(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bữa ăn cuối cùng ở Thủ đô là với Kiều tổng.
Ký xong hợp đồng, đạt được thỏa thuận hợp tác. Một dự án trị giá trăm triệu, cả hai đều cùng tuổi, nên khi Ngu Thính đề nghị đãi một bữa để kéo gần quan hệ, cô ấy không từ chối.
Qua mấy ngày tiếp xúc, Ngu Thính ngày càng tò mò về người yêu là nữ diễn viên của Kiều tổng. Kiều tổng lạnh lùng như băng, thật khó tưởng tượng khi cô ấy yêu ai đó, liệu cô ấy cũng có thể yêu nồng nhiệt không? Người như thế nào mới có thể khiến cô ấy rung động?
Hôm nay Ngu Thính đã được gặp "Văn Lạc" ngoài đời thực.
Sau bữa tối, cả hai cùng bước ra khỏi nhà hàng. Vừa định hỏi Kiều tổng về nhà như thế nào, Ngu Thính đã thấy một chiếc mô tô đen trắng đỗ bên đường cách đó không xa, và một người phụ nữ đứng dựa vào thân xe, hai tay khoanh lại, chăm chú nhìn về phía này.
Mái tóc đen mượt dài đến thắt lưng được buộc đuôi ngựa thấp, tóc mái bị gió thổi hơi lộn xộn. Người phụ nữ mặc áo croptop, quần short bó sát, đi đôi bốt da Martin màu đen, đầy phóng khoáng. Tuy nhiên cô ấy rất thanh tú, ngũ quan mềm mại hài hòa, đôi mắt sáng và hàm răng trắng, giống như gió xuân ấm áp.
Ngu Thính đã gặp qua rất nhiều người đẹp, nhưng dù người phụ nữ này không đến mức đẹp lộng lẫy ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô vẫn cuốn hút một cách khó tả — Cô có một nét dịu dàng, thư thái, đứng bên lề đường lúc hoàng hôn như ánh trăng mới ló dạng.
Ngu Thính nhìn cô vài giây, theo bản năng quay sang Kiều tổng.
Kiều tổng dừng bước, biết rằng Ngu Thính đã chú ý đến Văn Lạc, liền quay đầu nói: "Người yêu đến đón."
Ngu Thính: "Lần đầu tiên gặp cô Văn ngoài đời, còn quyến rũ hơn trên mạng, hai người thật xứng đôi."
Kiều Sơn Ôn nhếch môi cười, trong mắt ánh lên nụ cười nhạt, đáp: "Lần sau Ngu tổng đến Thủ đô, tôi mời cơm nhé."
"Được, hẹn gặp lần sau."
Kiều Sơn Ôn gật đầu, đi về phía người phụ nữ đang chờ bên đường.
Ngu Thính lờ mờ nghe thấy Kiều tổng khẽ gọi một tiếng, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: "Lạc Lạc."
Người phụ nữ không trả lời ngay, mà mỉm cười dịu dàng, cô ấy nhìn Kiều Sơn Ôn bước từng bước đến gần, đợi đến khi Kiều tổng đến trước mặt mình, cô ấy mới đứng thẳng lên, dang rộng vòng tay hướng về phía Kiều tổng.
Kiều Sơn Ôn không ngần ngại ôm lấy nàng.
Người phụ nữ cao hơn một chút, Kiều Sơn Ôn cúi đầu, gương mặt vùi vào hõm vai cô ấy, dáng vẻ ỷ lại hoàn toàn khác biệt với vẻ độc lập lạnh lùng trước mặt người khác.
Văn Lạc cũng cúi đầu, thì thầm bên tai Kiều Sơn Ôn điều gì đó, ánh mắt lấp lánh ý cười, càng khiến cảnh tượng thêm phần thân mật.
Ngu Thính thoáng nhận ra có người từ xe đằng xa dường như đang dùng máy ảnh chụp lén, nhưng họ không hề tránh né.
Ngu Thính nhìn một lát rồi rời mắt, không tiếp tục nhìn thêm. Thật khó tưởng tượng rằng một Kiều tổng nghiêm túc, kiệm lời lại đi xe mô tô với người yêu về nhà sau giờ làm việc.
Đúng là cảm giác như học bá yêu một kẻ nổi loạn, dù người kia không phải là kẻ nổi loạn thực sự, chỉ là có vẻ rất tự do, không thích tuân theo các quy tắc.
Cảm xúc dường như có thể lây lan, việc nhìn thấy người khác yêu đương cũng khiến mình muốn yêu đương, quả nhiên không sai. Ngồi vào xe, Ngu Thính nhớ đến người phụ nữ yếu ớt, mảnh mai nào đó.
