Mỹ Nhân Hoàng Gia

Chương 38




Editor: Trà Xanh

Tết thượng nguyên đến, Vương Thiến Như đến tìm Thẩm Oanh. Bọn họ hôm nay hẹn gặp Tống Viễn Hàng ở Nhất Phẩm Hương, Vương Thiến Như không biết mình trang điểm có thỏa đáng hay không, cố tình tới hỏi ý kiến Thẩm Oanh.

Dạo gần đây, nàng và Thẩm Oanh thường xuyên gặp nhau làm Vương thị kín đáo phê bình.

Thẩm Oanh nhìn xiêm y của nàng, lắc đầu: “Ngươi tính mặc vầy đi gặp Tống đại nhân?”

Vương Thiến Như tự nhìn bản thân: “Không hợp sao?”

Thẩm Oanh đi một vòng quanh nàng. Hồng Lăng ở bên cạnh, chống cằm nói: “Không phải không ổn, chỉ là không sáng sủa, không lưu lại ấn tượng sâu đậm.”

Lục La bổ sung: “Còn búi tóc nữa, quá quy củ. Nếu tóc búi hơi nghiêng sẽ phù hợp với gương mặt cô nương hơn.”

Các nàng đi theo Thẩm Oanh nên nắm rõ làm cách nào bảo dưỡng và trang điểm. Trước đây Thẩm Oanh giản dị, nhưng từ ngày gặp lại Bùi Chương, liền hoàn toàn không có gì cố kỵ. Làm người mà suốt ngày sợ trước sợ sau thật không thoải mái. Thừa dịp còn trẻ thì nên mặc xiêm y xinh đẹp, đeo trang sức xinh đẹp, nếu không đến khi về già muốn mặc cũng rất khó coi.

Thẩm Oanh lôi Vương Thiến Như vào nội thất, đè nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, kêu Hồng Lăng lấy toàn bộ đồ trang sức của nàng ra. Vương Thiến Như nhìn một đống gương, lược gỗ mạ vàng đặt trước mặt, còn có đủ loại trang sức gắn đá quý, hoàng kim, cần gì có đó, nàng nghẹn họng nhìn trân trối.

“Ngươi sao có nhiều trang sức vậy?” Nàng cầm một cái vòng cổ hỏi. Cái này được làm thủ công mạ vàng, hoa văn tinh tế, vừa thấy liền biết xuất phát từ tay nghề nổi tiếng.

Lục La đắc ý: “Cô nương chúng ta đem từ nhà mẹ đẻ đến một ít, đa số đều là Hầu gia thưởng. Hầu gia nói cô nương nhà ta xinh đẹp, xứng với trang sức tốt nhất. Nếu cô nương không cản, Hầu gia sẽ mua hết toàn bộ trang sức trong kinh thành.”

Trước kia Thẩm Oanh không trang điểm, Bùi Duyên cho rằng nàng không thích này nọ. Từ lúc thấy nàng trang điểm, bao nhiêu lăng la tơ lụa, đồ trang sức như nước chảy vào Duyên Xuân Các. Vương thị kín đáo phê bình nhưng toàn bộ Hầu phủ to như vậy đều do một tay Bùi Duyên đoạt về, bà không có tư cách bắt hắn kén cá chọn canh. Hắn tiêu tiền dỗ nữ nhân vui, thôi thì tùy hắn cao hứng.

Vương Thiến Như nghĩ thầm, khó trách bên ngoài nói thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm. Chỉ sợ chủ mẫu gia đình giàu có nhìn thứ này đều nảy lòng đố kỵ. Nhưng Vương Thiến Như không đố kỵ. Nàng không thích Bùi Duyên, nhưng cảm thấy Thẩm Oanh vừa đẹp vừa thiện tâm, cách nói chuyện không tầm thường, kiến thức phong phú, tính tình ôn nhu, làm nam nhân thích là bình thường. Nam nhân nào không thích nàng chắc là mắt bị mù rồi.

