(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Không phải huynh bảo sẽ tặng quà cho ta sao?"
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
"Sáng nay nghe nói Thế tử An Định hầu đang thư giãn ở đây, bổn tướng có duyên với Thế tử nên vội vàng đến gặp, cũng vì thế mà không kịp báo trước với Thái tử."
Một giọng nam xa lạ hơi khàn vang lên bên tai, không hề khó nghe như tưởng tượng mà lại mang chút cảm giác an ủi lòng người.
Phức Tranh nghe xong thì nghiêng đầu, ngón tay trắng như tuyết lộ ra khỏi ống tay áo dài, cậu nhẹ nhàng che lấy một bên tai, vì không thích ứng được mà xoa xoa vài cái.
Phức Tranh cảm thấy tai mình như vừa bị ai đó vuốt ve, hơi ngứa.
Vì động tác này mà tay áo rộng của thiếu niên trễ xuống, để lộ một phần cổ tay trắng ngần.
Làn da trắng mịn mềm mại bị gió lạnh làm xanh xao, cậu cau mày kéo tay áo che lại, rõ ràng cậu không thích kiểu tay áo rộng rãi này.
Động tác của Phức Tranh rất nhẹ, cả người cũng im lặng, nhưng dáng vẻ vừa bận xoa tai vừa bận kéo tay áo, hoàn toàn phớt lờ Thừa tướng đương triều oai phong tuấn mỹ trên du thuyền phía xa xa.
Dù là không cố ý nhưng cũng không khỏi quá lộ liễu.
Thái tử thấy cảnh này thì mừng thầm, cho rằng Phức Tranh chán ghét Du Hàn Châu giống như gã dự đoán, trong phút chốc bao nhiêu phiền muộn đều tan biến.
Nhưng Du Hàn Châu - đối tượng bị phớt lờ khoác bộ triều phục màu đen đứng trên du thuyền xa xa, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, đồng tử nhạt màu sáng như chim ưng, hiển nhiên hắn cũng nhìn thấy vẻ lúng túng và không quen của thiếu niên trong khoảnh khắc ấy.
Giống hệt như bị trêu chọc, không chỉ xoa vành tai trắng ngần đến đỏ bừng, mà còn giấu mặt vào trong cổ áo lông cáo dày, che đi nửa gương mặt tuyệt sắc, trông đáng thương và yếu đuối vô cùng.
Nếu hắn nhớ không nhầm, vừa rồi Thái tử chẳng hề chạm vào thiếu niên. Vậy nên, biểu hiện này của Phức Tranh...
Không biết vì sao, Du Hàn Châu vốn đang thờ ơ bỗng nhiên bật cười.
Tiếng cười ấy phát ra từ cổ họng, tuy trầm thấp nhưng không hề tùy ý, giữa khung cảnh tĩnh lặng xung quanh bỗng trở nên cực kỳ nổi bật, kiêu ngạo và ngông nghênh.
Thái tử nhìn hắn cười mà không hiểu mô tê gì, trong lòng chợt tức giận, trực giác cho rằng Du Hàn Châu thấy Phức Tranh quá đỗi xinh đẹp nên mới thế, tính chiếm hữu của gã lại trỗi dậy, lên tiếng phá vỡ bầu không khí ám muội này.
"Nếu Du tướng đã đến, chi bằng tới ngắm cảnh uống trà cùng cô?"
"Bổn tướng cũng có ý này." Du Hàn Châu đáp lại một cách qua loa, thân hình thoáng chốc nhảy qua từ du thuyền, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Phức Tranh.
Hắn vốn là thống soái binh mã tiếng tăm lẫy lừng, lại có năng lực khiến những cao thủ võ lâm phải cúi đầu thần phục, dĩ nhiên thân thủ cũng không tầm thường, đặc biệt là các chiêu thức thương pháp và kiếm pháp do hắn tự sáng tạo.
