Mỹ Nhân Kiều

Chương 19




Minh Nguyệt Lâu

Vừa chọn xong đồ ăn , tiểu nhị cầm thực đơn đi thì Lục Trì có việc đi ra ngoài, Tạ Lan Âm đoán là hắn có chuyện riêng, bèn tự mình ngồi trong nhã gian, ánh mắt dần dần rơi xuống thanh trường kiếm đặt trên bàn.

Đây là thứ người nọ chọn cho nàng.

Thực ra nàng không cần hắn giúp đỡ, nàng cũng không cần kiếm, chỉ là mua về để làm dáng một chút, cho nên chỉ cần vỏ kiếm đẹp là được. Lục Trì biết công phu, chính là chưỡng quỹ hồi môn tương lai của nàng, đối với mấy chuyện làm ăn buôn bán có chút hiểu biết, đủ để phán định ưu khuyết của kiếm cho nàng rồi. Nhưng khi nàng vừa chọn trúng một thanh kiếm có vỏ khảm hồng bảo thạch, Lục Trì cũng đồng ý thì vị Viên công tử này đột nhiên đi đến bên cạnh nàng, thẳng thắn bác bỏ.

Hắn nói kiếm kia chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài, nàng mang trên người, người ngoài nghề nhìn quả thật sẽ hâm mộ vẻ phú quý của nàng nhưng người trong nghề sẽ nhạo báng nàng chỉ biết tô vàng nạm ngọc, sau đó hắn chọn cho nàng một thanh kiếm toàn thân đen như mực, chỉ ở đầu đuôi mới được chạm khắc hoa văn long phượng bằng vàng, còn rút kiếm ra ngay trước mặt nàng, ngửa đầu xem thân kiếm rồi chỉ bảo cho nàng cách chọn kiếm.

Nam nhân này tuấn mỹ vô song, vẻ mặt bình tĩnh chuyến chú phẩm kiếm khiến nàng thất thần, thanh âm réo rắt trầm thấp, khi không cũng khiến kẻ khác trầm mê, từng câu từng chữ đều rơi vào trong lòng nàng. Tuy cách hắn nhúng tay vào cực kì bá đạo, nhưng lại không khiến nàng phản cảm, ngược lại khiến nàng cảm thấy mỗi lời nói của hắn cực kì chính xác.

Sau đó hắn đưa thanh trường kiếm cho nàng.

Tạ Lan Âm đang định nhận lấy nhưng thoáng nhìn qua khuôn mặt tươi cười không đổi sắc của Lục Trì, tuy biết Lục Trì sẽ không vì nàng tin người ngoài mà tức giận, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, đổi thành nàng chắc chắn sẽ không thoải mái.

Ngay tại lúc nàng đang do dự không biết nên chọn cái nào thì nam nhân kia đột nhiên nói hắn có việc, sau khi đem kiếm treo lại chỗ cũ thì lập tức cáo từ rời đi.

Tạ Lan Âm không biết rốt cuộc là hắn có tức giận hay không, nhưng khi nàng ngắm nghía hai thanh kiếm, lại đeo chúng lên người thì phát hiện lời nói của vị Viên công tử này quả thật có lý, mang thanh kiếm có vỏ chạm khắc hồng bảo thạch khiến nàng giống như kẻ quần là áo lụa ăn chơi trác táng trên đường phố, mang thanh kiếm màu đen mới có vẻ giống cao thủ dùng kiếm.

Lục Trì cười cười khuyên nàng mua thanh kiếm mà Viên công tử chọn, Tạ Lan Âm suy nghĩ một lúc, quyết định mua cả hai thanh.

Có người gõ cửa, Tạ Lan Âm quay đầu lại nhìn thì thấy Lục Trì đang đi đến.

Tạ Lan Âm thu hồi suy nghĩ, nhìn hắn cười cười.

Rượu và thức ăn rất nhanh được mang lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, dùng cơm xong lại uống thêm một ly trà rồi mới cùng nhau rời đi.

Lúc xuống lầu, ngay trước mặt có một đôi chủ tớ đang đi tới, nam tử phía trước mặc một thân cẩm bào màu thẫm, rất giống với màu áo mà Viên công tử hay mặc, thân hình cũng tương tự, khiến Tạ Lan Âm vừa nhìn thấy liền kinh ngạc dừng lại, thẳng đến khi đối phương ngẩng đầu lên, Tạ Lan Âm thấy rõ được khuôn mặt tuấn dật nhưng xa lạ của đối phương thì âm thầm bật cười.