Chuyến công tác vài ngày này dường như kéo dài bất tận sau đêm đó. Vì bức ảnh và cuộc gọi video ấy, Ngu Thính gần như mỗi tối đều mơ thấy nàng. Công việc bận rộn cũng không thể xóa nhòa những h.am m.uốn trong lòng. Ngu Thính h.am m.uốn Nhiễm Linh, Ngu Thính không phủ nhận điều đó.
Quả thật, chị Linh rất hợp với cô, rất đúng gu của cô, và cũng rất ngoan ngoãn.
Vì vậy, Ngu Thính đã rút ngắn hành trình từ năm ngày xuống còn bốn ngày, và lúc này cô đang trên đường ra sân bay. Bây giờ là 6:30, chuyến bay lúc 8:00, đến Vân Thành khoảng 10:00, về đến nhà chắc tầm 11:00... còn khoảng bốn tiếng nữa.
Không báo trước cho Nhiễm Linh về việc về sớm, Ngu Thính định tạo bất ngờ cho nàng. Ngồi trong xe càng lúc càng gần sân bay, thế giới ngoài cửa sổ ngày càng tối, Ngu Thính cầm điện thoại, hỏi như thể vừa xong việc: [Uống thuốc chưa?]
Câu hỏi không hề đột ngột, cuộc trò chuyện mới đây của hai người là khoảng một tiếng trước, khi Ngu Thính chia sẻ bữa tối của mình. Lúc ấy Nhiễm Linh cũng đang ăn, giờ chắc cũng đã ăn xong được một lúc, và dì Tống hẳn đã nhắc nàng uống thuốc.
Nhiễm Linh: [Uống rồi, đang ăn kẹo]
Nàng gửi kèm một bức ảnh, trong đó đang cầm viên chocolate vị hạnh nhân đã ăn dở một nửa.
Ngu Thính: [Vị này ngon không?]
Nhiễm Linh: [Ngon, ngon hơn vị matcha một chút, Thính Thính chọn vị giỏi quá]
Lần trước khi Ngu Thính nhắc Nhiễm Linh uống thuốc, nàng lại làm nũng, phàn nàn rằng thuốc khó uống. Ngu Thính chợt nhớ ra loại chocolate mình yêu thích, liền gửi mấy hộp về nhà cho nàng, nhẹ nhàng dỗ nàng ăn khi uống thuốc.
Đúng là rất ngon, Nhiễm Linh không quá thích đồ ngọt, nhưng sau khi uống thuốc, nàng ăn một viên rồi không dừng lại được, bốc thêm hai ba viên nữa, không hề thấy ngán, vị đậm đà.
Nhiễm Linh vừa ngậm chocolate tan chậm trong miệng vừa hỏi: [Thính Thính xong bữa tối chưa?]
Ngu Thính: [Xong rồi]
Nhiễm Linh: [Vậy tối nay có thể gọi video không?]
Ngu Thính: [Không tiện lắm]
Không giải thích ngay, Ngu Thính định trêu nàng một chút.
Nhiễm Linh: [Ừm?]
Ngu Thính khẽ cười, rồi mới nhắn: [Được một lần đến thủ đô, mỗi tối đều gọi video với chị, chẳng có thời gian ra ngoài chơi với bạn bè gì cả, có phải chị Linh hơi dính người quá rồi không?]
Thật thẳng thắn khi chê bạn gái quá dính người, thật quá đáng.
Ngu Thính biết mình có chút ác ý, đôi mắt khẽ cong lên, chống cằm chờ phản ứng của Nhiễm Linh.
"Đối phương đang nhập" nhấp nháy không ngừng. Một lúc lâu sau, Nhiễm Linh mới nhắn lại: [Vậy được, Thính Thính chơi vui với bạn nhé]
Dòng chữ không có kẽ hở, không thể thấy được nàng viết câu này trong tâm trạng thế nào. Ngay sau đó, nàng dịu dàng quan tâm: [Nhưng đừng uống nhiều quá nhé, chị không ở bên cạnh, sợ không có ai chăm sóc Thính Thính]
Hóa ra nàng biết Ngu Thính đi chơi chắc chắn sẽ uống rượu, thật sự rất hiểu cô.
Ngu Thính: [Ừm~]
Một câu trả lời có phần bông đùa, cũng chẳng biết cô có thực sự làm theo không, dù sao Nhiễm Linh cũng không nhìn thấy.
Nhiễm Linh im lặng rất lâu, lâu đến mức Ngu Thính tưởng nàng sẽ không nói thêm gì nữa, thì bên khung trò chuyện bỗng xuất hiện dòng: [Thính Thính chỉ chơi với bạn thôi, có được không?]
