Mỹ Nhân Ốm Yếu Thích Giả Nai Chỉ Muốn Làm Sâu Lười

Chương 17: Cất giấu mỹ nhân?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Du Hàn Châu đã nói, ta muốn gì sẽ cho ta cái đó."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

Lúc này, Du Hàn Châu về phủ Thừa tướng thay triều phục, rồi ngồi xe chuẩn bị vào cung từ cổng Huyền Vũ.

Bách tính hai bên thấy đó là xe ngựa của phủ Thừa tướng thì vội vã tránh đường, đợi đoàn xe hùng hậu đi qua hướng phố Đông, họ mới dám ngẩng đầu lên nhìn theo.

Trong đoàn xe có xe ngựa của Lễ bộ Thượng thư Tân Tấn, thanh niên thấy vậy bèn hỏi đầy tớ bên cạnh: "Phố Đông bên đó đang tổ chức hội làm thơ à?"

"Dạ vâng, gia*, bên đó toàn là người, xe của Du tướng rất có khả năng sẽ bị kẹt lại giữa chừng." Đầy tớ thò đầu ra nhìn.

*Nguyên văn - 爷: dùng để gọi các hoàng thân, vương gia, hoặc hoàng tử nhằm thể hiện sự kính trọng.

"Sao không tổ chức sớm hoặc muộn hơn một chút mà lại chọn ngay lúc này? Thừa tướng đang vội vào cung, lỡ chậm trễ việc của ngài ấy thì phải làm sao?" Lễ bộ Thượng thư lo lắng hỏi.

Gần đây hắn mới được Du Hàn Châu điều về kinh làm việc, trước đó vẫn sống ở Giang Nam nên chưa nắm rõ tình hình trong kinh cho lắm.

Đầy tớ vội đáp: "Gia đừng lo, bên đó đa phần là nữ quyến*, lúc này đến dĩ nhiên là có ý đồ, bọn họ gặp được người sẽ tự động giải tán, không làm chậm trễ chuyến vào cung của Du tướng."

*Chỉ toàn bộ phụ nữ trong một gia tộc lớn hoặc một dòng họ.

"Ý ngươi là?" Lễ bộ Thượng thư vơi đi nghi ngờ, tò mò hỏi.

Đầy tớ nháy mắt ra hiệu về phía tửu lâu lớn nhất phía xa xa, nói một cách bí ẩn: "Có lẽ gia chưa biết, Trưởng công chúa Vinh Hoa và Quận chúa Hoa Nghi vừa mới ngồi xe đi qua, công tử và tiểu thư các phủ khác cũng đến từ sớm, hội làm thơ lần này tổ chức gấp gáp, họ không đến không được."

Lễ bộ Thượng thư nghe vậy, đá nhẹ vào chân đầy tớ, nói: "Chuyện nữ quyến là chuyện mà ngươi có thể tùy tiện bàn tán hả?"

Đầy tớ lập tức "ai da" một tiếng, oan ức nói: "Gia, tiểu nhân nào dám bịa đặt, chẳng qua cuộc thi thơ này tổ chức quá đúng lúc mà thôi."

"Vậy ngươi nói thử xem, đúng lúc như thế nào?" Lễ bộ Thượng thư không mấy để tâm.

Đầy tớ nghe xong, nó tỏ vẻ thần bí thò đầu ra nhìn xung quanh, xác nhận không có ai mới rụt người lại, nói nhỏ: "Hôm nay không biết là ai đã lén bịa chuyện về Du tướng, đồn rằng Du tướng ra ngoài cướp được một mỹ nhân, buổi triều sớm nay không chỉ cáo lỗi rời đi đột xuất với Hoàng thượng, mà còn tốn cả vạn lượng vàng đặt một chiếc xe lăn nạm ngọc phỉ thúy ở Cổ Ý Các. Chẳng những thế, ngài ấy không tiếc vàng bạc mua áo choàng lông cáo và y phục quý hiếm ở Thanh Khê Các, thậm chí còn đặt rất nhiều thứ độc nhất vô nhị ở những nơi khác nữa."

"Ngài xem, từ trước tới giờ Du tướng luôn giữ mình trong sạch, không đam mê sắc dục, có bao giờ ngài ấy nhìn trúng mỹ nhân đâu chứ? Đám quý tộc trong kinh thành không nóng ruột mới lạ."