Trong tiềm thức, nàng cũng lén bắt chước Thẩm Oanh.

Thẩm Oanh cầm quạt tròn, chỉ huy Hồng Lăng và Lục La trang điểm cho Vương Thiến Như.

“Phấn mặt dặm nhạt một chút. Cây trâm hồ điệp gắn cao chút, lấy cây trâm bách thảo ra, đổi khuyên tai hồ lô xem thử…”

Thẩm Oanh đang đoan trang nhìn xem có cần chỉnh sửa ở đâu không, rèm nội thất bỗng nhấc lên, Bùi Duyên bước vào. Dịch cô cô theo phía sau, không dám nói với Thẩm Oanh rằng Hầu gia không cho thông báo. Người cả phòng giật mình, Vương Thiến Như vội đứng dậy, cúi đầu. Tuy nàng nghe Thẩm Oanh nói Bùi Duyên không hung dữ, nhưng từ khi vào phủ đến nay nàng chưa hề nghe Bùi Duyên nói chuyện, vẫn là sợ hắn.

Thẩm Oanh vẫy cây quạt, ra hiệu cho Dịch cô cô lui ra ngoài, đi đến trước Bùi Duyên, dùng cây quạt vỗ nhẹ vào ngực hắn: “Mới có chút xíu mà ngài không chờ được sao? Nữ nhi trang điểm hơi chậm chút, không thể không kiên nhẫn.” Thanh âm nàng như gạo nếp, ôn nhu lại dính người, nghe như đang làm nũng.

Bùi Duyên hoàn toàn chẳng chú ý đến Vương Thiến Như, toàn bộ ánh mắt dính trên người Thẩm Oanh. Nàng mặc áo lụa trắng, váy lam, áo khoác màu tím, phía trước vạt áo có hàng cúc chạm khắc ong vờn hoa cúc mạ vàng. Tay nàng cầm quạt tròn bằng lụa trắng có hình vẽ một cung nữ cài trâm hoa, rũ mi cười nhàn nhạt giống đóa lan trong rừng vắng. Hắn cảm thấy kỳ quái, lúc trước nàng ăn mặc nhã nhặn, liền thấy nàng hợp nhã nhặn. Hiện giờ quần áo hoa lệ, lại thấy thiếu nữ vốn nên mặc xiêm y cẩm tú, mỹ diễm không gì sánh được.

Hắn chờ không nổi, chờ đến độ tâm hỏa khô nóng. Đã nhiều ngày trong thư phòng, hầu như mỗi đêm nàng đều đi vào giấc mộng của hắn, làm hắn không được yên giấc. Thật vất vả mới gặp nàng hôm nay, nàng lại cọ tới cọ lui không chịu ra cửa, hắn đương nhiên tự mình tới tìm nàng. Hắn nắm tay Thẩm Oanh, trực tiếp dẫn nàng ra ngoài.

Hồng Lăng giống như tập mãi thành thói quen, bình tĩnh mời Vương Thiến Như ngồi xuống lần nữa: “Hầu gia thường như thế, gặp cô nương nhà chúng ta liền giống như mất hồn, Vương cô nương không cần để ý. Thiệt ra Hầu gia bận việc quân vụ, trời tối mới tới. Hôm nay vì chuyện của Vương cô nương mới nhín chút thời gian.”

Vương Thiến Như biết, chắc chắn là do Thẩm Oanh ở bên cạnh quạt gió thêm củi, cười nói: “Thật ra biểu huynh cũng muốn cùng Thẩm Oanh đi ra ngoài xem hoa đăng phải không?” Đèn hoa đăng, giai nhân thanh xuân bên cạnh là chuyện vui của đời người.

Giữa nữ hài nhi với nhau trao đổi khuê danh đã chứng minh đôi bên là bằng hữu thật sự.

Hồng Lăng cười mà không đáp, nàng không hiểu chuyện nam nữ, chỉ có đương sự mới rõ nhất.

