Mỹ Nhân Gặp Hổ

Chương 12




Nhiều năm qua, bất kể nàng và Thu Định Khang hỏi hắn vấn đề gì, hắn đều làm bộ không muốn trả lời, cho nên dù họ mang đầy bụng nghi vấn, cũng vĩnh viễn không có được đáp án họ muốn.

Nhưng khi ở bên Phiến Ngôn sẽ không giống vậy, Linh Lệ sẽ nói rất nhiều, cho dù Phiến Ngôn hỏi những chuyện ly kỳ cổ quái thế nào, hắn đều nhẫn nại trả lời.

Tựa như lúc này, Phiến Ngôn ăn xong phần cỏ linh chi của hôm nay, tiên khí của cỏ linh chi nhanh chóng chạy khắp toàn thân gân cốt của nàng, sắc mặt nàng dần trở nên hồng nhuận hơn, hô hấp cũng dần bình ổn, chỉ nghe thấy nàng quay đầu thầm oán Linh Lệ:“Lần này ngươi đi lâu lắm đó, ta đợi từ lúc trăng tròn đến lúc trăng khuyết, sau đó lại đợi đến một lần trăng tròn nữa ngươi mới trở về, ta thật sự rất lo lắng.”

Linh Lệ chăm chú nhìn nàng, chỉ nói với nàng:“Ta cũng đã cố gắng nhanh chóng trở về, nhưng bị đồng tử trông coi vườn bám lấy, quấn ta rất lâu, ta cũng rất lo lắng.”

Thật ra hắn chỉ tới thiên giới hơn một canh giờ mà thôi, nhưng ở nhân gian đã là cả một tháng, trì hoãn một chút thời gian ở thiên giới, hắn còn nóng lòng hơn nàng.

“Ngươi bị thương sao? Ta xem xem, ở chỗ nào?” Phiến Ngôn ngồi xuống, lo lắng tìm kiếm trên người hắn.

“Ta không bị thương, không cần phải lo lắng.” Lần này, ở vườn cỏ linh chi hắn gặp được người có đạo hạnh thấp nhất là Bích Thủy tiên tử, khi hắn hồi phục pháp lực, sự cản trở của Bích Thủy không hề làm hắn sợ hãi.

Thủ hạ của Toàn Cơ nương nương có bốn đại đệ tử, theo thứ tự là Xá Nguyệt, Vân Thanh, Chu Nhật, Bích Thủy, bốn đệ tử có Tru Yêu kiếm, Lục Yêu kiếm, Phược Yêu kiếm, Tuyệt Yêu kiếm, Tru Yêu kiếm trong tay Xá Nguyệt đã bị hắn hủy, ba người kia hắn lại càng không để vào mắt.

Lúc này lẻn vào Linh Chi cung, gặp người trông coi có đạo hạnh thấp nhất là Bích Thủy, trong lòng hắn cũng có điều nghi ngờ, giao đấu vài chiêu, nói mấy câu, mới tìm hiểu hóa ra Tử Chi Viên trong Linh Chi cung đã sinh thành mười hai cây linh chi tím, mười hai cây linh chi tím này đợi trăm năm mới cao được một thước, Toàn Cơ nương nương chuẩn bị đem vài cây linh chi đó hiến cho Vương Mẫu nương nương, cho nên Vân Thanh và Chu Nhật phải ngày đêm trông coi, vườn cỏ linh chi bên ngoài này mới được thả lỏng đề phòng. (một thước bằng 1/3 m)

So với cỏ linh chi, Toàn Cơ nương nương càng quý trọng linh chi tím trăm năm này, nói vậy linh chi tím cực kỳ trân quý hiếm thấy, nói không chừng còn có thể giải được huyết chú trên người Phiến Ngôn, hắn cũng không khỏi chú ý tới vườn cỏ linh chi tím đó.

“Vườn cỏ linh chi rất xa sao?” Phiến Ngôn hỏi vấn đề giống Lan Khanh.

“Rất xa, cực kỳ xa, cho nên ta mới đi lâu như vậy.” Hắn vừa mới giao chiến một hồi với Bích Thủy tiên tử, vì nghĩ cho Xá Nguyệt, nên mỗi lần hắn đến các sư đệ sư muội của nàng chỉ ngăn cản mà không công kích, mục đích chỉ là vì trộm một gốc cỏ linh chi mà thôi, có điều lần này vì hỏi thăm về linh chi tím nên mới trì hoãn thêm thời gian, thiếu chút nữa còn không kịp qua Cầu Cách Phàm đã biến trở về thân hổ, pháp lực hoàn toàn biến mất, may mắn, vào một khắc cuối cùng hắn gấp gáp trở về.