"Chuyện này có thật không?" Lễ bộ Thượng thư ngạc nhiên, lại kéo rèm nhìn sang bên kia, quả nhiên phía ngoài xe ngựa nối đuôi không dứt, phần lớn đều trang trí lộng lẫy, nhìn qua cũng biết là xe dành cho các gia đình quyền quý.

"Trước giờ ta cũng chưa từng nghe nói Thủ phụ đại nhân lại say mê mỹ nhân như vậy..." Lễ bộ Thượng thư sờ cằm trầm tư.

Đầy tớ cười ranh mãnh, bổ sung thêm: "Gia, không chỉ có các phu nhân tiểu thư mà có vài công tử trong thành cũng đến đó."

"Công tử sao?" Lễ bộ Thượng thư ngạc nhiên.

Đầy tớ cười cười gãi đầu, đáp: "Vâng, còn phải nói! Du tướng quyền khuynh triều dã, dung mạo hơn người, phủ Thừa tướng lại rất sạch sẽ, không có lấy một bóng thông phòng, đám quý tộc trong kinh ai ai cũng muốn kết thân. Hôm nay ngài ấy mua đủ mọi thứ, nhưng không hề mua trang sức hay phấn son, rất có khả năng là một mỹ công tử."

"Cũng có lý." Lễ bộ Thượng thư bật cười, nhưng sau đó hắn thu lại nét cười, nghiêm nghị nói: "Chuyện này không được đồn bậy. Thủ phụ chưa lập gia thất, nuôi mỹ nhân hay thích ai đều không phải chuyện chúng ta có quyền can thiệp. Nếu ai đó dám lời ra tiếng vào, ngươi cứ bẩm báo lên, nhất định phải khiến bọn họ ngậm miệng lại."

"Vâng vâng, tiểu nhân cũng chỉ nghe phong thanh trong quán trà, nếu ngài muốn điều tra, chi bằng bắt bọn họ lại." Đầy tớ vội đáp.

"Không vội, Thủ phụ gióng trống khua chiêng như thế, rõ ràng không có ý định che giấu, chắc chắn chuyện này đã truyền đến tai nhiều người, xem ra cũng không hẳn là cố ý tung tin đồn nhảm. Hiện giờ bên đó đều là nữ quyến, chúng ta đột nhiên bắt người sẽ gây động tĩnh lớn, cứ phái người theo dõi trước đi."

Dặn dò xong, Lễ bộ Thượng thư lệnh cho đầy tớ mài mực, viết mật tấu gửi cho Tĩnh An vệ ở kinh thành.

Lại nói, cuối con phố phía Đông chính là nơi tọa lạc của tửu lâu đệ nhất thiên hạ - Hoài Viễn lâu.

Hoài Viễn lâu là tài sản của Thủ phụ đương triều Du Hàn Châu, quy mô cực lớn, kinh doanh phát đạt. Hàng ngày ra vào toàn là công tử quyền quý và tiểu thư danh gia, là chốn tụ họp yến tiệc của tầng lớp quý tộc, cực kỳ sầm uất.

Hôm nay, phu nhân Định Quốc công dẫn theo tiểu thư đến đây tổ chức ngâm thơ vịnh mai, xe ngựa đỗ chật khắp lối vào.

Nhìn lên trên, tầng hai và tầng ba đã thả rèm lụa. Sau lớp rèm, bóng dáng các thiếu nữ lần lượt hiện lên, thỉnh thoảng vọng lại tiếng ngâm thơ, có lẽ cuộc thi đã chính thức bắt đầu.

Kinh thành có nhiều con phố thẳng tắp, nhưng con đường dẫn đến cổng Huyền Vũ chỉ có mỗi dãy phố Đông. Thường ngày, quan viên không có chiếu lệnh không được đi qua cổng Huyền Vũ, chỉ có thể đi qua cổng Lưỡng Nghi ở phía bên kia, vì thế nên lúc nào phố Đông cũng có cấm vệ canh giữ, ít khi nhộn nhịp như vậy.