Thành Tây An này lớn như vậy, đâu thể đi đến đâu cũng gặp phải hắn chứ, mà kể cả có gặp lại, thì nàng cũng chờ mong cái gì chứ?

Gạt bỏ chút mất mát nhàn nhạt trong đầu, Tạ Lan Âm khách khí hướng đối phương gật đầu một cái, tiếp tục xuống lầu.

Đối phương hiển nhiên cũng nhìn ra nàng là một cô nương, cực kì thủ lễ lùi về một bên cầu thang, nghiêng người nhường đường.

Trong lòng Tạ Lan Âm sinh hảo cảm, lại quay ra nhìn hắn một cái, vừa thấy liền cực kì kinh ngạc.

Nàng không nghĩ tới người nọ lại là Bình Tây Hầu phủ Thế tử Thẩm Ngọc Đường.

Thẩm Ngọc Đường chính là vị công tử có thân phận cao quý nhất ở thành Tây An này, đã quen với việc bị các cô nương nhìn lén, tính tình hắn lạnh nhạt, đối với việc nam nữ không có hứng thú, dù tiểu cô nương nữ phẫn nam trang trước mặt có đẹp hơn nữa thì hắn cũng chỉ liếc qua một cái sẽ rời tầm mắt ngay. Mắt phượng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhất thời khiến Tạ Lan Âm sinh ra một cảm giác cực kì quen thuộc.

Đi xuống lầu, Tạ Lan Âm thấp giọng hỏi Lục Trì, "Huynh có cảm thấy người vừa rồi có chút quen mặt hay không?"

Ngày nghênh đón Tần vươmg vào thành, Lúc Trì cũng có ở đó nên cũng nhận ra Thẩm Ngọc Đường, suy nghĩ một lúc liền gật đầu: "Ánh mắt quả thật rất giống Viên công tử".

Tạ Lan Âm nhớ lại dung mạo của Bình Tây Hầu Thẩm Tiệp, nhãn nhã suy đoán: "Hầu gia không phải mắt phượng vậy thì chắc chắn là Hầu phu nhân rồi". Chẳng qua dung mạo Thẩm Ngọc Đường càng giống phụ thân, giống mẫu thân chắc chỉ có đôi mắt kia.

Lục Trì cười cười, không có cùng tiểu cô nương lầu bầu.

Trở lại Tưởng gia, Tưởng thị biết được nữ nhi một hơi mua liền hai thanh trường kiếm, còn có một thanh chủy thủ, tiêu tiền của bà không chút phiền não thì lập tức thu lại ngân phiếu còn thừa.

Tạ Lan Âm không đau lòng chút nào, ôm hai bảo bối mới mua trở về Yêu Nguyệt Các.

"Hai thanh kiếm này cất đi trước đã, ngay mai ta sẽ mang cái này". Tạ Lan Âm quơ quơ chủy thủ trong tay, tinh xảo lung linh. Sau khi nghe Viên công tử nói, nàng không còn muốn mang thanh kiếm có vỏ khảm hồng bảo thạch nữa nhưng mang thanh kiếm màu đen thì lại có vẻ hôm nay nàng mua hai thanh chỉ để dỗ Lục Trì cao hứng, cho nên rốt cuộc nàng chọn thanh chủy thủ này.

Tang Chi nhìn hai thanh trường kiếm trong tay giống như nhìn hai tấm ngân phiếu bị chôn xuống dưới đất.

Anh Ca nhịn cười, lấy chỉ màu đến, thay cô nương kết tua cho chủy thủ.

Buổi sáng hôm sau, Tưởng thị tự mình đưa con gái xuất môn, nhìn thấy vẻ rực rỡ tỏa sáng của con gái nhỏ khẽ dặn dò: "Cưỡi ngựa không được đi nhanh, các con xuất phát sớm, chắc chắn có thể kịp đến bên kia xem hát đối, trên đường cố gắng đi chậm một chút, đừng một hơi chạy thẳng".

Tạ Lan Âm nhu thuận gật đầu.