“Linh Lệ đến vườn cỏ linh chi có lẽ là ở trên trời, thế nên mỗi lần mới đi lâu như vậy.” Lan Khanh dùng giọng điệu vui đùa nói. Bởi vì Linh Lệ từng nói cỏ linh chi sau khi hái phải ăn trong ba ngày, nếu không sẽ biến thành cỏ thường, cho nên nàng và Thu Định Khang mới có thể đoán như vậy.

Linh Lệ chỉ thản nhiên liếc nhìn Lan Khanh một cái, không có ý muốn trả lời.

“Trên trời?” Phiến Ngôn vô cùng tò mò. “Chẳng lẽ vườn cỏ linh chi ở trên trời? Thật vậy chăng? Linh Lệ!” Ánh mắt nàng lóng lánh, cực kỳ hưng phấn.

“Đúng là ở trên trời.” Linh Lệ cúi đầu nhìn nàng thật sâu.

Linh Chi cung là nơi Xá Nguyệt tu hành năm trăm năm, trông coi vườn cỏ linh chi là thiên chức của Xá Nguyệt, nhưng những chuyện đó Phiến Ngôn đã không còn nhớ được gì.

“Linh Lệ, ngươi rất lợi hại, ngươi có thể đi lên trời, trên trời trông thế nào? Mau nói cho ta biết!” Vẻ mặt Phiến Ngôn rất thích thú háo hức.

Phần lớn tri thức của nàng với thế giới này đều đến từ Linh Lệ, là Linh Lệ cho nàng biết trên thế giới có núi cao tuyết trắng phủ quanh năm, còn có biển lớn mênh mông vô bờ, trên núi cao có chim bay thú nhảy, dưới biển lớn có cá tôm ba ba cua, đó là những nơi nàng không đi được, Linh Lệ đều hình dung kể cho nàng nghe, bây giờ nghe nói hắn có thể lên trời, nàng lại ngạc nhiên, càng thêm sùng bái hắn.

“Trên trời cũng không có gì đặc biệt, không khác biệt gì so với nhân gian.” Hắn luôn ghét giao tiếp với người trên thiên giới, từ khi Toàn Cơ nương nương vô tình trừng phạt nặng Xá Nguyệt, hắn lại càng hận thiên giới thấu xương, bảo hắn nói nhiều hơn về thiên giới, hắn căn bản là không muốn.

“Không có gì khác biệt? Thật vậy chăng? Sao có thể chứ?” Phiến Ngôn cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy. “Ngươi đến vườn cỏ linh chi là ở trên tầng mây đúng không? Ngươi làm thế nào lên trời được? Ngươi không có cánh mà, làm sao bay được? Trong sách viết cưỡi mây đạp gió, ngươi đi lên như vậy ư?” Nàng nghĩ Linh Lệ của mình đã lợi hại lắm rồi, nhưng không ngờ hắn có thể bay lên trời, bây giờ tâm tình của nàng cũng vui mừng như sắp bay lên.

“Chờ sức khỏe của nàng khá hơn sẽ nói sau, nàng nghỉ sớm đi có được không?” Hắn sợ mình nói đến thiên giới sẽ mang theo nhiều ý căm hận, cũng sợ mình không khống chế được, nhắc tới nhiều chuyện trước đây của họ trước mặt Phiến Ngôn tuổi còn nhỏ, yêu đó, hận đó, Phiến Ngôn mười tuổi không thể hiểu được, cho nên hắn thủy chung đè nén chính mình, thủy chung lấy thân hổ làm bạn với nàng.

“Ta vừa mới ăn cỏ linh chi, hiện giờ sức khỏe tốt hơn nhiều, nói mau đi, ta rất muốn nghe mà!” Sắc mặt nàng quả thật đã khá hơn nhiều, cánh tay ôm hắn cũng có thêm vài phần khí lực.

Lan Khanh đứng dậy yên lặng thu lại hai phần ba cây cỏ linh chi, lặng lẽ rời khỏi cửa phòng, giao nhiệm vụ tra ra nghi vấn với Linh Lệ cho Phiến Ngôn, tính ngày sau sẽ hỏi thăm kết quả từ Phiến Ngôn.

