Mỹ Nhân Gặp Hổ

Chương 20: Kết thúc




Một trăm năm sau

Linh Lệ lại trở lại “Cầu Cách Phàm” một lần nữa.

Lúc này, trong lòng hắn ôm thân thể vô lực, mềm lả, lạnh lẽo của Phiến Ngôn, lòng bối rối, vô cùng nóng lòng chạy qua “Cầu Cách Phàm”, vội vàng tới Linh Chi cung.

Phía trước chợt xuất hiện đám sương màu đỏ, không bao lâu, giữa đám sương xuất hiện bóng dáng màu đỏ của Toàn Cơ nương nương.

“Vì sao đột nhiên nàng chết?” Linh Lệ rống giận, nước mắt tràn mi mà ra.

Dung nhan xinh đẹp của Toàn Cơ nương nương không chút biểu tình, lạnh nhạt nhìn hắn.

“Nàng đã sống lâu trăm tuổi, nàng làm vợ ngươi một trăm năm, ngươi còn bất mãn cái gì nữa?”

Đúng vậy, Phiến Ngôn sống suốt một trăm năm mười tám tuổi, từ khi nàng mười tám tuổi ăn linh chi tím, dung mạo của nàng cũng không già đi suốt một trăm năm. Họ dắt tay nhau đi qua chân trời góc biển, tuy vẫn không có con, nhưng họ thật sự đã cùng nhau vượt qua suốt một trăm năm hạnh phúc không lo âu buồn phiền.

Thế nhưng, nửa canh giờ trước, nàng bỗng không còn hơi thở, tê liệt ngã xuống trong lòng hắn, hắn kinh hãi, nghĩ rằng rốt cuộc Toàn Cơ nương nương cũng lấy đi tính mạng của Xá Nguyệt, hắn liền bế nàng xông lên thiên giới.

“Đương nhiên chưa đủ, nàng phải mãi mãi là vợ của ta!” Linh Lệ phẫn nộ gào thét. “Nàng làm vợ ta một trăm năm, là vì chúng ta đã phá được mê chú của ngươi, nếu mê chú đã được phá, thì tại sao ngươi còn muốn lấy đi tính mạng của nàng.”

“Xá Nguyệt là một cây linh chi tím mà ta nuôi dưỡng, nàng, là ta nuôi dưỡng mà thành, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tùy tiện tặng nàng cho ngươi sao?” Tiếng nói của Toàn Cơ nương nương lãnh khốc mà lạnh lẽo.

Linh Lệ kinh ngạc, cúi đầu nhìn dung nhan tuyệt mỹ như vẫn còn sống trong lòng.

Xá Nguyệt là cây linh chi tím được Toàn Cơ nương nương nuôi dưỡng? Lồng ngực hắn nhanh chóng thở dồn dập, đầu óc hỗn loạn.

“Từ lúc Xá Nguyệt đỡ chảo lửa thần thay người, nguyên hình của nàng cũng đã bị đốt thành tro tàn, chỉ để lại ít nguyên thần, nếu không có linh chi tím, thì hồn phách của nàng rồi sẽ có ngày phân tán bốn phía.” Toàn Cơ nương nương nhẹ nhàng giơ tay, thân thể lạnh lẽo, mềm mại trong lòng Linh Lệ bỗng nhiên hóa thành khói nhẹ sương lạnh, phút chốc biến mất trong không khí.

“Chuyện gì vậy?” Hắn hoảng hốt, nhảy người lên điên cuồng tìm kiếm khắp nơi, bỗng nhiên thấy bóng dáng Xá Nguyệt giống như hơi nước trong suốt lẳng lặng đứng bên cạnh Toàn Cơ nương nương, ánh mắt thâm tình nhìn hắn.

“Xá Nguyệt!” Hắn chạy lại muốn nắm tay nàng, nhưng hai tay lại trực tiếp xuyên thấu qua thân thể của nàng, không chạm tới cái gì.

Xá Nguyệt bi thương nhìn hắn.

“Bây giờ nàng không có thật thể, không thể nói.” Toàn Cơ nương nương hờ hững nhìn họ.