Thái tử thấy hắn hành xử ngang ngược như vậy, dù không cam lòng nhưng cũng chẳng thể nói gì, chỉ trơ mắt nhìn Phức Tranh tròn mắt kinh ngạc, tay nắm lấy quạt xếp của Du Hàn Châu không buông, thậm chí ánh mắt còn vương chút hơi nước.
Bị dọa rồi sao?
Du Hàn Châu cũng nhận ra sự bất thường của thiếu niên.
Hắn từ từ bước đến trước kiệu, cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy Phức Tranh đang cuộn tròn trong kiệu hoa được bày trí thoải mái. Rõ ràng cậu vẫn mặc áo choàng, nhưng thân hình chỉ chiếm có một nửa, trông gầy yếu nhỏ bé biết bao.
Người đàn ông cao lớn suy nghĩ một lát rồi đưa tay ra phía sau. Tĩnh An vệ lập tức dâng lên một chiếc lò sưởi cầm tay tinh xảo, bên ngoài được bọc một lớp vải mềm màu cam.
Du Hàn Châu nhận lấy sờ thử, cảm thấy ấm áp, bèn cúi người đưa lò sưởi đến trước mặt Phức Tranh.
Hắn không nói mấy lời xã giao, chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên, nói: "Lò này nóng lắm, khói bụi hun người, đổi cái khác đi."
Rõ ràng có ý chê lò sưởi của Thái tử là đồ rẻ tiền.
Phức Tranh đang bận nghiên cứu chiếc quạt xếp không mở được, nghe vậy, cậu giật mình ngẩng đầu, ngước nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông.
Thấy Du Hàn Châu cứ nhìn mình chằm chằm không rời, ánh mắt có phần thờ ơ nhàn nhạt, cậu không khỏi rụt tay lại, giấu chiếc quạt vào trong áo.
Người này sẽ không đòi lại quạt chứ? Chiếc quạt bằng gỗ đen viền vàng này thật kỳ lạ, không chỉ không mở được mà còn rất nặng, hoàn toàn không giống loại quạt cầm tay của các công tử nho nhã hay dùng, cậu hơi tò mò, muốn nghiên cứu bên trong có gì.
Phức Tranh không dám lộ sơ hở, sợ Du Hàn Châu để ý, cậu vội vàng giấu kỹ chiếc quạt, chậm rãi nói: "Vừa rồi ta buồn ngủ, không nghe thấy huynh nói gì."
"Ồ?" Du Hàn Châu nhướng mày, ánh mắt vương ý cười.
Hắn không để lộ dấu vết lướt mắt qua chiếc áo choàng của Phức Tranh, thấy cậu che giấu rất kín, cũng không vạch trần lời nói dối vụng về ấy, kiên nhẫn đẩy chiếc lò sưởi về phía cậu, nhắc lại lời vừa rồi.
Thái tử đưa lò sưởi, Du Hàn Châu cũng đưa lò sưởi, ai không biết còn tưởng hai người đang tranh giành tình cảm. Nhưng Tĩnh An vệ thì rõ ràng.
Khụ, đúng là đang tranh giành tình cảm thật, khỏi phải giải thích thêm.
Chí ít với những gì Tĩnh An vệ hiểu về chủ tử của mình, trong lòng họ đột nhiên cảm thấy rét run.
Bởi vì cả đời bọn họ chưa bao giờ thấy Thừa tướng đương triều dỗ dành người khác như vậy, lúc nào ngài ấy cũng điềm tĩnh lạnh lùng, sau đó thần không biết quỷ không hay chôn người ta vào hố, cả người không có chút cảm xúc nào, đó mới là trạng thái bình thường của Du Hàn Châu.
Thế tử không hổ là hồng nhan họa thủy.
Mà Phức Tranh thì không biết điều này, cậu liếc nhìn chiếc lò sưởi bị ghét bỏ vứt sang một bên, suy nghĩ một chút, đúng là lò sưởi này không ổn, khói làm cậu ho khan, thế là cậu không từ chối nữa, đưa tay ôm lấy lò sưởi của Du Hàn Châu đặt trước bụng.