Tưởng Hoài Chu cười nói: "Cô yên tâm đi, Lan Âm nhát gan như vậy, có cho chạy nhanh thì muội ấy cũng không dám đâu".

"Muội là sợ gió lớn thôi, ai bảo huynh muội không dám chứ?" Tạ Lan Âm lập tức trừng mắt nhìn qua, thay chính mình biện giải.

Tưởng thị cười cười, sờ đầu chú ngựa trắng, lại dặn dò thêm mấy câu rồi nhìn theo hướng hai huynh muội cùng Lục Trì rời đi.

Ba bóng lưng, hai cao một thấp, cái bóng bị nắng sớm kéo thật dài, trong giây lát liền rẽ qua khỏi cành lá sum xuê của cây hòe già đầu ngõ. Lý thị thu hồi tầm mắt, nhìn em gái chồng bên cạnh, nhẹ giọng cảm khái: "Trước kia ta chính là nhìn hai huynh muội và Lục Xa xuất môn như vậy, trong nháy mắt mấy đứa nhỏ của chúng ta lớn như vậy rồi, năm tháng đúng là không buông tha cho một ai, qua thạt là nhanh".

Tưởng thị trêu ghẹo nàng, "Đại tẩu có phải đang oán giận lúc trước đại ca không mang tẩu hay không?"

Lý thị cười cười vỗ bà một cái, sắp đến tuổi làm bà ngoại rồi, vậy mà còn nói mấy lời đùa giỡn như vậy. Lại nói lúc trước Tưởng Khâm muốn mang bà đi, trách bà ngay cả ngựa cũng không dám cưỡi, chẳng qua lúc Tưởng Khâm trở về có ngâm nga mấy khúc ca không đứng đắn cho bà nghe, thì bà cảm thấy thật may mắn mình không đi.

Ngoài thành Bắc.

Ba người cưỡi ngựa lần lượt ra khỏi thành.

Tưởng Hoài Chu cùng Lục Trì cố ý nhường cho Tạ Lan Âm đi trước, nhưng cũng dè chừng tốc độ của nàng, không muốn nàng bị mệt mỏi. Đây là lần đầu tiên Tạ Lan Âm đến Đồng Sơn, đang cực kì cao hứng, chạy một hơn mười dặm mới đi chậm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn bên dưới đấu lạp đỏ bừng, trên trán và chóp mũi đầy mồ hôi.

"Chúng ta nghỉ một lát đi", Tưởng Hoài Chu ghìm cương ngựa, săn sóc khuyên nhủ.

Thân dưới của Tạ Lan Âm cực kì không thoải mái vì vậy ngoan ngoãn xuống ngựa, đi bộ gần rìa bóng cây để hoạt động gân cốt. Tưởng Hoài Chu theo sau, đưa ống trúc cho nàng, "Uống đi, cái này chuẩn bị cho muội, ta cũng chưa động qua đâu".

Thấy biểu ca cẩn thận như vậy, Tạ Lan Âm nhoẻn miệng cười, nhận lấy ống trúc chứa nước. Vừa mới nút chai ra, đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, Tạ Lan Âm chỉ nghĩ chắc là công tử nhà ai cũng muốn đến Đồng Sơn góp vui, chỉ xoay lưng qua, nhìn về phương xa chậm rãi uống nước.

"Hình như là Viên công tử", nhãn lực của Lục Trì cực kì tốt, đi đến nói với Tưởng Hoài Chu.

Tạ Lan Âm nghe thấy thế, ngụm nước vừa uống còn chưa nuốt xuống, mắc lại cổ họng khiến nàng ho sặc sụa, bèn nhanh chóng đóng nắp ống trúc, đứng lên.

Cứ gặp gỡ vài lần như vậy, không phải thật khéo đi?

Không cần Tưởng Hoài Chu thay nàng vỗ lưng, Tạ Lan Âm tự mình hồi phục, quay đầu nhìn lại.

Tiêu Nguyên đã cưỡi ngựa đến trước mặt, ánh mặt quét một vòng qua ba người, vẻ mặt tươi cười không dấu được sựu kinh ngạc, "Ba vị cũng đến Đồng Sơn sao? Lần này Hoài Chu không đúng rồi, ta hỏi huynh ở Tây An này có chỗ nào đáng đi không, huynh lại không kể đến Đồng Sơn này, nếu không phải hôm qua ở trên đường ta nghe được người ta bàn tán, hôm nay lại tình cờ gặp, thì thật không biết huynh còn định giấu ta chỗ này đến bao giờ đây".