Thẩm Oanh bị Bùi Duyên vội vã kéo đến bên kia noãn các, người chưa kịp đứng vững đã bị Bùi Duyên đè lên cửa áp vào ngực hắn. Nàng ấn vai nam nhân, ngước mắt nhìn hắn: “Ngài đừng xằng bậy, Vương cô nương còn ở đây.”

Bùi Duyên mặc kệ, cúi đầu đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu nóng bỏng. Thẩm Oanh vốn đang đấm vai hắn, lại bị bế lên, chỉ có thể vòng tay ôm cổ hắn, ván cửa phía sau bị đập rung “bang bang”. Nàng như đang cưỡi khoái mã, mải miết chạy điên cuồng trên cánh đồng mênh mông bát ngát. Gió gào thét bên tai, trước mắt một mảnh mơ hồ.

Hơi thở nóng rực phả vào tai nàng, rõ ràng nhà này không đốt địa long nhưng giống như nóng hơn nhà bên, chẳng mấy chốc cả người ướt đẫm. Chờ nàng ý thức được Bùi Duyên định làm gì, chỗ ấy đã ngẩng đầu.

Bọn họ đã làm vô số hành động thân mật, nhưng Bùi Duyên chưa từng thật sự đi vào.

“Hầu gia” Thẩm Oanh đứng một chân, tựa như không đứng nỗi, giọng nói hơi run rẩy. Cho tới hiện giờ, nàng không phải kháng cự mà sợ mình chịu không nổi.

Bùi Duyên cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt u tối. Tóc nàng tán loạn, vạt áo mở rộng giống hoa lê trải qua trận gió đêm xuân, vừa trắng vừa thơm. Hắn nếm thử, Thẩm Oanh hít một hơi.

Không được, thật sự không được.

Bùi Duyên cũng ra mồ hôi đầy đầu, vô cùng muốn nàng nhưng sợ làm nàng bị thương. Tựa như chú mèo đang đứng trước hang chuột, không cách nào vào được.

“Cô nương, đã trang điểm cho Vương cô nương xong rồi…” Lục La tìm tới, ở ngoài cửa nhẹ giọng báo.

Thẩm Oanh căng thẳng, cả người treo trên người Bùi Duyên, thở phì phò bên tai hắn: “Hầu gia tới buổi tối được không, ban ngày còn có chính sự phải làm.”

Bùi Duyên không cam lòng, nhưng nếu phá bỏ được trở ngại, sợ không kết thúc nhanh được, nàng cũng đừng nghĩ có thể bước đi nổi. Hắn tâm hỏa chưa bình ổn, lại đè nàng lên ván cửa, hôn nàng thật sâu.

Lúc trước trong quân trướng, khi đại thắng, các tướng sĩ đều kêu quân kỹ đến giúp vui. Quân kỹ cũng phân ba, bảy loại. Kỹ là người hạ đẳng nhất, còn không bằng đồ vật. Các nàng đều là nô lệ, tù binh hoặc là phạm nhân trọng tội. Vào quân doanh, một người phải hầu hạ mười mấy, hai mươi nam nhân, chết bên trong là chuyện thường. Các nam nhân sống sót sau tai nạn, ở ngay trước mặt hắn trực tiếp cởi áo, thắt lưng, bốn năm người vây quanh một nữ nhân để phát tiết.

Hắn lạnh mắt nhìn, trong lòng không có chút rung động, ngược lại cảm thấy hành vi như vậy chẳng khác nào súc vật. Hắn không thể ngăn cản, cũng không tham dự.

Có nữ nhân chịu không nổi, giãy giụa muốn bò ra ngoài lại bị bắt trở về, toàn bộ doanh trướng phát ra tiếng nam nhân thô lỗ phát tiết cùng tiếng nữ nhân thét chói tai. Nghe nhiều lần, hắn trở nên chết lặng, cảm thấy chuyện nam nữ ước chừng là thế, thậm chí huyết nhục mơ hồ, chẳng có ý nghĩa gì.