Cậu cúi xuống ngắm thử, phát hiện vải bọc bên ngoài lò sưởi được thêu hình quả bí đỏ, trông khá dễ thương, cậu không nhịn được cầm lấy cuống bí, nhấc "quả bí nhỏ" lên, nhẹ nhàng lắc lắc vài cái.
Du Hàn Châu thấy cậu thích, bèn nói: "Thợ thêu trong phủ không giỏi lắm, thành phẩm cũng chẳng chất lượng gì, cứ tạm dùng vài ngày, sau khi chuẩn bị đầy đủ rồi, ta sẽ làm thứ tốt hơn cho em."
Phức Tranh ôm quả "bí ngô nhỏ" ấm áp, nghiêng đầu đầy nghi hoặc: "Hôm nay mới làm ra sao?"
Vải len này không dễ thêu chút nào, lại làm rất sống động, chẳng khác gì quả bí ngô thật, thời gian ngắn như vậy mà đã có thể làm xong?
Du Hàn Châu khựng lại, tưởng rằng Phức Tranh nghĩ vỏ bí ngô là hàng gấp gáp qua loa, hắn im lặng một lúc rồi đáp: "Hôm nay ta làm gấp, cứ tạm dùng vậy, ngày mai ta sẽ bảo người làm thứ tốt hơn cho em."
Thái tử bị phớt lờ cả buổi lập tức nở nụ cười, nói: "Du tướng muốn lấy lòng mỹ nhân cũng không cần dùng thứ trẻ con như vậy chứ? Có món đồ quý giá nào mà Phức Tranh của cô chưa từng thấy qua?"
Tĩnh An vệ đi theo vốn không dám mở miệng, nghe vậy mới cúi người hành lễ, nói: "Sáng nay tiểu nhân nghe nói Thế tử thích bí ngô, nên mới vẽ mẫu và nhờ thợ thêu làm gấp để dỗ Thế tử vui vẻ."
"Ha, cô hỏi ngươi chưa?"
Thái tử cười khẩy, tỏ vẻ không kiên nhẫn, tiếp tục cứng miệng nói: "Tranh Bảo thích bí ngô từ khi nào? Cô lớn lên cùng Tranh Bảo, chưa từng nghe nói chuyện này."
Du Hàn Châu khẽ nhếch môi, quay lại đáp: "Ý của Thái tử là Tĩnh An vệ dưới trướng bổn tướng đang nói dối? Hay để bổn tướng đích thân hỏi Thế tử An Định hầu nhé?"
Dứt lời, sắc mặt Lý Uân lập tức tối sầm.
Gã quay đầu nhìn một cái, sau đó siết chặt tay, rồi lại thở dài một hơi, giống như đang cố kiềm chế, rồi nói: "Là cô lỡ lời. Phụ hoàng vừa lệnh cho cô đi theo Du tướng học tập, Tĩnh An vệ lại là những người trung thành với triều đình, cô không nên nói những lời bừa bãi ngạo mạn."
"Thái tử hiểu là tốt. Hiện tại bệ hạ đang chú ý đến hành động của Thái tử, bổn tướng cũng không muốn làm tổn hại đến tình phụ tử hoàng gia."
"Chỉ là bệ hạ hay hỏi đột xuất, cứ giấu mãi khó tránh khiến ngài ấy nghi ngờ."
Du Hàn Châu bổ sung thêm một câu.
Lý Uân nghe xong, trán nổi gân xanh, rõ ràng là đang cố nhịn, nhưng gã nhanh chóng thả lỏng tay, cúi đầu hành lễ với Du Hàn Châu, sửa giọng: "Cô cảm tạ Thái phó chỉ dạy."
Phức Tranh nghe xong thì hơi ngạc nhiên, liếc nhìn hai người.