Linh Lệ nhìn gương mặt nhỏ gầy trắng trẻo của nàng, dùng sức hít thật sâu.

“Nàng muốn nghe cái gì?”

Phiến Ngôn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cười ngây thơ hỏi:“Ngươi dùng cách gì để lên trời?”

“Dùng pháp thuật.” Hắn không muốn lừa nàng, nhưng nàng không hỏi hắn cũng tạm thời không nói rõ.

“Ngươi biết pháp thuật!” Phiến Ngôn kinh ngạc hô. “Trả trách ngươi nói ngươi không phải hổ thường, vậy ngươi là hổ trên trời? Ngươi vốn ở trên trời à? Vậy làm sao xuống thế gian được?”

“Ta vì nàng mà đến.” Hắn nhẹ nhàng nói ra sự thật.

“Linh Lệ, ta vui lắm, ta thích nhất ngươi!” Phiến Ngôn cảm động là đơn thuần mà trực tiếp, tâm hồn trẻ con ngây thơ của nàng sẽ không nghĩ vì sao Linh Lệ đến vì mình.

Linh Lệ cười khổ trong lòng. Xá Nguyệt chưa bao giờ nói từ “thích” với hắn. Ngực hắn nhói đau, không rõ là tâm tình gì.

Lúc trước vì tiện thân cận với Phiến Ngôn, hắn chỉ lấy thân hổ xuất hiện, chưa bao giờ để nàng nhìn thấy bộ dáng hắn biến thành người, nếu hắn biến về hình người, Phiến Ngôn còn có thể thích hắn không? Chữ “thích” đó hắn chưa bao giờ hy vọng xa với từ Xá Nguyệt.

“Linh Lệ, trên trời có những người nào? Thật sự có Ngọc Hoàng đại đế còn có Vương Mẫu nương nương ư?” Ngón tay nhỏ bé của nàng cuốn lấy đám lông trắng trước ngực bụng hắn chơi đùa.

“Có, tất cả đều là lũ quỷ đáng ghét.” Hắn chán ghét không hề giữ lại chợt bật ra khỏi miệng.

Phiến Ngôn ngạc nhiên chớp chớp đôi mắt to. “Ngươi đã gặp họ rồi sao?”

“Không, những người đó không phải tùy tiện có thể thấy được.” Hắn còn chưa tới Nam Thiên Môn, chỉ sợ đã bị Tứ Đại Thiên Vương đưa lên đài chém.

“Vậy ngươi đã gặp ai?”

“Toàn Cơ nương nương.” Hắn cắn răng nói, còn câu sau “người đàn bà ác độc” nuốt vào trong bụng.

Phiến Ngôn bỗng nhiên giật mình.

“Nàng nhớ tới bà ta?” Linh Lệ khẩn trương nhìn nàng.

“Có lẽ cha mẹ từng kể chuyện về Toàn Cơ nương nương, ta cứ cảm thấy đã nghe được ở đâu rồi……” Nàng cau mày suy tư.

“Vậy…… cái tên Xá Nguyệt nàng còn nhớ không?” Hắn không kìm lòng được thử hỏi.

“Xá Nguyệt……” Nàng mê hoặc hồi tưởng. Sau một lúc lâu, lắc lắc đầu. “Không nhớ rõ, chuyện về nàng có hay không? Ngươi kể cho ta nghe!”

Linh Lệ lặng im hồi lâu, mới nói:“Bây giờ nàng còn nhỏ, chờ nàng trưởng thành ta sẽ kể cho nàng nghe.”

“Vì sao phải chờ ta lớn lên?” Nàng khó hiểu.

“Bởi vì…… Đó là câu chuyện một tên yêu quái không tốt bắt nạt một tiên tử xinh đẹp, tên yêu quái đó đã làm chuyện xấu, giờ nàng còn nhỏ, không thích hợp kể cho nàng nghe.” Hắn trầm trọng nhắm mắt lại.

“Xá Nguyệt chính là tiên tử xinh đẹp đó à?”

“Ừ, nàng là tiên tử rất rất đẹp.” Là nữ nhân duy nhất hắn yêu.

Phiến Ngôn tò mò truy hỏi:“Còn yêu quái không tốt kia là ai? Tên là gì?”

