Mỹ Nhân Gặp Hổ

Chương 17




Hương thơm kỳ lạ tỏa khắp căn phòng nhỏ, mùi thơm nồng đậm như đến từ khắp nơi, nhưng thực tế lại chỉ tỏa ra từ một đóa linh chi màu tím cao chừng một thước.

Linh Lệ biến mất bảy năm bỗng nhiên xuất hiện đã làm cho Thu Định Khang và Lan Khanh kinh hoàng không yên, mà hắn mang đến đóa linh chi tím có mùi thơm là lạ càng làm họ ngạc nhiên cứng lưỡi, khi họ dự cảm được đóa linh chi tím quý giá đó thật sự là linh dược cứu mạng Phiến Ngôn, thì tất cả lo sợ nghi hoặc hay bất an lập tức được vui mừng thay thế.

Nhưng Phiến Ngôn căn bản không buồn liếc đóa linh chi ấy, ánh mắt nàng dồn cả trên người Linh Lệ, ngây ngốc ngóng nhìn hắn.

“Thân thể ngươi ấm áp, ngươi thật sự đã trở lại……” Nàng thở dồn dập, sợ run không thể ngăn chặn. Vốn tưởng lần này thấy Linh Lệ chỉ là ảo ảnh, không ngờ nàng có thể chạm đến thân thể ấm áp của hắn, hắn không hề biến mất rời đi, mà ở bên cạnh nàng cho nàng ôm ấp, dựa vào.

Linh Lệ đau lòng nhìn thần sắc nhợt nhạt, thân thể gầy yếu của nàng, bảy năm trôi đi nàng đã lớn lên trở thành một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nhưng bộ dáng của nàng còn gầy yếu hơn nhiều so với lúc hắn rời đi.

“Ta trở về quá muộn, không dự được sinh nhật của nàng, nhất định nàng trách ta lắm đúng không?” Lần này chia lìa, đối với Linh Lệ chỉ là bảy ngày ngắn ngủi, nhưng đối với Phiến Ngôn lại là bảy năm dài đằng đẵng, hắn rất lo lắng trong bảy năm này Phiến Ngôn sẽ quên hắn.

“Ta không trách ngươi.” Phiến Ngôn mở lòng bàn tay nắm chặt trước ngực, cho hắn nhìn thấy miếng ngọc bội hình hổ trong tay. “Ngươi vẫn luôn ở bên ta, chưa từng rời khỏi ta.” Đầu nàng nhẹ nhàng cọ sát trước ngực hắn.

Thấy trong mắt Phiến Ngôn toát ra ánh sáng vui mừng, cả miếng ngọc bội được nắm chặt trong tay nàng, Linh Lệ rốt cuộc tin rằng nàng chẳng những không quên hắn, mà còn nhớ mãi không quên hắn.

“Ta vẫn rất lo lắng chẳng may nàng quên ta, thậm chí nghĩ rằng lúc ta về nàng sẽ sợ ta, ta nên làm gì.” Hắn hoàn toàn không thèm để ý cho nàng biết nỗi sầu lo và bất lực của mình.

“Ngươi thật là ngốc, sao ta có thể sợ ngươi được.”, Phiến Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, luyến tiếc không dời mắt khỏi hắn. “Ngày trăng tròn mỗi tháng ta đều chờ ngươi trở về, sau đó chờ đợi đến tuyệt vọng, còn tưởng ngươi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã không còn trên đời nữa, bây giờ trước khi chết có thể gặp lại ngươi một lần, tâm nguyện của ta đã hoàn thành, không có gì tiếc nuối.”

Linh Lệ thấy hơi thở của nàng mỏng manh nhơ sợi tơ, hồn phách giống như tùy thời có thể bay mất theo thân thể gầy yếu của nàng, hắn muốn mau chóng cho nàng ăn linh chi tím để kéo dài sinh mệnh.

“Phiến Ngôn, ta nói rồi ta sẽ mang về cho nàng một món quà còn quý giá hơn cả cỏ linh chi, ta thật sự đã mang được nó về!” Hắn vội vàng nói với nàng.

“Vì món quà đó mà ngươi rời xa ta bảy năm, ta chỉ muốn ngươi trở về là tốt rồi, không hề muốn món quà đó, huống chi ta đã bệnh nặng, quà có tác dụng gì?” Thanh âm của nàng càng ngày càng yếu, gần như không thể nghe thấy.

“Đừng nói lời trẻ con như thế, linh chi tím có thể giúp nàng cải tử hồi sinh!”

“Cải tử hồi sinh?!” Thu Định Khang và Lan Khanh đồng thời kinh ngạc hô lên, vừa mừng vừa sợ, gần như sắp chảy nước mắt.

