Mỹ Nhân Câm - Đồ Nghê

Chương 45: Chào buổi sáng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Có vẻ như đã đọc xong cả cuốn sách dày, Ngu Thính ngồi xuống ghế lúc khoảng mười một giờ cho đến khi đồng hồ chỉ một giờ sáng. Suốt khoảng thời gian đó, cô không nói thêm lời nào, Nhiễm Linh cũng không làm phiền cô, âm thầm thể hiện sự trầm tư của mình trong bóng tối.

Trong căn phòng tĩnh mịch, Ngu Thính đóng cuốn sách lại, đặt trở vào giá, tắt đèn bàn, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào căn phòng tối một lúc, cuối cùng mới đứng dậy quay về giường.

Cơ thể người phụ nữ căng phồng đang nằm nghiêng ngủ an tĩnh trên giường, hơi thở đều đặn, cơ thể nàng nhấp nhô nhẹ nhàng dưới lớp chăn.

Nhiễm Linh sợ lạnh, ngoài trời đang mưa, điều hòa cũng để nhiệt độ thấp, nên nàng cuộn tròn trong chăn, chỉ để lộ một phần cổ trắng ngần dưới mái tóc đen.

Ngu Thính nhẹ nhàng vòng qua phía của mình, lật góc chăn, nằm xuống.

Người phụ nữ nằm quay lưng về phía cô có lẽ đã ngủ say, không có chút phản ứng nào, cũng không như trước đây, thường đợi cô lên giường rồi lập tức ôm lấy cô, theo lẽ tự nhiên ngủ trong vòng tay cô.

Kể từ khi sống chung với Nhiễm Linh, Ngu Thính gần như quên mất cảm giác ngủ một mình là như thế nào, như bây giờ, tự do xoay người tùy ý mà không bị kìm kẹp, không cần quan tâm đến ai đó trong lòng. Thật dễ chịu.

Giường rộng hai mét, hai người nằm mỗi người một bên như vậy, đây mới là khoảng cách nên có.

Ngu Thính nằm ngửa, nhắm mắt lại.

Nhưng đầu óc cô như nồi nước sôi, những suy nghĩ giống như bong bóng liên tục nổi lên, không cách nào ngăn lại.

Nằm lâu do mất ngủ sẽ khiến đầu đau nhức, Ngu Thính trở mình, cau mày khó chịu, chẳng biết đã thức đến mấy giờ mới bị cơn mệt mỏi cuốn lấy, khó khăn chìm vào giấc ngủ.

Trong ba tiếng đồng hồ, cuốn sách đó cô chỉ đọc vào được chưa đầy hai mươi trang. Cô bắt đầu chìm vào những giấc mơ không chút logic.

Cô mơ thấy người phụ nữ tên Bùi Nha, cô ta và Nhiễm Linh giao tiếp không chút khó khăn, giống như hai tri kỷ đã bên nhau nhiều năm, thứ cảm giác có lẽ gọi là "số phận an bài" khiến cô cảm thấy chướng mắt.

Cô mơ thấy Nhiễm Linh trong bộ đồng phục tuổi thanh xuân, dáng vẻ mà cô chưa bao giờ thấy — Tóc buộc đuôi ngựa, tươi trẻ, rạng rỡ, nụ cười tươi tắn — Nàng đứng cạnh Bùi Nha.

Sau đó, cô mơ hồ thấy Nhiễm Linh trong bộ váy dây dài, đứng khóc lặng lẽ trước mặt mình, đôi môi đỏ mọng mím chặt, không một âm thanh nào thoát ra…

Những giấc mơ này xâm chiếm tâm trí cô, khiến cô chìm trong trạng thái hỗn loạn mà chính cô cũng khó phân định được.

Rồi dần dần, cô lại bị một cảm giác khác làm dịu đi.

Một đêm hỗn loạn như thế, may thay hôm sau là cuối tuần, không có chuông báo thức, cô cứ thế ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc.

Ngu Thính mở mắt ra, ánh nắng dịu dàng của buổi sáng lúc mười giờ chiếu qua cửa kính, phủ lên căn phòng sự sáng sủa, ấm áp, đèn chùm thủy tinh yên tĩnh treo trên trần nhà, im lìm nghỉ ngơi.