Thừa tướng đương triều kiêm Thái phó nhất phẩm của Thái tử? Rốt cuộc Du Hàn Châu nắm giữ bao nhiêu chức quan?
Thủ phụ, Thừa tướng, Thống soái binh mã, còn có Thái phó nhất phẩm, thực sự quá nhiều, một tay hắn gần như nắm toàn bộ quyền lực.
Khó trách Thái tử bị hắn dạy dỗ mà vẫn ngoan ngoãn khuất phục. Một Thái tử không có thực quyền, ở trước mặt quyền thần nắm quyền triều chính, hóa ra cũng chẳng có chút sức nặng nào cả.
Phức Tranh suy nghĩ một chút, ngước mắt nhìn sang góc nghiêng của Du Hàn Châu, ánh mắt quan sát không hề che giấu.
Du Hàn Châu như thể cảm nhận được điều gì, hắn quay đầu nhìn chàng thiếu niên, nhưng chỉ thấy đôi mắt của Phức Tranh trong trẻo ngây thơ như đêm thu tĩnh lặng, làm gì có chút dáng vẻ nào là ngượng ngùng ban nãy?
Cậu đang nghĩ gì?
Không hiểu vì sao, trái tim vốn đang đập nhanh của Du Hàn Châu bỗng chùng xuống, hắn dần bình tĩnh lại.
Hắn không nhìn Phức Tranh nữa, con ngươi trở nên lạnh lùng.
Phía bên kia, mọi người thấy Thái tử bị trách mắng công khai thì không dám thở mạnh, chỉ hận bản thân không thể bị điếc hoặc mọc cánh mà bay đi cho rồi, để khỏi bị liên lụy.
Thế nhưng, không khí im ắng được một lúc, bỗng giọng nói mềm mại, mang theo chút nũng nịu xen lẫn ngây thơ của thiếu niên vang lên: "Không phải huynh bảo sẽ tặng quà cho ta sao, đèn lồng của ta đâu?"
Dứt lời, Thái tử và Du Hàn Châu đồng loạt quay đầu nhìn Phức Tranh.
Thái tử tỏ ra vui mừng, thấy thiếu niên yếu ớt khẽ ho một tiếng, cậu ôm lò sưởi cau mày không vui, lòng gã cũng tan chảy.
Trước kia, Du Hàn Châu dùng thân phận Thái phó trách mắng Thái tử, dù lão Hoàng đế có ở đó cũng chỉ đứng nhìn, không ai bước ra bênh vực gã cả.
Bao năm qua, Phức Tranh là người đầu tiên nói đỡ cho Thái tử, dù cậu chỉ đơn thuần đứng ra chuyển hướng câu chuyện.
Thái tử xúc động nhìn Phức Tranh, thậm chí còn không nghĩ ra "đèn lồng" mà Phức Tranh nói đến là gì.
Gã bước nhanh tới, nói: "Tranh Bảo lạnh sao? Cô sẽ dẫn ngươi vào trong. Ngươi muốn gì cô cũng cho ngươi."
Phức Tranh nghe xong, ánh mắt ngờ vực, có hơi khó hiểu.
Cậu đang xin Du Hàn Châu chiếc đèn bí ngô đó mà?
Du Hàn Châu đã làm lò sưởi bí ngô cho cậu, lại còn nghe theo lời cậu mà đến, chứng tỏ hắn có quan tâm đến cậu. Đèn bí ngô chắc cũng đã làm rồi chứ.
Dù sao nuôi tiểu yêu chăn bông như cậu cũng tốn kém một chút, chẳng hạn dỗ dành cậu như tổ tông...
Phức Tranh chẳng thấy áy náy chút nào, chỉ quan tâm liệu mình có lấy được món đồ chơi này hay không. Cậu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt say đắm phấn khích của Thái tử, lập tức khó chịu quay đi.
Nhưng cậu càng lạnh lùng, Thái tử lại càng cảm thấy Phức Tranh có tình cảm với gã, chỉ vì khúc mắc trong lòng mà không chịu thừa nhận.