Đến lúc gặp được nữ nhân này, những xúc động nguyên thủy từ nội tâm của nam nhân mới hoàn toàn bộc phát. Mỗi nhất cử nhất động của nàng đều níu kéo tâm hắn. Ngay cả khi nàng đổi phấn mặt, trên người có thêm hương gì, hắn đều biết. Hắn muốn gần gũi nàng, không phải giống mấy tên bộ hạ kia chỉ muốn giải quyết nhu cầu sinh lý, mà hy vọng thông qua phương thức nước sữa hòa nhau để lấy lòng nàng.

Như vậy chuyện nam nữ sẽ như gió hoa tuyết nguyệt, nhiều hương vị triền miên lâm li.

Ngoài cửa, Lục La nhìn chăm chăm vào cánh cửa đóng chặt kia, vuốt vuốt gáy, chẳng lẽ cô nương không có ở đây? Vì sao nghe tiếng nàng lại chẳng có phản ứng gì? Chẳng lẽ vừa rồi mình nói nhỏ quá?

Nàng định mở miệng lặp lại lần nữa, nhưng lại nghĩ, mỗi lần cô nương và Hầu gia ở bên nhau, Hồng Lăng và Dịch cô cô đều kêu nàng đừng quấy rầy, nên nàng chợt lưỡng lự.

Lúc này, cửa mở, Bùi Duyên từ trong bước ra. Sắc mặt hắn bình thường, xiêm y chỉnh tề, đi ra ngoài. Thẩm Oanh tránh sau cửa, đỏ mặt nhỏ giọng kêu Lục La. Lục La nghe thấy, chạy nhanh vào.

“Cô nương, sao ngài lại….” Nếu không biết nam nhân ở đây là Hầu gia, nàng còn tưởng rằng cô nương bị ai khi dễ.

“Mau giúp ta chỉnh trang lại.” Thẩm Oanh cúi đầu vừa khoác áo vừa thúc giục. Người này mỗi lần không làm nàng chật vật thì không chịu buông tay.

Ước chừng sau một chén trà nhỏ, các cô nương sửa soạn xong, cuối cùng có thể xuất phát. Thẩm Oanh và Vương Thiến Như ngồi chung xe ngựa, Bùi Duyên cưỡi ngựa bên ngoài. Vốn dĩ hôm nay Ngụy Lệnh Nghi là người đi chung với Vương Thiến Như, nhưng Bùi An đòi đi xem hoa đăng, Ngụy Lệnh Nghi đành phải bàn giao việc này cho Thẩm Oanh.

Mượn cơ hội này, Thẩm Oanh cuối cùng có thể ra phủ đi chơi một vòng.

Tuy rằng còn sớm nhưng trên phố đã dựng giá treo các loại hoa đăng muôn hình vạn trạng, đủ màu sắc. Đèn bông tuyết, đèn hoa mai, đèn con tôm, đèn con rùa, đèn chim ưng, chim phượng cũng có nốt. Ven đường còn có không ít sạp bán đèn hoa, rất nhiều tiểu nhi tóc để chỏm mặc đồ mới nắm tay người lớn chọn lựa, bên đường tràn ngập tiếng nói cười hân hoan.

Con đường chật chội so với ngày thường rất nhiều, đặc biệt là hướng về cửa chính dương. Mỗi năm ở trước cửa chính dương sẽ có một ngọn núi cao dựng lên từ trăm ngàn chiếc đèn, rất hoành tráng. Buổi tối chợ đèn hoa mở ra, tạp kỹ sẽ biểu diễn dưới chân núi, pháo hoa nở rộ trên bầu trời, khắp chốn mừng vui. Tết hoa đăng thường kéo dài mười ngày liên tục, mười ngày này quan viên được nghỉ tắm gội, thiên tử không lên triều, cùng dân chung vui.

“Tết hoa đăng thượng nguyên ở kinh thành náo nhiệt hơn nhiều so với ở chỗ chúng ta.” Vương Thiến Như vén rèm, nhìn ngoài cửa sổ nói.