Hoài Viễn lâu nằm ở cuối phố, lúc xe ngựa của Du Hàn Châu đi ngang qua, các chủ tử trong tửu lâu có thể nhìn thấy rõ ràng.

Khi đó, hội thơ vốn ồn ào náo nhiệt bỗng nhiên im bặt, thậm chí vài tiểu thư gan dạ còn vén rèm lên xem.

Chỉ thấy xe ngựa của Trưởng công chúa Vinh Hoa không biết vì sao lại chặn đường ở phía dưới, xe ngựa của Du Hàn Châu không thể đi tiếp, lập tức có thị vệ của phủ Thừa tướng xuống xe hỏi han.

Ngay sau đó, một thiếu nữ xinh đẹp đeo mạng che mặt, ăn mặc lộng lẫy dìu một phu nhân quý phái bước xuống xe, bọn họ đứng ở khoảng cách không gần không xa với xe ngựa của Du Hàn Châu, như đang chờ đợi gì đó.

Các tiểu thư trên lầu lập tức siết chặt khăn tay, hiển nhiên đã nhận ra thân phận của hai người này.

Người nọ chính là quận chúa Hoa Nghi tài sắc nổi danh khắp kinh thành và Trưởng công chúa Vinh Hoa - chị ruột của Hoàng đế.

Không lâu sau, thiếu nữ với thân hình đẫy đà dõng dạc lên tiếng: "Hoa Nghi và mẫu thân tiện đường đến tham dự hội thơ, hôm nay khách quý nhiều vô số kể, bất cẩn chặn xe của Thừa tướng đại nhân, mong đại nhân thông cảm."

Lời vừa dứt, nụ cười của các tiểu thư ngồi trên lầu bỗng chốc nhạt đi, thậm chí có người còn xụ mặt xuống.

Dẫu trong lòng không vui nhưng vì thân phận của Quận chúa và Trưởng công chúa, cuối cùng bọn họ chỉ biết siết chặt khăn tay, không dám nói gì.

Dù vậy, ánh mắt họ vẫn chăm chú nhìn vào xe ngựa của phủ Thừa tướng ở dưới lầu.

Tuy nhiên, hiện tại cả con phố đều chật kín người, dù có bắt mọi người rút lui thì cũng phải đợi một lúc lâu, Du Hàn Châu nào có kiên nhẫn mà chờ đợi?

Người đàn ông lật giở tấu chương, trong tay còn cầm bút, cũng không thèm ngẩng đầu lên, hoàn toàn không để ý người bên ngoài là ai. Cũng không bận tâm có bao nhiêu người đã vội vã chạy nửa kinh thành chỉ để tới chặn đường hắn.

Mọi người chỉ thấy vị Thừa tướng đương triều xưa nay hành tung bí ẩn, hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác, sau khi nghe thuộc hạ bẩm báo xong, đối phương chẳng những không ra ngoài chào hỏi, ngược lại còn thản nhiên cất giọng từ trong rèm xe: "Không sao, nếu đã có nhiều nữ quyến như vậy, bổn tướng sẽ không làm phiền, đổi đường khác đi."

Dứt lời, xe ngựa của phủ Thừa tướng lập tức quay đầu, đi thẳng về phía con đường nhỏ.

Quận chúa Hoa Nghi còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì người đã vội rời đi, hai mắt nàng ta ngấn lệ, nhưng vì có vô số ánh mắt đang đổ dồn về mình, nàng ta cũng không tiện nổi giận, đành quay đầu dìu mẫu thân đang sa sầm nét mặt lên xe ngựa, đuổi theo xe của Du Hàn Châu.

Đám tiểu thư trên lầu cũng ngơ ngác, rõ ràng không ngờ Du Hàn Châu lại không thèm nể mặt Trưởng công chúa, kể cả đối phương có là chị ruột của Hoàng đế thì hắn cũng mặc kệ. Lòng bọn họ bỗng phức tạp, chẳng còn hứng thú ngâm thơ nữa.

Vốn dĩ chỉ đến để ngắm giai nhân, ai ngờ lại không nhìn thấy người, còn suýt bị quận chúa Hoa Nghi cướp trước, đã vậy lại chẳng điều tra được ai là "mỹ nhân" trong lời đồn.