Dù xem thường việc kiếm cớ, nhưng để không khiến người ta hoài nghi, cũng phải nói nhiều một chút.

Tưởng Hoài Chu thích sự hiểu biết không tầm thường của hắn, lần này tình cờ gặp gỡ lại càng cao hứng, thản nhiên giải thích nói: "Không phải ta cố ý giấu giếm, chính là không đoán được Viên huynh sẽ có hứng thú với loại chuyện như thế này, nếu không phải nha đầu kia xin ta, ta chắc chắn sẽ không chạy tới đây nghe người ta ca hát".

Tạ Lan Âm cười nhạo một tiếng, "Tam biểu ca lại quên rồi à, sao bây giờ lại lấy ta ra làm cớ? Nếu huynh chưa từng đi qua chỗ này, sao lại biết đường chứ?" Nói xong đi đến bên cạnh con ngựa trắng của mình, vỗ về bờm ngựa, con ngựa trắng dịu ngoan cọ đầu vào tay chủ nhân, lại đi vòng qua một bên người chủ nhân, không dám đứng quá gần với hắc mã.

Thấy tiểu biểu muội không cho mình mặt mũi, Tưởng Hoài Chu bất đắc dĩ cười cười với Tiêu Nguyên.

Tiêu Nguyên nhìn rặng núi xanh thẳm xa xa, cười nói: "Mỗi nơi đều có phong tục riêng, chuyện lạ như hát đối chọn rể, ta muốn tự mình đến xem một lần. Ba vị chuẩn bị đi tiếp, hay là nghỉ tạm một lát nữa?"

Tưởng Hoài Chu nhìn về phía tiểu biểu muội.

Tạ Lan Âm phát hiện ánh mắt nam nhân cũng hướng về phía mình, không nói được cảm giác trong lòng là gì, vịn lấy yên leo lên lưng ngựa, dùng hành động thay cho câu trả lời. Thấy tiểu cô nương đầu đội đấu lạp đi trước mấy bước, Tưởng Hoài Chu lắc đầu bật cươid, cũng xoay người lên ngựa.

Tiêu Nguyên nhìn bóng dáng áo trắng nhỏ xinh phía trước, không có đuổi theo, chỉ cùng Tưởng Hoài Chu song bước đi phía sau.

Lục Trì nhìn hắn vài lần, không biết vì cái gì, tuy cử chỉ của nam nhân này thủ lễ, nhưng hắn lại cảm thấy hắn đối với cô nương nhà mình có chút ý tứ. Luận về chuyện dung mạo, ngừoi này thật ra rất xứng đôi với cô nương, chính là nghe lời nói của Tam công tử, thân phận người này có chút thần bí, sợ răng bối cảnh sau lưng không đơn giản, Lục Trì sợ cô nương theo hắn sẽ gặp phải phiền toái.

Còn đang suy nghĩ, đột nhiên phát hiện bên cạnh có người nhìn hắn, Lục Trì xoay đầu qua, chỉ nhìn thấy một bên mặt lạnh lùng của Lư Tuấn.

Lục Trì bật cười, thức thời không nhìn trộm nữa.

Trên đường đi lại nghỉ chân thêm hai lần, lúc mọi người đến Đồng Sơn, ánh nắng đã ấm áp, trong rừng ngập tràn hoa thơm và tiếng chim hót, cảnh sắc quả thực khiến con người dễ chịu.

Ở chân núi có mấy hộ nông gia, Tưởng Hoài Chu đã đến đây nhiều lần, rất quen thuộc với một hộ gia đình ở giữa, gửi ngựa ở đó xong, hắn cùng Lục Trì chia nhau mang theo lương khô, sau khi chuẩn bị tốt, lại nhìn bao đựng tên trên lưng Tiêu Nguyên, khẽ đùa: "Nếu Viên huynh thất thủ không săn được con mồi nào, ta sẽ chia cho huynh một chút lương khô".

"Còn nếu ta may mắn, chúng ta sẽ có chút đồ ăn hương dã rồi". Tiêu Nguyên cao giọng trả lời, ánh nắng xuyên qua tàng cây dừng lại trên người hắn, chiếu rọi gương mặt như quan ngọc, mắt phượng sáng ngời của hắn, tựa như minh châu trong rừng, cực kì sáng chói.