Lục La vội nói: “Cũng náo nhiệt hơn so với ở quê nhà ta. Dưới chân thiên tử, thứ gì cũng tốt nhất. Theo nô tỳ, vẫn là các quý nhân trong hoàng thành có phước nhất.”

Thẩm Oanh nghe xong, thầm phản đối trong lòng. Mỗi năm Tết hoa đăng thượng nguyên, ngoại trừ việc mở yến tiệc trong hậu cung, chính là từng người ở trong sân nhìn pháo hoa xa xa trên bầu trời, tưởng tượng chợ đèn hoa rầm rộ trên đường, mỗi người đều cô đơn. Lúc nàng còn là cô nương, có thể cùng đám tỷ muội chạy loạn khắp nơi vào đêm nguyên tiêu. Khi trở thành Hoàng hậu lại bị nhốt trong hoàng cung, chỗ nào cũng đừng nghĩ đến.

Loại tự do này khi có được thì không cảm giác gì. Một khi mất đi mới phát hiện nó càng trân quý hơn tình yêu và vàng bạc.

Hoàng đế là người cô đơn, Hoàng hậu thì có gì khác? Trong thâm cung, mỗi người đều là tù nhân của chính mình.

Tới Nhất Phẩm Hương, Bùi Duyên xuống ngựa rồi ôm Thẩm Oanh xuống xe ngựa. Thẩm Oanh thấy Bùi Duyên không hề có ý muốn giúp Vương Thiến Như xuống xe, liền dùng quạt tròn vỗ nhẹ cánh tay hắn, nói dỗi: “Gia, sao chẳng có chút phong độ gì hết.”

Bùi Duyên quăng một ánh mắt cho Côn Luân, Côn Luân giơ tay để Vương Thiến Như vịn bước xuống.

Hôm nay Nhất Phẩm Hương chứa đầy doanh môn thực khách, phòng nào cũng đều là người. May thay Bùi Duyên muốn đặt phòng không khó, còn đặt được phòng xép, trong ngoài cách một cánh cửa, có chút bí ẩn. Nhóm Dịch cô cô lưu lại ở đại đường lầu một, Côn Luân đứng thủ bên ngoài.

Bùi Duyên ngồi ở gian ngoài, Thẩm Oanh và Vương Thiến Như đến phòng trong, tránh phía sau bình phong. Vương Thiến Như có chút khẩn trương, lấy quạt tròn che mặt, liên tục nhìn Thẩm Oanh. Thẩm Oanh nhìn nàng ngụ ý đừng nóng nảy. Nếu là người do Bùi Duyên để cử, hẳn không thể nào kém được.

Qua một lát, ngoài cửa vang lên thanh âm lanh lãnh: “Hầu gia nhà ngươi rốt cuộc có chuyện gì, tại sao một hai phải kéo ta tới đây hôm nay?”

“Chẳng qua muốn mời đại nhân uống chút rượu thôi. Tới rồi tới rồi.” Đây là giọng Thanh Phong.

Vừa dứt lời, cửa bị đẩy ra, Tống Viễn Hàng bị Thanh Phong đẩy vào. Hắn mặc đạo bào màu lam, đầu đội khăn vuông, tay chắp sau lưng, nhìn Bùi Duyên ngồi trong phòng: “Ngươi rốt cuộc có chuyện gì? Ngày thường thấy ta như chuột thấy mèo, hận không thể cách ra xa, sợ người khác biết chúng ta quen biết nhau. Hôm nay lại chủ động mời ta tới uống rượu? Quái lạ!”

Thanh Phong kéo Tống Viễn Hàng ngồi xuống, nhìn Bùi Duyên ra hiệu. Hắn chưa nói chuyện gì, sợ Tống Viễn Hàng thà chết cũng không đến. Đến lúc đó làm người ta hôn mê, cái gì cũng không làm được, bởi vậy chỉ nói Hầu gia tìm hắn uống rượu.