“Tại sao ngươi không để nàng chuyển thế nữa?” Hắn vốn tưởng rằng nguyên thần của Xá Nguyệt còn có thể rời thân thể của Phiến Ngôn, nên hắn vẫn đợi, nhưng mãi không thấy nguyên thần của nàng bay ra.

“Mê chú của các ngươi chỉ tính là đã phá một nửa, không phải hoàn toàn phá được.” Toàn Cơ nương nương cười nhẹ nói. “Chuyển thế của Xá Nguyệt vì linh chi tím nên mới có dương thọ trăm năm, nhưng chỉ sống được trăm năm thôi. Lúc trước đệ tử của ta tự tiện đưa linh chi tím cho ngươi, còn thả ngươi ra, đến khi ta phát hiện, chuyển thế của Xá Nguyệt đã ăn linh chi tím rồi, bắt các ngươi lại, linh chi tím cũng không còn, bản cung đành phải nhắm một mắt mở một mắt, cho nàng và ngươi sống bên nhau một trăm năm. Bây giờ thời hạn đã hết, Xá Nguyệt nên trở lại bên cạnh ta, mà ngươi, được làm bạn với Xá Nguyệt một trăm năm, cũng nên cảm thấy mỹ mãn.”

“Ngươi không chịu trả lại Xá Nguyệt cho ta?” Linh Lệ cắn răng nhìn bà chằm chằm.

Khóe môi của Toàn Cơ nương nương gợi lên một nụ cười lạnh.

“Tử Chi Viên của ta đã không còn một đóa linh chi tím nào có thể cho hồn phách của Xá Nguyệt bám vào người, ngươi muốn nhìn nàng tiếp tục luân hồi chuyển thế sao? Bản cung cũng nói cho ngươi biết, Xá Nguyệt không ngừng luân hồi ở nhân gian, một ngày nào đó hồn phách cũng sẽ tán ra bốn phía, đến lúc ấy, nàng sẽ vĩnh viễn biến mất trong trời đất này, đó là điều ngươi muốn?”

“Ngươi sẽ cứu sống nàng chứ?” Linh Lệ đau lòng nhìn Xá Nguyệt trong suốt gần như sắp không nhìn thấy hình dáng, chỉ cảm thấy ngực mình đau đớn không thể hô hấp.

“Xá Nguyệt là đóa linh chi tím đầu tiên bản cung khổ tâm nuôi trồng, truyền pháp lực cho nàng, thu nàng làm đệ tử, nàng sẽ tu thành chính quả, đứng hàng tiên ban, mà ngươi, lại phá hủy tất cả.”

Ngữ điệu của bà lạnh băng đông cứng trong lòng Linh Lệ.

“Để Xá Nguyệt trở lại bên cạnh ngươi, ngươi còn có thể đối đãi với nàng giống như trước, làm cho nàng có cơ hội tu thành chính quả sao?” Hắn đưa mắt chăm chú nhìn Xá Nguyệt.

Xá Nguyệt có thể nghe thấy lời nói của hắn, nàng chậm rãi lắc đầu, ánh mắt cầu xin nhìn hắn.

Toàn Cơ nương nương nhìn thấy ánh mắt thống khổ của Xá Nguyệt, âm thanh lạnh lùng nói:“Còn muốn làm càn trước mặt ta? Ngươi thật sự nghĩ Linh Lệ sẽ mãi mãi yêu ngươi? Cho dù không sờ được vào ngươi, không nghe thấy ngươi nói, cũng sẽ mãi mãi yêu ngươi?”

Xá Nguyệt đau thương cúi đầu.

“Ta đương nhiên sẽ mãi mãi yêu nàng.” Linh Lệ bình tĩnh đáp.

Xá Nguyệt nâng mắt nhìn hắn, buồn bã cười.

Hai người ngưng mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy thâm tình, tựa như một trăm năm qua.

Toàn Cơ nương nương cũng thản nhiên nở nụ cười, nhưng nụ cười đó rét lạnh.

“Trong Tử Chi Viên đã không còn đến nửa đóa linh chi tím, nếu ngươi muốn nàng, thì hãy tự mình nuôi dưỡng nàng.”

Ánh mắt Linh Lệ phút chốc sáng ngời.

“Nuôi dưỡng nàng?” Hắn kinh ngạc vội hỏi:“Có thể chứ? Phải nuôi như thế nào?”