Bên cạnh là hơi thở nhẹ nhàng gần gũi của một người phụ nữ, Ngu Thính quay đầu lại nhìn. Nhiễm Linh, người đêm qua nằm quay lưng về phía cô, cách một khoảng xa, không biết từ lúc nào đã nhích lại gần, giờ đang nằm nghiêng ngay bên gối của cô.

Mũi nàng gần như chạm vào vai cô, tay không đặt lên eo cô mà kiềm chế để bên cạnh gối. Nàng không can đảm như trước kia lao vào vòng tay cô và tận hưởng, lúc này nàng trông như một chú mèo con nhút nhát, vừa dè dặt trước chủ nhân, vừa khát khao được bảo vệ trong đêm tối nguy hiểm. Nàng đã lén nhích lại gần cô trong giấc ngủ, tìm vị trí phù hợp, cuộn tròn và nhắm mắt.

Tại sao lại kiềm chế đến mức này, Ngu Thính thừa hiểu nguyên nhân. Chính cô đã dùng sự lạnh nhạt để khiến nàng rơi vào trạng thái bất an. Cô thật sự vừa xấu tính vừa ích kỷ, tâm trạng không tốt nên cũng cố tình khiến người quan tâm đến mình cảm thấy khó chịu.

Làm sao Nhiễm Linh có thể ngủ được đêm qua, chắc chắn là thức trắng trong nỗi lo lắng, đợi đến khi chắc chắn Ngu Thính đã ngủ mới dám nhích lại gần, lặng lẽ ngắm cô rất lâu trong bóng tối, mang theo nỗi tủi thân hoặc đôi mắt đầy nước. Có lẽ nàng đã buồn bã rất lâu trước khi thiếp đi.

Nhiễm Linh yêu cô, để ý đến cô, không thể sống thiếu cô, mỗi cử chỉ của Ngu Thính đều ảnh hưởng đến tâm trạng nàng, thiếu cô thì mất ngủ, khó chịu, không ngủ ngon được.

Dù đêm qua bị trêu đùa, bị đối xử lạnh nhạt như thế, nàng vẫn khao khát gần gũi, thậm chí sợ đánh thức cô hoặc sợ cô không thích, sợ thấy ánh mắt lạnh lùng của Ngu Thính, nên nàng mới dè dặt chỉ nằm bên cạnh cô.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Ngu Thính đột nhiên trở nên vui vẻ, những khó chịu tích tụ cả đêm qua tan biến trước dáng vẻ khát khao nhưng đầy kiềm chế của Nhiễm Linh.

Cảm thấy thật thoải mái, cô vừa tỉnh dậy, mắt cong lên, thở ra một tiếng cười nhẹ hài lòng.

Ga giường sạch sẽ, mềm mại, tỏa hương hoa dịu dàng, tựa như khu rừng bí ẩn, mang lại cảm giác dễ lạc lối. Trước đây, Ngu Thính chưa bao giờ cảm thấy giường ngủ lại có sự say mê như vậy.

Nằm nhìn nàng một lát, Ngu Thính xoay người, chống nửa người dậy trên giường, bàn tay thon dài vén đi lọn tóc che bên mặt Nhiễm Linh, cúi đầu nhìn nàng đầy thích thú.

Cô đã ngắm dáng vẻ khi ngủ của nàng nhiều lần, lần nào cũng phải thán phục sự dịu dàng tự nhiên của nàng khi ngủ, như một nàng công chúa ngủ trong rừng, thuần khiết, không vướng bận gì.

Cô nhẹ nhàng v.uốt ve khuôn mặt nàng như v.uốt ve một chú mèo, lòng bàn tay áp trọn lên mặt nàng, ngón tay trượt theo đường viền hàm thanh thoát, Ngu Thính trở lại nơi mình đã đặt tay bóp chặt má nàng đêm qua.

Đêm qua...

Đúng là đêm qua cô rất muốn hôn nàng, nhưng vì tâm trạng không tốt, cô không định đáp ứng mong muốn được hôn ấy, mà cố ý để nàng phải chờ đợi trong hụt hẫng.

Giờ đây, nàng đang ngủ say, môi hơi hé ra, không hề biết đến ánh mắt và những v.uốt ve của cô.

Bàn tay Ngu Thính tiếp tục di chuyển xuống, chạm lên cổ nàng, rồi nhẹ nhàng cúi người, vén tóc nàng ra sau tai, ghé sát hôn mình lên đôi môi mềm mại của nàng.