Tống Viễn Hàng ngồi xuống đối diện với bình phong phòng phía trong. Phòng trong ở chỗ tối, từ bên ngoài nhìn vào không thấy rõ cái gì. Nhưng từ phòng trong nhìn ra ngoài lại vô cùng rõ ràng. Thẩm Oanh trộm nhìn thoáng qua, người này mặt trắng, râu đẹp, có chút hương vị tiên phong đạo cốt.

Nàng kéo Vương Thiến Như, muốn nàng cùng xem, Vương Thiến Như lắc đầu. Nàng mắc cỡ chết đi được, đối phương hiển nhiên không biết tới xem mắt, bộ dáng chẳng hay biết gì. Nếu biết, không rõ sẽ phản ứng ra sao. Nhưng nàng thích thanh âm này. Thanh nếu như người, nói chuyện không vội không chậm, có vẻ tốt tính.

“Không phải bệnh cũ của ngươi tái phát sao? Còn dám tìm ta uống rượu? Muốn ta nói chuyện với ai, với không khí hả?” Tống Viễn Hàng hiếm khi có được mười ngày nghỉ tắm gội, tính toán ở nhà ngủ cho đã, không hiểu nổi sao lại bị gã sai vặt của người này lôi đi, vô cùng không vui.

Bùi Duyên phất vài thế tay: chẳng phải ngươi cũng hiểu ngôn ngữ của người câm điếc sao?

“Xem không hiểu, không nhớ rõ, được không?” Tống Viễn Hàng tức giận trả lời, quay đầu nói với Thanh Phong, “Lấy thực đơn tới đây, hôm nay ta phải ăn sạch túi Hầu gia nhà ngươi.”

Ngày thường Tống Viễn Hàng tiếc tiền không đi tiệm ăn. Gặp đồng liêu mời khách uống rượu đều sẽ không khách khí, như kiểu Bùi Duyên là kẻ có tiền dựa vào quân công đem tiền chất đầy túi, hắn càng sẽ không thủ hạ lưu tình.

Toàn bộ quốc gia này, ngoại trừ những thương nhân dân gian, phỏng chừng người có tiền nhất là vị Tĩnh Viễn Hầu này. Đánh thắng một trận, phía trên liền ban cho không biết là bao nhiêu thổ địa và vàng bạc, mấy năm nay, hắn đâu chỉ đánh thắng vài chục trận, ở Tây Bắc còn có vài mối làm ăn mua bán. Ai biết gã này rốt cuộc có bao nhiêu tiền.

Tống Viễn Hàng kêu một bàn đầy tràn thức ăn và rượu cho hả giận. Hắn không biết trong phòng còn có người khác, liền nhân cơ hội này nói chuyện chính sự với Bùi Duyên: “Ngươi và Cao Thái thật sự không có quan hệ riêng? Ngươi tiến cử hắn nhập các, Hoàng thượng và Từ Khí đã biết, về sau sẽ nhìn chằm chằm hắn.”

Cao Thái chỉ là thủ thuật che mắt. Bùi Duyên nói.

“Còn có ai nữa?” Tống Viễn Hàng vuốt râu, “Không phải Tạ Vân Lãng chứ?”

Lần này đồng thời muốn vào nội các ngoại trừ Cao Thái còn có Tạ Vân Lãng. Chẳng qua Tạ Vân Lãng là chức quan văn thật sự, được Lại Bộ Thượng Thư sắp về hưu đề cử, việc này trong triều còn nghị luận chưa đưa ra quyết định. Nhìn chung cả triều trên dưới, ngoại trừ hắn, cũng không có người có thể thích hợp vị trí Lại Bộ Thượng Thư. Nhập các cũng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.

“Ta biết tính tình Tạ Vân Lãng, cho dù nhập các cũng sẽ không hợp tác với ngươi.” Tống Viễn Hàng khẳng định.

Chưa chắc. Bùi Duyên cũng khẳng định. Ta có vật hắn muốn, ta cũng có thể giúp hắn.