“Nuôi ngay trong Tử Chi Viên của bản cung, đây đã là lòng từ bi lớn nhất ta có thể cho các ngươi.” Nụ cười của Toàn Cơ nương nương mơ hồ tựa như cách một làn sương dày đặc mù mịt.

Xá Nguyệt vui mừng quỳ xuống đất, ra sức dập đầu trước Toàn Cơ nương nương.

“Ý của ngươi là…… Muốn nhốt ta trong Linh Chi cung?” Hắn thật sự không tin Toàn Cơ nương nương có lòng tốt như vậy.

“Nhốt cùng với hồn phách của Xá Nguyệt, ngươi không muốn?” Toàn Cơ nương nương hừ lạnh.

Linh Lệ thở ra. “Ta bằng lòng, ta đương nhiên bằng lòng!”

“Ngươi hãy trông coi Tử Chi Viên cho tốt, nuôi dưỡng thật tốt linh chi tím. Chờ ngươi nuôi lớn linh chi tím, Xá Nguyệt sẽ là của ngươi, bởi vì nàng đã là người ngươi nuôi dưỡng mà thành.” Toàn Cơ nương nương hạ mắt nhìn Xá Nguyệt đang quỳ gối trước mặt, thấp giọng nói.

Xá Nguyệt cắn môi, khóe mắt trào ra một giọt lệ trong suốt.

“Linh chi tím phải nuôi trong bao lâu? Một trăm năm sao?” Linh Lệ nhẹ nhàng hỏi.

Toàn Cơ nương nương cười mờ ảo.

“Nếu ngươi dụng tâm, một trăm năm cũng đủ, nếu tình yêu của ngươi với nàng phai nhạt, thì một trăm năm cũng không nuôi được một gốc linh chi tím nào.”

Những ngày bị “nhốt” trong Tử Chi Viên, thật sự là nặng nề với Linh Lệ, gần như sắp bức hắn đến phát điên.

Tuy có cảm giác Xá Nguyệt ngay tại bên người, nhưng nàng lại trong suốt như sương, sờ không được, nghe không được, đồ ăn hàng ngày là rau quả chẳng có mùi vị gì, việc có thể làm hàng ngày chỉ là nuôi linh chi tím, nếu là tính tình trước đây của hắn, thì đã sớm không chịu nổi, bỏ trốn mất dạng.

Thế nhưng, hắn đã hạ quyết tâm muốn nuôi dưỡng Xá Nguyệt, cho nên dù mỗi ngày có buồn khổ, chán nản, đơn điệu thế nào, hắn cũng buộc mình nhất định phải cắn răng chịu đựng.

Mười năm đầu, tính tình của hắn vẫn nóng vội, thô bạo như trước, thường buồn bực vì không thể ôm lấy Xá Nguyệt, điên cuồng gào thét để phát tiết, mà hồn phách của Xá Nguyệt cũng chỉ có thể yên lặng ở một bên, bất lực.

Nhưng khi hắn thấy cây linh chi tím nho nhỏ yếu ớt nhô lên, liền bắt đầu cẩn thận tưới nước mỗi ngày, hết sức chăm chú trông nom.

Hai mươi năm, ba mươi năm, bốn mươi năm, năm mươi năm, thời gian chậm chạp trôi qua.

Tử Chi Viên đã nở ra hai mươi đóa linh chi tím, hắn phát hiện mỗi đóa linh chi tím đều có độ cao không giống nhau, hắn hy vọng mỗi một đóa đều có thể mang bộ dáng đẹp nhất, độc đáo nhất, vì thế càng thêm chuyên chú tỉ mỉ chăm sóc, hắn muốn Xá Nguyệt tự chọn lựa, xem đóa linh chi tím nào có thể cho nàng sống lại hoàn mỹ nhất.

Tám mươi năm trôi qua, linh chi tím đã có hình dáng của đám mây trôi xinh đẹp, chỉ là như vậy vẫn còn chưa đủ, Toàn Cơ nương nương nói với hắn, nước tưới mỗi ngày phải đổi thành nước suối trên núi Thánh, núi Thánh đó gọi là núi Vạn Bảo, bởi vì Phật Thích Ca Mâu Ni cũng bước chân qua núi, nên phải đi bộ lấy nước, không thể sử dụng pháp lực hoặc tiên thuật.