Tạ Lan Âm lặng lè dời mắt đi.

Nếu thật sự là có duyên phận, vậy thì duyên phận của họ với vị Viên công tử này cũng quá sâu rồi, tính cả ngày hôm nay thì hình như đã vô tình gặp gỡ đến sáu lần?

Nói là trùng hợp thì quả thật quá khéo, còn nếu đối phương cố tình, không biết là vì để tiếp cận phú thương một phương như nhà cậu, hay là...

Lại liếc mắt nhìn qua, thấy vẻ mặt chuyên chú của nam nhân nói chuyện cùng biểu ca, Tạ Lan Âm hạ mắt, tay phải lặng lẽ nắm chặt cổ tay áo.

Hắn đối với nàng chưa từng có hành động vô lễ nào, chắc là nàng suy nghĩ nhiều rồi, nàng dù có đẹp hơn nữa thì sao, đâu phải tất cả nam nhân đều là kẻ háo sắc.

Sau khi xác định đối phương không có ý định gì với mình, Tạ Lan Âm bèn chủ động bước tới bên người Lục Trì.

"Tiểu thư cẩn thận", đã bắt đầu lên núi, sơn đạo ngoằn nghèo, Lục Trì sợ cô nương trượt chân nên cực kì cẩn thận.

Tạ Lan Âm quay đầu nhìn hắn cười nói: "Ta cũng đâu phải tiểu hài tử chứ, ngay cả loại đường như vậy..."

Còn chưa nói xong, dưới chân đã giẫm lên một cái hố nhỏ bị lá rụng che lấp, hoảng sợ kêu lên một tiếng, cả người trượt về phía trước, may mắn Tưởng Hoài Chu đi trước nàng, đúng lúc quay lại đỡ lấy thì nàng mới không bi ngã.

Mất mặt trước bao người, mặt Tạ Lan Âm đỏ hồng, lại thoáng thấy nam nhân kia liếc mắt qua đây, không hiểu sao nàng không dám nhìn lên, chỉ cúi đầu giả bộ tủi thân.

Thấy nàng như vậy, Tưởng Hoài Chu cũng không nỡ trêu ghẹo nàng, nghiêng người, để tiểu biểu muội đi phía trước, gặp chuyện không may thì hắn còn nhhìn thấy.

Tạ Lan Âm nghe lời gật đầu.

Nàng thay đổi vị trí, Tiêu Nguyên cực kì thuận tiện nhìn thấy, cho nên lúc cùng Tưởng Hoài Chu nói chuyện, ánh mắt đều ngẫu nhiên liếc qua. Một bên mặt tiểu cô nương đỏ nhuận, vành tai trắng nõn nà, đều là cảnh đẹp hiếm thấy, nhưng hắn càng mong ngóng nàng mở đôi môi như cánh hoa đào kia, nói thêm vài câu cho hắn nghe.

Cực kì trông mong, lại không thể bước lên đùa giỡn chú chim này, lại phải tiếp chuyện Tưởng Hoài Chu, đầu óc đều phải chia ra sử dụng. Mắt thấy đoạn dốc phía trước, Tiêu Nguyên chỉ lo nhìn chằm chằm thân mình mảnh khảnh của nàng, sợ nàng vấp té, không ngờ bản thân cũng có lúc trượt chân, một bước giẫm vào khoảng không phía trước khẽ lảo đảo.

Khi té ngã vịn người gần nhất là bản năng của con người, nhưng Tiêu Nguyên nhịn xuống, không bắt lấy nàng, tự mình đứng vững.

Xu lợi tị hại* cũng là bản năng, Tạ Lan Âm thấy dáng người cao lớn của hắn nhào về phía mình, sợ bản thân bị hắn kéo ngã, không chút nghĩ ngợi lập tức trốn sang bên cạnh.

*Theo cái lợi mà tránh cái hại

Tiêu Nguyên đã đứng vững rồi, nhìn thấy đôi giày da hươu nhỏ rời xa mình thì vừa tức vừa buồn cười.

Hôm nay nếu hắn không giáo huấn nàng một chút, nàng lại không biết nói cám ơn thế nào rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.