Linh Lệ nghe thấy tiếng của họ, chuyển mắt nhìn, thấy đôi mắt của hai vợ chồng họ phát ra ánh sáng dị thường, nhìn chằm chằm vào đóa linh chi tím, trong mắt có tham lam và khát vọng.

“Linh Lệ, linh chi tím này cho Phiến Ngôn ăn như thế nào?” Lan Khanh vội đi đến gần giường, giơ tay muốn cầm lấy đóa linh chi.

Linh Lệ nhẹ nhàng đặt tay lên, không cho nàng lấy.

“Sao vậy?” Vẻ mặt Lan Khanh kinh ngạc nhìn hắn.

“Lời ta sắp nói ra đây có lẽ ngươi không thể chấp nhận, nhưng ta không có lựa chọn nào khác.” Ánh mắt Linh Lệ dịu dàng dừng ở Phiến Ngôn, trầm giọng hỏi:“Phiến Ngôn, nếu nàng khỏe lên, có bằng lòng đi theo ta không?”

Thu Định Khang và Lan Khanh nghe vậy thì chấn động, hai mặt nhìn nhau.

“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Phiến Ngôn không muốn xa rời nhìn hắn.

“Chỉ cần là nơi nàng muốn đi, ta đều đưa nàng đi.” Hắn không yên bất an nói. Tách ra bảy năm, hắn cũng không xác định được hiện giờ trong lòng Phiến Ngôn hắn được đặt tại vị trí nào? Mà yêu cầu kế tiếp hắn muốn nói với Phiến Ngôn có thể quá đáng, vớ vẩn hay không?

Được, ta bằng lòng đi theo ngươi.” Nàng đồng ý  không cần nghĩ ngợi, không cần lo lắng.

“Linh Lệ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Thu Định Khang sợ hãi hỏi.

Linh Lệ như không nghe thấy câu hỏi của Thu Định Khang, hắn vẫn chỉ nhìn Phiến Ngôn, hít thật sâu, gần như hạ quyết tâm rất lớn, dịu dàng hỏi:“Nếu…… ta muốn cưới nàng làm vợ thì sao? Nàng có sợ không?”

Lời của Linh Lệ làm cho chân tay Thu Định Khang lạnh cóng, đứng ngây người, Lan Khanh hoảng sợ che miệng, rùng mình một cái.

“Linh Lệ, ngươi là hổ, cưới vợ thế nào được?” Thu Định Khang gần như rít gào ra tiếng. Sở dĩ hắn sợ hãi như vậy là vì đáy lòng đã sớm lường được câu trả lời của Phiến Ngôn.

“Ta hỏi Phiến Ngôn, chỉ có nàng mới có thể cho ta đáp án.” Tim Linh Lệ đập mãnh liệt, chăm chú nhìn Phiến Ngôn, yên lặng chuẩn bị đón nhận câu trả lời của nàng.

Nếu không phải sau khi Phiến Ngôn ăn linh chi tím có thể sẽ sống thêm được ba tháng, thì hắn cũng không vội vàng đưa ra yêu cầu không thể tưởng tượng đối với Phiến Ngôn và cha mẹ nàng, muốn cưới nàng làm vợ vào lúc này. Họ chỉ có ba tháng ngắn ngủi để bài trừ mê chú của nương nương, thời gian vô cùng gấp gáp, hắn không có nhiều thời gian chậm rãi chờ đợi Phiến Ngôn tiếp nhận hắn, càng không có thời gian hao phí đối phó với cha mẹ nàng.

“Phiến Ngôn là con gái của chúng ta, hôn nhân đại sự phải do cha mẹ làm chủ, cho dù ngươi có ân cứu chữa bệnh tình với Phiến Ngôn, cũng không thể yêu cầu Phiến Ngôn gả cho ngươi!” Thu Định Khang nghiêm túc đanh mặt.

Lan Khanh lo sợ không yên nói:“Linh Lệ, tuy ngươi là con hổ thông minh có nhân tính, nhưng ngươi cũng không phải là người, chúng ta không thể gả con gái cho ngươi!”

Linh Lệ làm như không trông thấy họ, có tai như điếc, mà Phiến Ngôn tựa như cũng không để ý sự tức giận phản đối của cha mẹ, trong đầu nàng chỉ quanh quẩn tiếng nói của Linh Lệ.

“Sao ta lại sợ ngươi? Linh Lệ, ta bằng lòng gả cho ngươi.” Nàng nhìn hắn, khuôn mặt tái nhợt lúc này hồng lên mội chút, giọng nói run run, đó là hưng phấn và kích động mà run.

“Sao ta lại sợ ngươi? Linh Lệ, ta bằng lòng gả cho ngươi.”