Dần dần, Tử Chi Viên nở đầy hai mươi đóa linh chi tím cao lớn, thơm ngào ngạt, Xá Nguyệt luôn vui vẻ chỉ vào một đóa trong số đó, ám chỉ với hắn đó là đóa mà nàng muốn.

Nhưng trăm năm trôi qua, Toàn Cơ nương nương vẫn không có động tĩnh gì, mà hắn và Xá Nguyệt mỗi ngày đều mong chờ tới ngày nàng được sống lại.

Hôm nay, Toàn Cơ nương nương rời cung từ sáng sớm, Linh Lệ liền biết hắn lại phải chờ đợt thêm mấy ngày.

Hắn theo thường lệ đi vào núi Vạn Bảo, một đường leo lên vách núi cao chót vót, đi tới gần suối nước.

Lúc đến chân núi, hắn thấy một bóng dáng màu tím nhạt chạy vội về phía hắn, nước mắt chảy xuống gò má.

Hắn nín thở, còn sợ là ảo ảnh, nhưng bóng dáng đó dần dần trở nên rõ ràng.

Thật sự là Xá Nguyệt!

Xá Nguyệt hạnh phúc chạy nhanh đến chỗ hắn, vùi đầu vào ngực hắn.

Linh Lệ ôm chặt thân thể chân thực của nàng, mừng rỡ đến run rẩy cả người.

“Ta sống lại rồi! Ta vừa sống lại!” Nàng vừa khóc vừa cười, ôm mặt hắn không ngừng hôn hắn.

“Tại sao…… lại……” Hơn một trăm năm không được nghe giọng nói của Xá Nguyệt, hắn không thể duy trì trấn định và bình tĩnh, nước mắt cuối cùng không thể đè nén mà chảy xuống, thấm ướt hai má của nàng.

“Linh Lệ, không có chàng, sẽ không có ta.” Nàng ôm chặt hắn, nghẹ ngào trong lòng hắn. “Ta được chàng nuôi dưỡng, bây giờ ta là……”

“Nàng nói kiếp sau còn muốn làm vợ của ta, ta vẫn không quên.” Hắn chiếm lấy đôi môi của nàng, rốt cuộc cũng được nếm mùi vị ngọt ngào hắn nhớ mong da diết.

Xá Nguyệt tươi cười, vuốt ve an ủi nỗi nhớ của hắn.

Vừa rồi nương nương nói với nàng, chính câu “kiếp sau ta còn muốn làm vợ của chàng” đã phá được một nửa mê chú, còn một nửa mê chú là Linh Lệ phá.

Bởi vì kiếp sau của nàng, là hắn mang đến cho nàng.

Hắn dùng tình yêu của mình nuôi dưỡng nàng.

Hắn làm cho nàng tin rằng, chỉ cần có tình yêu, chờ đợi có thể trở thành sự thật……

HOÀN!

Lời cuối sách của Tề Yến

Tôi đã viết truyện về một con hổ! Ta đã viết truyện về một con hổ!  —

Oa ha ha ha ha ha ha — (không nhịn được ngửa mặt lên trời cười dài)

Khi viết về đề tài mình yêu thích, vừa đau khổ, lại vừa giày vò, nhưng ngẫm nghĩ cảm thấy thật ngọt ngào.

Truyện này nếu có tên là “Dọa đến dọa đi” thì có vẻ hợp hơn, năm nay vừa đúng là năm hổ, lúc biên tập bảo tôi viết về chủ đề này, tôi vừa nghe đã nghĩ đến tên sách là “Mỹ nhân gặp hổ”, lập tức nói:“Được. Vậy tôi sẽ viết truyện về một con hổ! Một con hổ thật sự nhé!” Không ngờ biên tập liền gật đầu đồng ý, tôi thật sự vui mừng đến nỗi tí nữa là nhảy cẫng lên!

Không có cách nào, ngoài tình yêu thanh cung chính sử, tôi còn nghĩ đến thần tiên má quái, chỉ cần nam nữ chính không phải người bình thường, hoặc vốn không phải là người, tôi đã viết rất hăng hái.