Trong quán bar có rất nhiều người, muôn hình vạn trạng, những cơ thể và vẻ đẹp quyến rũ đủ loại. Với tính cách thờ ờ và không câu nệ của Ngu Thính, cô đã quen với việc không từ chối ai.
Nhiễm Linh hiểu rõ tính cách này của cô, nên nàng không yên lòng. Nhưng vì Ngu Thính nói nàng quá dính người, nàng đành cố gắng giữ cho mình bình tĩnh và dịu dàng.
Chỉ chơi với bạn thôi, đừng lại gần ai khác, đừng nhận lời từ người lạ, đừng uống say, đừng để người khác dụ dỗ.
Được không?
Ngu Thính ngừng lại một chút rồi đáp: [Nghe lời chị Linh hết]
Người phụ nữ giỏi nói những lời hoa mỹ nhưng lại không để tâm, lời hứa nhẹ bẫng khiến người khác không phân biệt được là thật hay giả.
Nhiễm Linh chấp nhận, và cũng xem là thật: [Nhớ em, yêu em]
Chị Linh: [Đợi em về nhà]
Nhớ em, yêu em...
Bất chợt, trong lòng Ngu Thính dâng lên một sự nôn nao muốn xuất hiện ngay trước mặt nàng.
*
Đến sân bay sớm gần một tiếng, không ngờ chuyến bay bị hoãn. Dường như ông trời cố ý kéo dài thời gian chờ đợi của Ngu Thính, cô phải đợi hai tiếng ở sân bay mới được lên máy bay, thêm hai tiếng bay nữa, máy bay hạ cánh ở Vân Thành vào lúc nửa đêm 12 giờ.
Vân Thành đang có mưa lớn, vừa bước ra khỏi máy bay đã cảm nhận được không khí lạnh ẩm ướt, mát mẻ hơn nhiều so với Thủ đô. Đây cũng là lý do khiến chuyến bay bị hoãn.
Ngu Thính lên xe hơi về nhà, mưa lớn như trút nước rửa sạch cửa kính, dòng nước không ngừng khiến cô nhìn không rõ cảnh vật bên ngoài, mơ hồ còn nghe tiếng sấm.
Nhiễm Linh nói rằng nàng sợ sấm, nàng luôn nắm lấy bất kỳ cái cớ nào để làm nũng với Ngu Thính. Đã khuya lắm rồi, nàng đang làm gì? Hai tiếng không liên lạc, nàng không gửi cho cô tin nào, phải chăng nàng đã ngủ rồi? Nhưng nàng lại chưa nhắn chúc ngủ ngon cho Ngu Thính.
Sân bay cách nhà khoảng bốn mươi phút đi xe, vì mưa lớn nên kéo dài đến một tiếng. Về đến nhà đã là một giờ sáng. Xe đi vào gara, Ngu Thính mang theo hơi ẩm bước lên lầu tìm người.
Bước qua phòng khách tối tăm và yên tĩnh, trong màn đêm tĩnh lặng, bước chân cô gấp gáp hơn, Ngu Thính bước lên tầng hai. Khi vừa đẩy cửa phòng ngủ chính, cô ngửi thấy hương hoa nồng nàn từ Nhiễm Linh, cảm giác nhẹ nhõm và an tâm tràn ngập. Trái tim cô hạ xuống một cách vững vàng, như thở phào. Cô khẽ nhếch môi, mang theo niềm vui kiêu hãnh, bật đèn trong bóng tối.
Nhưng Nhiễm Linh lại không ở trên giường.
Giường trống không, không có hương thơm từ tinh dầu an thần, xung quanh cũng chẳng thấy ai.
Có chút ngoài dự đoán, Ngu Thính sững lại một lúc, rồi quay người tìm nàng ở nơi khác.
Điều đầu tiên cô nghĩ đến là phòng vẽ. Mưa to đêm khuya có lẽ là thời điểm tốt để tìm cảm hứng, Ngu Thính suýt quên rằng khi không có cô bên cạnh, Nhiễm Linh thường mất ngủ. Phòng vẽ của Nhiễm Linh ở tầng ba, Ngu Thính ít khi lên đó, đến mức còn hơi xa lạ với đường lên tầng ba.
Cửa phòng vẽ khép hờ, bên trong không có ánh sáng, Ngu Thính tiến lên vài bước, nắm tay nắm cửa nhẹ nhàng đẩy vào. Trong tiếng mưa rả rích, cô thấy bóng dáng mảnh mai của người phụ nữ bên cửa sổ sát đất.
Trời ẩm lạnh, mưa đọng trên kính, nàng vẫn mặc váy, là màu trắng tinh khiết dịu dàng. Ánh đèn đường yếu ớt bên ngoài xuyên qua lớp kính, làm cho thân hình nàng tựa như ảo ảnh, mong manh nhưng tràn đầy dịu dàng.