Giờ đây quận chúa Hoa Nghi còn dựa vào thân phận để đuổi theo Du tướng, đuổi được rồi cũng không biết sẽ ra sao, còn họ thì chỉ đành ngồi đó, trong lòng làm sao dễ chịu cho được?

Nhất thời, các vị tiểu thư đều tản ra, sau khi về phủ thì bàn tán với nhau, những kẻ quyền quý có ý muốn kết thân đều cho người đi dò hỏi, muốn biết rõ rốt cuộc là ai khiến cho Du Hàn Châu chịu ra tay phóng khoáng đến thế, ngay cả câu chuyện "kim ốc tàng kiều" cũng chưa từng hoang đường tới mức này.

Quan trọng là, người đó có phải tình nhân giấu kín hay không...

Đối phương không rõ lai lịch, hơn nữa Du Hàn Châu còn giấu rất kỹ, nhìn kiểu gì cũng thấy giống.

...

Biết bao trái tim đang e ấp bất an, mà Phức Tranh thì hoàn toàn không hay biết gì.

Cậu dùng xong điểm tâm, sau đó nhờ Xuân Hỷ mang đến cho mình con kỳ lân chặn giấy được chạm khắc tinh xảo.

Kỳ lân xanh biếc, trông ú nu, nhìn thôi đã thấy đáng yêu vô cùng, Phức Tranh không nhịn được đưa tay ra lấy.

Trán Xuân Hỷ toát mồ hôi, nàng cẩn thận bê chặn giấy nặng nề đặt lên bàn.

Cuối cùng vẫn không quên dặn dò: "Thế tử, chặn giấy này giá trị đến mười vạn lượng vàng, ngay cả bệ hạ cũng không có, quốc khố chỉ thưởng cho Du tướng một cái này thôi. Nghe nói là do Thừa tướng tiền triều lưu giữ lại. Năm đó Du tướng đánh lui hải tặc khỏi biên giới, bệ hạ vui mừng khôn xiết nên phá lệ ban thưởng. Thế tử phải cẩn thận, đừng để rơi mất."

"Ừm." Phức Tranh nhẹ nhàng đáp lời, cậu ôm lấy con kỳ lân, tò mò gõ thử vài cái để nghe âm thanh, Xuân Hỷ nhìn mà thấp thỏm không yên.

Cậu hỏi: "Bên trong đặc ruột sao?"

"Dạ, Thế tử, chặn giấy này nặng như vậy, bên trong hẳn là lõi gỗ đàn hương chắc chắn. Ngài đừng gõ nhiều, cẩn thận đau tay."

"Ò." Trước giờ Phức Tranh chưa từng thấy chặn giấy nào nặng đến vậy. Cậu lại sờ sờ kỳ lân, suy nghĩ một chút, rồi đặt nó lên đùi, nói: "Ta phải đi ngủ rồi."

"Ơ..." Xuân Hỷ liếc nhìn chặn giấy.

Phức Tranh nhìn nàng với vẻ ngây thơ.

Xuân Hỷ đành nói: "Thế tử, ngài ôm nó ngủ, lỡ bị lạnh thì phải làm sao?"

Bình thường Phức Tranh không có sở thích gì nhiều, chỉ thích những món đồ làm từ vàng ngọc đá quý, lúc bực mình còn lấy ra ném chơi.

Chặn giấy này không chỉ có giá trị ngàn vàng, mà còn là báu vật thời tiền triều.

Xuân Hỷ thật sự không yên tâm.

Phức Tranh vẫn ôm chặt con kỳ lân không chịu buông, từ tốn đáp: "Du Hàn Châu đã nói, ta muốn gì sẽ cho ta cái đó."

Mười vạn lượng vàng, cho dù mỗi ngày Phức Tranh có ăn sơn hào hải vị, mặc gấm vóc lụa là, ở nơi nhà cao cửa rộng, thì cả đời cũng chẳng tiêu hết.

Có thể cậu không cần tiền, nhưng hiện tại thích thì phải sở hữu, huống hồ Du Hàn Châu còn bằng lòng cho cậu.

Xuân Hỷ không thể phản bác, đành khoác áo choàng cho Phức Tranh, đẩy xe lăn đưa cậu về phòng nghỉ ngơi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.