Linh Lệ bỗng chốc im lặng.

“Ngươi làm sao vậy? Sao lại ngẩn người? Quên cũng không sao, sau này nhớ lại nói cho ta nghe là được.” Nàng khẽ vuốt trán hắn, cười ngây ngô nói.

Linh Lệ ngơ ngác nhìn nàng. Hắn làm những chuyện ác liệt ti bỉ như vậy với Xá Nguyệt, hắn có thể nói cho nàng sao? Nàng vốn là tiên tử trên thiên giới, hắn lại chiếm đoạt nàng, hại nàng rơi vào luân hồi, hại nàng ở nhân gian chịu khổ, sau này nói cho nàng chuyện này, có lẽ nàng sẽ không thích hắn nữa……

“Linh Lệ, ngươi còn có thể trở về trời không?”

Tiếng nói mềm mại kéo lại suy nghĩ của hắn.

“Ta không được ở thiên giới, sẽ không trở về.” Hắn là yêu thú, không xứng ở trên thiên giới.

“Vậy trước đây ngươi ở đâu?” Từ khi nàng có trí nhớ, Linh Lệ đã ở bên cạnh nàng, vậy mà nàng chưa từng nghĩ tới việc hỏi hắn từ đâu tới?

“Thích nghỉ ngơi ở đâu thì nghỉ ngơi ở đó, ta không có chỗ ở cố định.” Luôn là nhìn trúng một mảnh đất nào sẽ dùng bạo lực chiếm lấy.

“Vậy ngươi vẫn ở nơi này chứ? Có thể đột nhiên không thích nơi này mà rời đi không?” Nàng bắt đầu tò mò về quá khứ của hắn, cũng bắt đầu lo lắng đến tương lai của họ.

“Sẽ không, ta sẽ vẫn ở bên nàng, sẽ không rời đi.” Hắn cam đoan với nàng.

Phiến Ngôn yên tâm mà nở nụ cười.

“Linh Lệ, ta thật sự rất hâm mộ ngươi, ngươi có thể tự do đi mọi nơi, muốn đi tới đâu thì đi tới đó.” Nàng thản nhiên say mê. “Linh Lệ, chờ ta lớn lên, ngươi có thể đưa ta đi dạo chơi khắp nơi không? Những nơi ngươi từng kể cho ta, ta đều muốn nhìn thấy.”

“Trước tiên nàng hãy chăm sóc tốt cho thân thể mình, chỉ cần nàng khỏe, ta liền đưa nàng đi.” Mũi hắn chợt chua xót, cổ họng cứng lại.

Phiến Ngôn vui vẻ gật đầu, lại hỏi:“Truyền thuyết nói ăn cây cỏ trên trời sẽ trường sinh bất lão, ngươi cho ta ăn cỏ linh chi có thể làm cho ta trường sinh bất lão sao?”

“Không thể.” Nếu là cha mẹ nàng ăn, có lẽ có thể kéo dài tuổi thọ, sống đến trăm tuổi cũng có thể, nhưng trên người nàng có huyết chú của Toàn Cơ nương nương, cỏ linh chi vốn không thể giải được.

Phiến Ngôn thất vọng cắn môi, thấp giọng nỉ non. “Vì sao ăn nhiều cỏ linh chi như vậy, cơ thể của ta vẫn không khỏe mạnh?”

Linh Lệ đau lòng nhìn vẻ mặt ảm đạm của nàng, hắn đi trộm cỏ linh chi vốn nghĩ có thể cứu tính mạng của nàng, nhưng Vân Thanh đồng tử lại nói cỏ linh chi của tiên giới không có hiệu quả trị liệu với thân thể người phàm, có điều ít nhất có thể giảm bớt một chút ốm đau cho Phiến Ngôn, bệnh trạng ho ra máu cũng có thể giảm bớt một chút, cho nên dù phải chịu trăm cay nghìn đắng để trộm cỏ linh chi giúp Phiến Ngôn giảm bớt đau đớn, hắn cũng dùng hết sức lực để làm, trong lòng hắn, hắn mong mỏi có thể phá được huyết chú hơn bất cứ ai.

Hắn lại nhớ tới linh chi tím.

Linh chi tím trăm năm mới lớn, có thể phá giải huyết chú của Toàn Cơ nương nương không?

Hắn lâm vào trầm tư, càng lúc càng muốn lấy được linh chi tím……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.