“Thật à?” Tống Viễn Hàng nhích đến trước mặt Bùi Duyên, “Người Tạ gia không dễ dàng bị nắm nhược điểm. Nói nghe thử xem.”

Thẩm Oanh học Thanh Phong, có thể xem hiểu một chút ngôn ngữ đơn giản của người câm điếc. Nàng nghe được bên ngoài đề cập đến Tạ Vân Lãng liền cẩn thận nghe, lại nhìn thế tay của Bùi Duyên, đại khái có thể đoán được ý tứ. Tạ Vân Lãng muốn hợp tác với Bùi Duyên? Bùi Duyên có vật mà hắn muốn? Nàng rất tò mò đó là cái gì.

Bùi Duyên không nhiều lời, hai cô nương còn ở phòng trong, nghe chuyện triều đình sẽ mất hứng.

Ngươi không còn nhỏ tuổi nữa, có nghĩ đến sẽ cưới vợ lần nữa không? Chưa buông được chuyện của tẩu tử sao?

Tống Viễn Hàng vừa uống rượu vừa lắc đầu: “Thật ra không phải vậy. Chuyện gì cũng dần qua đi, sinh tử có mệnh, không thể sống mãi trong quá khứ, nàng cũng không muốn vậy. Nhưng ta hai bàn tay trắng, nhà chỉ có bốn bức tường, cô nương nhà ai nguyện ý gả cho ta? Thôi thì chính mình qua ngày vậy.”

Nếu có, ngươi có bằng lòng gặp mặt không? Bùi Duyên lại hỏi.

Tống Viễn Hàng cố ý nói: “Cũng phải xem thử cao thấp mập ốm thế nào, không thể bắt ta cưới đại ai đó. Mỗi ngày phải gặp mặt đều phiền chết. Thế nào, ngươi có mỹ thiếp bên cạnh liền nghĩ chuyện làm mai cho ta?”

Bùi Duyên cảm thấy thời gian khá thích hợp, nhìn về phòng trong nhưng chỗ đó không có động tĩnh, chỉ thấy sau bình phong có hai cái bóng mơ hồ lôi kéo. Tống Viễn Hàng không để ý có người ở đó, hoảng sợ, lông tơ cả người dựng ngược cả lên. Hóa ra hôm nay là hồng môn yến sao?

Thẩm Oanh giữ chặt Vương Thiến Như, kéo nàng ra khỏi bình phong, nói với Tống Viễn Hàng: “Tống đại nhân mau nhìn xem, thấy biểu muội của Hầu gia vừa ý không?”

Tống Viễn Hàng nhìn Thẩm Oanh có chút sửng sốt, rồi mau chóng phản ứng lại, đây là mỹ thiếp trong truyền thuyết của Bùi Duyên. Hắn vội vàng đứng dậy, không dám nhìn lâu sợ thất lễ. Thật ra thiếu nữ bên cạnh Thẩm Oanh, tuy đang dùng quạt tròn che khuất nửa gương mặt, có phong tư yểu điệu, mặt đỏ như phát sốt, hắn nhìn nhiều một chút.

Dù Tống Viễn Hàng bụng đầy kinh luân cũng không biết bản thân bị người ta xem mắt, nhất thời nói lắp, không thốt ra được chữ nào.

Vương Thiến Như không dám nhìn hắn, chỉ hành lễ: “Dân nữ gặp qua Tống đại nhân.”

“Cô nương có lễ.” Tống Viễn Hàng đáp lời.

Thẩm Oanh ngồi xuống bên cạnh Bùi Duyên, dựa sát vào bờ vai hắn thật tự nhiên, nhẹ nhàng nói: “Vương cô nương thẹn thùng không chịu ra, chắc là hài lòng, chỉ xem Tống đại nhân có vừa ý hay không.”

Bùi Duyên vuốt ve cằm nàng, coi như phụ họa.