Những người xung quanh cũng nghĩ vậy, dù gì trước đây Phức Tranh đối xử tốt với Thái tử ra sao, cả thiên hạ đều rõ.
Mà Phức Tranh đang thấy rất phiền, cậu thấy Thái tử muốn chạm vào tay mình thì lập tức né tránh, trốn vào trong áo choàng, ngước mắt nhìn Du Hàn Châu.
Tiểu tổ tông của huynh cần được bảo vệ.
Chỉ là Du Hàn Châu cũng đang chăm chú nhìn Phức Tranh, như thể cũng muốn xem xem hiện tại Phức Tranh có thái độ gì với Thái tử.
Bước đầu trong kế hoạch làm tiểu yêu nghịch ngợm của Phức Tranh thất bại.
Phức Tranh không vui, cậu lấy bức tượng đất Tử Sa mang theo, ném vào chân áo đen của Du Hàn Châu.
Thiếu niên tỏ vẻ lạnh lùng, cau mày nói: "Ta tự đi được, tránh xa ta ra."
"Tranh Bảo..." Thái tử không hiểu ý, nhìn cậu tránh né như vậy, chỉ cảm thấy thương xót vô cùng. Hơn nữa, vừa rồi bị Du Hàn Châu trách mắng trước mặt người mình yêu, gã đã sớm mất hết thể diện.
Đủ mọi cảm xúc đan xen khiến đôi mắt gã đỏ rực như máu, cả người liên tục thở dốc, trông cực kỳ đáng sợ.
Vì em ruột của Hoàng hậu năm xưa cũng từng phát điên, sau đó cầm đao giết chết hàng chục bách tính trên phố. Cung nhân theo cùng thấy cảnh này đều sợ hãi, đồng loạt quỳ xuống cầu xin: "Thái tử tha mạng."
Nhưng kẻ hầu sợ hãi không có nghĩa là người khác cũng sợ. Lúc này, Du Hàn Châu thu lại ánh nhìn quan sát Phức Tranh, hắn đứng trên cao nhìn cảnh tượng buồn cười này, nói: "Người đâu, Thái tử không khỏe, lập tức đưa Thái tử về nghỉ ngơi, tuyên Thái y."
"Cô không có bệnh, đây là việc giữa cô và Tranh Bảo, Thái phó đừng xen vào." Thái tử lập tức phản bác, hai mắt đỏ ngầu định lao tới ôm Phức Tranh.
Du Hàn Châu nhíu mày, một bước chặn trước mặt Phức Tranh, không chút nể nang đạp bay Thái tử ra ngoài.
Cú đạp tưởng chừng chẳng có bao nhiêu sức lực nhưng lại chuẩn xác đá bay Thái tử rơi trúng đám Thái giám phía sau, bọn họ nhanh chóng đỡ lấy người, rối rít xin lỗi.
Ngẫu Hà nhận ra tình thế bên ngoài không ổn, vội chạy vào quỳ xuống cầu xin: "Mong Du tướng bớt giận, Thái tử bị trúng gió nên mới thành thế này..."
Nhà mẹ của Hoàng hậu có tiền sử phát điên, không thể để Du Hàn Châu lấy cớ này gán bệnh cho Thái tử.
Bằng không, Thái tử một nước có bệnh, lại là căn bệnh ảnh hưởng đến trí tuệ, sợ là bệ hạ sẽ vì trấn an lòng dân mà phế truất Thái tử ngay trong đêm.
Ngẫu Hà càng nghĩ càng lo, mặt mày tái mét, liên tục dập đầu, lại thấy người đàn ông tuấn tú vẫn ung dung như cũ, bước qua ả rồi tiến đến gần Thái tử, kéo tay gã bắt mạch, sau đó từ tốn buông ra, nói: "Hoảng cái gì, Thái tử vì cảm kích bệ hạ tận tâm với nước, ngày đêm đặt kỳ vọng vào mình, trong cơn vui quá hóa rồ nên đã ngất xỉu. Người đâu, lập tức đưa Thái tử về thuyền nghỉ ngơi, nhanh chóng bẩm báo với bệ hạ, tuyên Thái y."
