến chuyện đưa ta cho Du Hàn Châu. Có điều, làm nội gián cũng không tệ. Ta nghĩ kỹ rồi, thấy cũng rất tốt. Lần tới sẽ kể cho ngươi bí mật của Du Hàn Châu.
Quẻ tượng: ...
Mặc dù có vẻ như Phức Tranh thật sự xác nhận thân phận nội gián, cũng định truyền tin, nhưng tại sao mọi thứ lại kỳ lạ như vậy!
Có lẽ vì quá kỳ lạ nên quẻ tượng lại lần nữa liếc nhìn.
Nhưng Phức Tranh chẳng mảy may bận tâm, cậu viết xong rồi gấp thư lại.
Nghĩ một lát, cậu vò nát bức thư, nói: "Không có cách liên lạc với Thái tử."
Quẻ tượng đáp: Hiện tại cậu là người cổ đại, nên nói là không có bồ câu đưa thư. Thư này sẽ có người đến lấy, tuyến mệnh sẽ tự động bổ sung mọi thứ, bao gồm cả người liên lạc với cậu.
"Ồ." Phức Tranh đành chờ.
Cậu liếc nhìn thị nữ đang đứng phía xa, thấy nàng khó hiểu nhìn lại bèn quay mặt đi.
Thực ra cậu có thể giả vờ lo lắng giấu thư, khiến thị nữ nghi ngờ rồi báo lại cho Du Hàn Châu.
Nhưng Phức Tranh lười làm vậy, sớm muộn gì Du Hàn Châu cũng biết, dù không biết thì cậu cũng sẽ để hắn biết.
Không lâu sau, một nha hoàn lạ mặt bước đến.
Thị nữ lập tức chặn lại, hỏi kỹ rồi mới dẫn đến, nói: "Thế tử, đầu bếp ngài yêu cầu đã tới, có phải là để chuẩn bị món ăn đất Thục hôm nay không ạ?"
"Ừm." Phức Tranh hơi do dự, thấy quẻ tượng trong đầu gật đầu khẳng định, mới nói: "Những món muốn ăn đều ở đây, ngươi mang đi đi."
Nói rồi, cậu đặt tờ giấy đã vò trên bàn.
Nữ đầu bếp vội bước lên lấy, còn mở ra cho thị nữ kiểm tra.
Kỳ lạ là sau khi xem xong thị nữ lại hỏi: "Món lẩu này có phải quá cay không? Nô tỳ cần hỏi ý của đại nhân trước, xem cách nào có thể chỉnh sửa để không kích thích dạ dày."
Phức Tranh gật đầu, lại nói: "Ngươi chép lại cho Du Hàn Châu xem. Cách làm thì để đầu bếp học."
"Vâng." Thị nữ bèn đi sang một bên chép lại.
Phức Tranh nhìn nàng viết xong, nói: "Đưa ta xem."
Quả nhiên, trên giấy toàn là các công thức món ăn khác nhau.
Cậu lặng lẽ trả lại giấy, chờ người đi rồi, Phức Tranh lười biếng ngồi trên xe lăn, tay cầm món đồ trang trí.
Quẻ tượng vẫn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi: Bí mật của Du Hàn Châu là gì?
Phức Tranh nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói: "Chẳng phải ngươi đã biết hết mọi chuyện rồi à?"
Quẻ tượng: ...
Không, bây giờ ta không biết.
Ai có thể giải thích cho nó vì sao Phức Tranh chỉ làm những việc... có phần thân mật với Du Hàn Châu một đêm thôi mà tính cách lại thay đổi như vậy?
Trước đây, Phức Tranh rất thờ ơ, tính cách uể oải, chẳng bao giờ làm những chuyện như chọc giận Thái tử.
Phức Tranh nhìn quẻ tượng tự mình phiền não, nhưng cậu chẳng tỏ vẻ gì.
Đó gọi là bỏ cuộc, khó hiểu lắm sao?
Dù Phức Tranh là nội gián, nhưng với tình cảm nhiệt tình như lửa của Du Hàn Châu đối với cậu, kết cục chỉ là phải chết theo thôi, cậu có gì phải sợ chứ?
Không phải bản thân cậu muốn bỏ cuộc, mà là bị Du Hàn Châu chiều quen rồi.
Cậu viết bí mật của Du Hàn Châu trong lá thư tiếp theo thật hả?
Quẻ tượng lo lắng hỏi.
Phức Tranh gật đầu.
Những chuyện Thái tử không biết đó chính là bí mật, vậy thì nhiều thật đấy. Với mức độ hiểu biết của một gã vô dụng về Du Hàn Châu, nếu không có Hoàng hậu che chở, e là Thái tử đã sớm bị phế truất rồi.
Nhưng mà, muốn để Du Hàn Châu biết cậu là nội gián, lại vừa phải đảm bảo gửi thư ba lần...
Phức Tranh chống cằm suy nghĩ. Làm sao để khiến Du Hàn Châu phát hiện ra mà vẫn tự nhiên, không quá giả trân đây nhỉ?
Quẻ tượng vốn nghe được tiếng lòng của cậu:...
Không quá giả trân à, cậu đúng là biết cách chọc tức Du Hàn Châu nhỉ! Cậy mình đẹp, biết Du Hàn Châu thích mình rồi, thế là muốn làm gì thì làm, đến nỗi làm sụp đổ hình tượng của mình luôn phải không?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");