Từ trước đến nay, thần thoại về hổ cũng có đủ loại sắc thái, cũng là một trong những động vật của dân tộc Trung Hoa, hình tượng rất phương Đông, là vua của trăm thú ở Trung Quốc, cho nên tất nhiên nó đã được cá nhân tôi thiên vị. Tôi thích hổ hơn sư tử nhiều, nếu muốn tôi chọn vua của các loài thú trên thế giới, tôi nhất định sẽ bỏ phiếu cho con hổ. Hổ có ngoại hình đẹp đẽ rực rỡ lại vô cùng mạnh mẽ, oai phong, trông đẹp hơn gấp trăm lần so với con sư tử có cái bờm rối xù, hơn nữa từ trước đến giờ hổ luôn là đại vương cô độc, khi đi săn đều là một mình, rất anh hùng khí khái, mà sư tử lại thông minh hơn, tụ tập lại cùng nhau vây bắt con mồi, nhưng hành động này theo cá nhân tôi là rất giảo hoạt. Còn nữa, hổ vừa sinh ra đã được mang chữ “Vương” trên trán, vị trí vua của trăm thú rõ ràng là được dành cho nó! Nhưng người nước ngoài không hiểu tiếng Trung Quốc, không hiểu ý chỉ của thượng đế, kiên quyết cho sư tử làm vua của trăm thú, ai nha nha, không phục, không phục!

Mây theo rồng, gió theo hổ. Dù là thần tiên ma quái hay con người đều rất mê luyến sáu chữ này đúng không? Sáu chữ vô cùng đơn giản đó thoạt nhìn thật có khí thế, có hàm súc, tôi thật sự sùng bái trí tuệ văn học của lão tổ tông. Tôi rất thích rồng, cũng thực thích hổ. Tôi yêu nhất yêu nhất ông nội và bà nội, họ cũng là một rồng một hổ phối hợp đó.

Trong văn học thần quái ở Trung Quốc, thân phận đằng sau con rồng chính là thần tiên, thân phận đằng sau con hổ lại nhất định là yêu (hoặc quái thú), rồng có địa vị cao quý, được người cúng bái, nhưng kết cục của hổ lại thê lương hơn vạn phần, mọi người có thể gặm sạch sẽ một con hổ từ đầu đến chân, một cọng lông cũng không để lại.

Nguyên hình của nam chính trong truyện là hổ đông bắc (hổ Siberi), tôi rất thích hổ đông bắc, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì một chữ  “lớn”. Hổ đông bắc có thân hình lớn nhất trong các giống hổ, cũng là động vật lớn nhất trong họ mèo, thậm chí còn lớn hơn cả sư tử, vì lý do đơn giản nhất mà cũng quan trọng nhất đó, cho nên tôi vừa thấy đã thích.

Có điều, hổ đông bắc đã sắp bị tuyệt chủng, bởi vì rừng rậm cây cối bị chặt phá, mất đi nơi sống cho hổ, con người vì muốn dùng da hổ và xương hổ mà săn giết chúng trái phép, bây giờ số lượng hổ ở đông bắc chỉ còn lại ba, bốn trăm con mà thôi.

Con người a con người, rốt cuộc còn muốn làm điều ác đến trình độ nào mới bỏ qua?

Hổ đông bắc thân yêu, bạn là vua của muôn thú trong lòng tôi, nhất định phải chiến thắng đám người xấu đó mà sống tốt, uy phong hùng dũng cho những kẻ vô sỉ xem!

Còn nữa, tuy bản thân tôi cũng là một cô gái cô đơn, nhưng cô đơn cũng có cái vui của cô đơn, có điều những chị hổ đông bắc xin đừng cô đơn, khi nhìn thấy những anh hổ đông bắc nhất định phải nhiệt tình một chút, cố gắng sinh ra một bé hổ con xinh xắn, sau này còn dễ dàng xưng bá thiên hạ, xin hãy tiếp nhận lời kêu gọi của tôi nhé!

Cuối cùng, tôi…… Tôi rất muốn đổi tên truyện thành “Hổ hổ sinh uy”……[ a — chạy mau –]

HOÀN


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.