Tiếng nói run run đó như âm thanh vang vọng bầu trời chấn động lục phủ ngũ tạng của Linh Lệ, hắn không thể tin được giật mình nhìn nàng, tưởng rằng Phiến Ngôn sẽ kinh ngạc chán ghét hắn, nhưng trên mặt nàng đều không có loại cảm xúc ấy, chỉ nhìn thấy đôi mắt to trong suốt của nàng tràn ngập tình cảm và sáng rọi, vẻ mặt như vậy hắn chưa bao giờ dám cầu mong xa vời, hứa hẹn như vậy hắn cũng không dám hy vọng xa vời, nhưng khoảnh khắc này, hắn đồng thời có được, cũng đồng thời có được niềm vui và hạnh phúc lớn nhất.

“Phiến Ngôn!” Lan Khanh khàn khàn kêu lên, vẻ mặt buồn rầu và mờ mịt. “Con tỉnh táo một chút đi! Con có biết mình đang nói gì không? Sao con có thể gả cho một con hổ được? Làm sao có thể –”

Rốt cuộc Phiến Ngôn cũng nghe được tiếng kêu của mẹ, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn đang quyến luyến vuốt ve đám lông tuyết trắng trước ngực Linh Lệ, không hề di động, vẻ mặt xấu hổ không giấu được.

“Tuy Linh Lệ là hổ, nhưng chàng cũng là người mà.” Ánh mắt của nàng tựa như ảo mộng, cười ngây thơ mà rực rỡ.

Nụ cười tươi tắn thỏa mãn trên mặt Phiến Ngôn đó, hai vợ chồng họ Thu nhìn vào mắt mà thấy vô cùng đau đớn, họ không biết giây phút Linh Lệ biến thành một nam nhân trước mắt Phiến Ngôn, đã khắc thật sâu trong lòng nàng, chỉ cảm thấy Phiến Ngôn đã bị bệnh đến thần trí không rõ, không phải si ngốc thì cũng gần như phát điên mất rồi.

“Thì ra đây là mục đích ngươi tiếp cận Phiến Ngôn!” Thu Định Khang tức giận nắm chặt tay. “Hai vợ chồng ta sao lại có thể ngu muội tin ngươi là hổ thần chứ? Bây giờ rốt cuộc đã thấy bộ mặt thật của ngươi, ngươi rõ ràng chính là hổ yêu, dùng pháp thuật mê hoặc Phiến Ngôn, ép nó gả cho ngươi! Nhiều năm qua nhất định là ngươi hút tân khí của Phiến Ngôn, nên bệnh tình của nó mới chuyển biến ngày một xấu như vậy, thân thể yếu ớt, cuối cùng phải nằm liệt trên giường, hấp hối chờ chết!”

Lan Khanh nghe thấy hai từ “hổ yêu”, cảm thấy trời đất như xoay chuyển, trước mắt tối đen, ngất đi.

Trong nhà nuôi dưỡng một con hổ là một chuyện, để con gái gả cho một con hổ lại là chuyện khác, huống chi con hổ này chẳng những biết nói tiếng người mà còn là hổ yêu có thể biến thành người, làm sao họ có thể trơ mắt nhìn con gái gả cho yêu thú!

Linh Lệ lạnh lùng chuyển mắt nhìn về phía Thu Định Khang. Cảnh trước mắt này thật sự rất quen thuộc, năm đó cha của Hà Mạt Nhã vây săn hắn cũng từng giận giữ hét lên với hắn — bệnh tình khuê nữ nhà ta càng ngày càng nặng, thì ra đều do hổ yêu nhà ngươi hút đi tân khí!

Trong mắt hắn, nhân loại đều giảo hoạt giả nhân giả nghĩa, hắn đã phải chịu rất nhiều đao kiếm côn bổng hành hạ, ngay cả vài lần chuyển thế của Xá Nguyệt cũng từng làm tổn thương hắn sâu đậm, hắn đã sớm mất đi tín nhiệm với nhân loại.

Sở dĩ Thu Định Khang và Lan Khanh có chút coi trọng để ý tới hắn, cũng chỉ vì hắn có thể mang đến cỏ linh chi cho con gái họ mà thôi, khi lợi dụng hắn hoàn toàn không thấy xấu hổ và áy náy, nhưng một khi đã lướt qua giới hạn của họ, họ liền tự nhận hắn phải bảo vệ con gái họ, cuối cùng khó tránh khỏi bi kịch lại tái diễn một lần nữa.

Hắn đã hạ quyết định quyết tâm mang Phiến Ngôn rời xa đám người, tránh đi những nguy hiểm khó đoán mà nhân loại gây ra cho họ, hắn muốn quét sạch tất cả trở ngại.

“Các ngươi muốn gọi ta thế nào cũng chẳng sao, hổ yêu thì hổ yêu.” Linh Lệ cao ngạo nhìn họ. “Linh chi tím có thể làm cho Phiến Ngôn cải tử hồi sinh, ta nhất định sẽ làm Phiến Ngôn sống sót, nhưng nhất định sẽ mang Phiến Ngôn đi.”