Một loạt hành động dứt khoát khiến đám người hầu thân cận run như cầy sấy.
Một lúc sau họ mới hoàn hồn, đồng loạt dập đầu, sau đó run rẩy đưa Thái tử vào phòng.
Ngẫu Hà sợ suýt ngất, vội vàng cáo lui.
Nào ngờ Du Hàn Châu lại ném cho ả ta một chiếc lò sưởi, nói: "Thế tử nhà An Định hầu vì lo lắng cho Thái tử nên bị kinh hãi, lại mang bệnh trong người, chính là lúc cần triều đình chăm sóc. Bổn tướng nghe nói Hoàng hậu nương nương may mắn có được một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm khó gặp, bổn tướng to gan xin bệ hạ và Hoàng hậu nương nương ban Tuyết Liên để tiếp nối huyết mạch duy nhất của lão Quốc sư. Nhớ lấy chưa?"
Ngẫu Hà trợn to mắt, nhưng dưới áp lực của người nọ, ả không dám không đáp, chỉ đành hành lễ rồi đi báo cho Hoàng hậu.
Ngẫu Hà bước ra khỏi thuyền, đầu óc ả ong ong không dứt.
Toi rồi, tất cả đều toi rồi, hôm nay toàn bộ kế hoạch đều hỏng bét, huống chi Du Hàn Châu còn nắm được điểm yếu của Thái tử, bọn họ thất bại thảm hại.
Phức Tranh nhìn bóng dáng người hầu hối hả rời đi, cũng không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ mệt mỏi cúi đầu, mượn lớp áo lông cáo che phủ rồi ngáp một cái.
Du Hàn Châu vẫn luôn để ý đến hành động của thiếu niên, thấy Phức Tranh có chút ủ rũ thì cau mày.
Người đàn ông lạnh mặt đứng im một lúc, thấy Phức Tranh cứ cúi đầu, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, hắn đuổi đám người hầu đi, cúi xuống nhặt bức tượng đất Tử Sa nhỏ rồi bước lại gần Phức Tranh.
Hắn cúi người đặt bức tượng bên cạnh cậu, im lặng một lát rồi giải thích: "Vừa rồi không phải ta không giúp em, chỉ là mọi người đều biết Thế tử An Định hầu say mê Thái tử, bổn tướng dù có muốn tự mình đưa em về phủ cũng phải làm rõ xem có phải em đang đùa giỡn với ta hay không, em nói có phải không?"
Phức Tranh vốn chỉ muốn làm tiểu yêu chăn bông hống hách: "..."
Nhưng chưa kịp mở miệng, Du Hàn Châu đã lấy lại bức tượng đất Tử Sa của cậu, nhét vào lòng.
Ngay sau đó, người nọ cúi xuống, cánh tay mạnh mẽ ôm Phức Tranh, ép cậu vào lồng ngực ấm áp rồi bế ngang lên.
Phức Tranh chưa kịp phản ứng đã bị nhấc bổng xoay một vòng, rồi được đặt cẩn thận vào chiếc xe lăn trang trí lộng lẫy bên cạnh.
Lần này, người khom lưng chăm chú nhìn cậu lại là Du Hàn Châu.
Ánh mắt của người đàn ông rất điềm tĩnh, nhưng lại vô cùng tập trung, một lúc lâu sau, hắn mới giơ tay lên che đôi mắt ngơ ngác của Phức Tranh, nói: "Không phải em bảo người gọi ta đến sao? Không bảo vệ em thì em giận dỗi, mà lúc ta bảo vệ thì em lại tránh xa, không chịu nói với ta lời nào, em định trốn đến khi nào đây?"
Lời tác giả:
Phức Tranh: Ta thật sự không có đùa giỡn tình cảm của hắn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");