Tống Viễn Hàng nghe được, lỗ tai phiếm hồng dường như muốn nhỏ máu. Hắn coi như là người chìm nổi cả chục năm ở quan trường, lần đầu gặp quẫn cảnh này, đứng không được, ngồi cũng không xong. Tiếng người ồn ào bên ngoài dường như biến mất, chỉ còn lại thần thái thẹn thùng của nữ tử trước mặt. Thướt tha lả lướt tựa gió xuân tháng hai.

Qua một lát, Vương Thiến Như đánh bạo đi đến ngồi xuống cái bàn bên cạnh. Đã muốn xem mắt cũng không thể qua loa liếc một cái là xong, cần phải tìm hiểu ít nhiều, nói vài câu xem tính tình có hợp hay không. Hôn nhân đại sự không phải trò đùa.

Tống Viễn Hàng không dám nhìn lâu, ngồi đối diện nàng, uống một hớp rượu. Sau đó cảm thấy uống rượu không ổn, đổi lại thành trà, liền uống vài chén vào bụng.

Thanh Phong ở bên cạnh nói: “Tống đại nhân, đây là nước vừa nấu sôi, không nóng sao?”

Tống Viễn Hàng lúc này mới phát giác vội kêu to: “Nóng, bỏng chết ta! Mau đưa nước cho ta.”

Vương Thiến Như nhịn không được, “phụt” cười một tiếng, quan làm không nhỏ, vừa rồi nói chuyện với biểu huynh cũng tùy ý, sao mình vừa xuất hiện liền biến thành kẻ ngốc. Nàng cười như vậy khiến không khí bớt phần ngượng ngập.

Bùi Duyên và Thẩm Oanh ngồi chơi một lát, chờ hai bên nói chuyện tự nhiên, bọn họ đứng lên cáo từ rời đi.

Vương Thiến Như kéo tay Thẩm Oanh, ý bảo nàng không cần đi. Thẩm Oanh cúi người nói bên tai nàng: “Chúng ta lưu lại đây không tiện. Ta để Dịch cô cô lại, chờ chợ đèn hoa mở ra, các ngươi có thể đi ra ngoài một chút. Ta thấy Tống đại nhân thật sự thú vị, nếu thích người ta thì ngàn vạn lần đừng che giấu. Hãy suy nghĩ cho hạnh phúc nửa đời sau của mình, lúc này đừng lui.”

Vương Thiến Như sợ nàng nói thêm chuyện gì lộ liễu, vội buông tay hy vọng nàng đi cho mau.

Bùi Duyên chẳng có gì nhắn nhủ với Tống Viễn Hàng. Bản tính của nam nhân nếu thích thì sẽ không buông tay.

Bùi Duyên và Thẩm Oanh ra cửa, Thanh Phong kêu Dịch cô cô từ dưới lầu đi lên. Thẩm Oanh phân phó bà hôm nay đi theo Vương Thiến Như, Dịch cô cô vỗ ngực nói: “Cô nương yên tâm, ta nhất định nhìn kỹ Vương cô nương.”

“Cũng không cần canh kỹ quá” Thẩm Oanh cố ý nói.

Dịch cô cô hiểu ý gật đầu.

Ra cửa chính Nhất Phẩm Hương, mặt trời đã xuống núi. Đèn lâu bên đường lục tục thắp sáng, chợ đèn hoa coi như bắt đầu rồi, người đi trên đường chen chúc, đường phố sáng như ban ngày. Mắt Thẩm Oanh có chút không thoải mái nên nhắm lại. Đã nhiều năm không được xem tết hoa đăng thượng nguyên ở ngoài cung, nàng nắm tay Bùi Duyên háo hức nói: “Chúng ta đi dạo phố rồi trở về, được không?”

Bùi Duyên nghĩ, đây là năm đầu tiên nàng đón tết hoa đăng thượng nguyên ở kinh thành, tâm tính hài tử còn mê chơi, thích náo nhiệt. Vừa lúc tối nay hắn còn muốn gặp một người, liền sảng khoái đồng ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.