“Ngươi không thể làm như vậy!” Lan Khanh chấn động, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. (vừa mới bị ngất mà, tỉnh nhanh thật)

“Chỉ cần Phiến Ngôn bằng lòng là được.” Hắn đã lười nghe những lời vô nghĩa của họ, việc cấp bách trước mắt là để Phiến Ngôn ăn linh chi tím.

“Linh Lệ, ngươi quả thực không coi ai ra gì!” Thu Định Khang kích động rống to.

Linh Lệ cười lạnh. “Ta quả thật không coi ai ra gì, ta chỉ để ý một người, chính là Phiến Ngôn……” Chỉ một thoáng, hắn cảm giác thân thể có sự biến hóa quen thuộc, lỗ chân lông trên thể thể co chặt lại, sau đó mở căng ra, thân thể như đang từ từ nứt toác.

Hôm nay là trăng tròn?! Hắn bỗng kinh ngạc.

Vừa trở lại thế gian, còn chưa kịp biết rõ thời giờ ở thế gian, không ngờ hôm nay vừa vặn là ngày trăng tròn, hắn sợ bỗng nhiên biến về hình người trước mặt Phiến Ngôn sẽ làm nàng sợ hãi, không khỏi khẩn trương nhìn phản ứng của nàng, chỉ thấy Phiến Ngôn kinh ngạc nhìn hắn biến hóa, trong nháy mắt khi biến trở về hình người, hắn âm thầm sử dụng pháp thuật, một bộ quần áo trắng lập tức khoác lên người hắn, sau đó, nàng chậm rãi nâng hai bàn tay suy yếu lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cứng rắn của hắn.

Quá trình Linh Lệ biến thành người cũng rơi vào trong mắt Thu Định Khang và Lan Khanh đang đứng một bên, hai người thấy tình cảnh đó, quả thực kinh hãi đến hồn bay phách tán, trợn mắt há hốc mồm.

“Ta chỉ biết chàng không phải giấc mơ, chàng thật sự tồn tại.” Ánh mắt nàng nhìn hắn cũng không xa lạ, bởi vì đôi mắt của hắn nàng đã quen thuộc, đầu ngón tay của nàng nhẹ nhàng vén tóc hắn, không hề kinh hãi vì sự xuất hiện của hắn.

Trái tim Linh Lệ nhảy dựng lên, hắn vẫn khát vọng có thể sử dụng hai tay ôm nàng, giờ phút này nàng liền mềm mại rúc vào khuỷu tay hắn, hắn nhẹ nhàng dang cánh tay, nàng liền mãn nguyện rơi vào lòng hắn.

“Lần này, ta nhất định không thể mất nàng.” Hắn kích động ôm chặt thân thể gầy yếu của nàng.

“Sẽ không, chàng rời khỏi ta, ta mới biết những ngày cô đơn tịch mịch khổ sở thế nào, không cho chàng rời khỏi ta nữa.” Phiến Ngôn yếu ớt dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, buồn tủi than nhẹ.

“Phiến Ngôn, nàng ăn đóa linh chi tím này trước đã, ăn nó vào nàng sẽ lập tức khỏe lên.” Hắn dịu dàng dỗ dành.

Phiến Ngôn ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, rồi mới chậm rãi quay sang nhìn về phía đóa linh chi tím đang tỏa mùi thơm ngát.

“Hình của đóa linh chi này giống y cái bớt trên người ta!” Nàng nhỏ giọng sợ hãi than.

“Đúng, chỉ có nó mới có thể cứu mạng nàng.” Linh Lệ bẻ một miếng đưa đến bên môi nàng.

Phiến Ngôn mở miệng khẽ cắn một miếng, cẩn thận nhấm nuốt trong miệng, cỏ linh chi này mềm mại và nhiều nước hơn nàng tưởng, nàng có thể dễ dàng nhai nuốt, khi một miếng cỏ linh đó từ từ tiến vào cổ họng, nàng lập tức cảm giác được một hơi thở mát lạnh chảy khắp toàn thân, khớp xương thoáng chốc kèn kẹt rung động, trong cơ thể khí huyết tăng lên, trái tim nhảy mạnh dần dần vững vàng, thân mình vốn lạnh lẽo cũng dần dần ấm áp.

Linh Lệ bỗng kinh ngạc nâng mặt nàng, nhìn chằm chằm gương mặt tươi sáng rực rỡ của nàng, ý nghĩ tạm dừng trong nháy mắt, mất đi khả năng suy nghĩ.

“Xá Nguyệt……” Yết hầu của hắn co rút, tim đập rộn ràng. Gương mặt Phiến Ngôn từ từ thay đổi trở nên giống Xá Nguyệt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.