Mất đi giọng nói, các giác quan khác của Nhiễm Linh càng trở nên nhạy bén, đặc biệt là thính giác, khứu giác... Nghe thấy tiếng động, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Ngu Thính đang đứng ở ngưỡng cửa, phong trần mệt mỏi, nàng sững sờ.
Trong chớp mắt, thế giới như lặng im.
Tim nàng đập nhanh hơn, nàng hé môi, Ngu Thính đã bước nhanh về phía nàng.
Nhiễm Linh không thể tin nổi, đứng yên tại chỗ nhìn Ngu Thính đi nhanh đến trước mặt mình. Cuối cùng, Ngu Thính cũng nhìn rõ gương mặt dịu dàng của nàng, đôi mắt nàng thật đẹp, vô cùng linh động. Vai và cánh tay trần lộ ra vẫn đẹp đẽ như trong ký ức của Ngu Thính, thỏa mãn mọi tưởng tượng trong những ngày qua của cô, làm dấy lên khao khát, thậm chí có thể nói là nhớ nhung không dứt. Ngu Thính luôn nghĩ về nàng, mỗi đêm đều mơ thấy nàng.
Kìm nén, nhẫn nhịn, nhung nhớ, chờ đợi. Tất cả đều là những cảm giác xa lạ và mới mẻ với Ngu Thính, khao khát tràn đầy cuối cùng đã tìm được nơi để trút ra. Chưa kịp để Nhiễm Linh phản ứng, cô đã ôm lấy nàng. h.am m.uốn chiếm hữu to lớn khiến Ngu Thính không thể chờ đợi, cô vội vàng ôm lấy eo nàng, nâng gương mặt nàng lên và cúi xuống hôn nàng.
"Ưm......"
Mùi mưa vẫn còn đọng trên người, nhưng bên trong lại như có lửa cháy bừng bừng. Nụ hôn của Ngu Thính cuồng nhiệt, vừa cắn vừa m.út, trút hết khao khát kìm nén bấy lâu. Nhiễm Linh bị hôn đến bất ngờ không kịp trở tay. Ngu Thính vừa hôn vừa đẩy nàng lùi về phía sau, ép nàng lên cửa kính.
Với tư thế tràn đầy áp lực, Ngu Thính mang theo cảm giác xâm chiếm mãnh liệt. Nhiễm Linh như bị cô giam giữ, đôi tay bị giữ chặt, cơ thể cũng bị cô ghì chặt.
Nhiễm Linh cau mày, ngước lên nhìn cô, cố gắng phối hợp với nụ hôn mãnh liệt, bao dung sự bá đạo của cô.
Ngu Thính mạnh mẽ, hôn sâu đến nỗi lưỡi không ngừng quấn lấy nàng, căn phòng đầy tiếng nước vang lên đầy ngượng ngùng cùng với hơi thở nặng nề của cô. Nhiễm Linh bị hôn đến không thở nổi, eo gần như mềm nhũn, nhưng vẫn không thể động đậy dưới sự kiểm soát của Ngu Thính.
Thính Thính thật vội vã, đây là hậu quả của việc trêu chọc cô sao?
Nhiễm Linh mơ màng nghĩ.
Ngu Thính không cho nàng phân tâm, nghiêng đầu hôn sâu hơn, chiếm trọn hơi thở và tâm trí của nàng.
Cho đến khi Nhiễm Linh thực sự không thở nổi, Ngu Thính mới kiềm chế dừng lại, trán áp vào trán nàng, hơi thở hòa quyện, nhìn vào khuôn mặt ửng hồng của nàng.
Nhiễm Linh bị hôn đến rối loạn, mắt ngấn lệ, hơi thở gấp gáp, đôi môi sưng đỏ, khóe miệng còn lấm tấm chất lỏng, chẳng rõ của ai, có thể là của Ngu Thính, cũng có thể là của cả hai.
Thấy đối phương bị nhuốm mùi vị của mình, điều này mang đến một cảm giác thỏa mãn của sự chiếm hữu thành công, cảm giác gặp gỡ càng thêm chân thực.
Ngu Thính từ từ buông tay nàng khỏi cửa kính, Nhiễm Linh trong ánh mắt chăm chú của cô, lồng ng.ực phập phồng, hơi thở ngọt ngào như lan tỏa.
Sau khi hồi sức một chút, điều đầu tiên mà người phụ nữ bị bắt nạt đến xấu hổ này làm khi được tự do là chủ động đưa tay ôm lấy cổ cô, cánh tay mềm mại không có chút sức lực, cố gắng ôm chặt Ngu Thính hơn, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
Tư thế này dường như thân mật hơn một chút.
Ngu Thính nhìn nàng một lúc, rồi lại cúi xuống hôn tiếp.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");