Cô khẽ hôn lên, chỉ là một cái chạm nhẹ, khiến Nhiễm Linh không tỉnh giấc. Ngu Thính không lập tức rời ra, đầu mũi cô chạm vào đầu mũi nàng, cảm nhận hơi thở đều đặn của nàng — Đây là lần đầu tiên cô hôn nàng mà không nghe nhịp tim nàng đập nhanh, vì nàng hoàn toàn chưa thức giấc.

Không có ý thức, một cảm giác thật tinh tế. Nàng không chút khả năng tự vệ trước Ngu Thính, cô có thể dễ dàng kiểm soát nàng, có thể làm mọi thứ mình muốn.

Dĩ nhiên, cô cũng có thể không cần sự cho phép của nàng mà dùng nàng để giải tỏa h.am m.uốn.

Đó là đặc quyền mà từ lâu Nhiễm Linh đã trao cho cô, không phải sao?

Môi Nhiễm Linh rất mềm, hình dáng cũng đẹp, phản ứng đầy ngây ngô, nhạy cảm, sinh ra là để hôn.

Hôn nàng khiến cô cảm thấy dễ chịu...

Lòng bàn tay cô siết lại, nắm lấy chiếc cổ đang phập phồng ấm áp của nàng, Ngu Thính lại cúi xuống hôn nàng. Nhưng lần này không chỉ là một nụ hôn nhẹ, cô biết rằng cảm giác chiếm hữu của mình không thể được thỏa mãn chỉ với một nụ hôn thoáng qua. Ngu Thính ngậm lấy môi trên của nàng, khẽ m.út, rồi dễ dàng tách khẽ hàm răng nàng, đẩy nụ hôn sâu hơn.

Mọi thứ đều mềm mại, khoang miệng nàng ướt át không chút phản ứng, nhưng không hề làm giảm hứng thú của cô; trái lại, sự bất động đó càng tạo thêm không gian cho cô thỏa sức khám phá. Dáng vẻ Nhiễm Linh hoàn toàn khuất phục càng khiến Ngu Thính thêm phấn khích, nụ hôn trở nên mãnh liệt và sâu hơn nữa.

Trong phòng vang lên những âm thanh mờ ám, Ngu Thính đè hẳn lên người Nhiễm Linh, như thể đang ép buộc nàng một cách mạnh mẽ — ép buộc trao đổi nước bọt.

Ngu Thính nhắm mắt, hoàn toàn tận hưởng cảm giác này. Nhiễm Linh bị cô làm cho ngộp thở, hơi thở trong giấc ngủ đứt quãng, khi còn nửa tỉnh nửa mê, đã nghe thấy tiếng rên khe khẽ phát ra từ cổ họng mình, đôi mắt lơ mơ mở ra, tầm nhìn bị che khuất bởi gương mặt phóng to của Ngu Thính ngay trước mắt.

Vừa tỉnh khỏi giấc mơ đã thấy cảnh này — Thính Thính đè lên người, siết chặt cổ nàng mà hôn… Đầu óc Nhiễm Linh vẫn còn mơ hồ, chưa rõ đây là mơ hay thực, cảm giác ngột ngạt khiến nàng phản xạ muốn ôm lấy cổ cô, nhưng khi ấy người phụ nữ phía trên lại đột ngột buông nàng ra –

Ngu Thính chống người dậy, trông thật rạng rỡ, gương mặt xinh đẹp tràn đầy sự  ngạo nghễ lấp ló dưới mái tóc rối bời, nụ cười mờ nhạt khiến cô trông như một con hồ ly kiêu hãnh và thỏa mãn. Không một lời dỗ dành hay an ủi, cô bước xuống giường, trước khi đi chỉ liếc nhìn chiếc giường vừa phủ đầy nụ hôn của cô, người phụ nữ với vẻ mặt bối rối vì vẫn muốn hôn tiếp, cô nhếch môi rồi im lặng rời đi.

Chỉ còn lại mình Nhiễm Linh bị bỏ lại trên giường, chịu đựng sự xấu hổ sau khi tỉnh táo lại, gương mặt đỏ bừng.

*

Cuối tuần là để nghỉ ngơi, Ngu Thính không có công việc gì. Cô thong thả rửa mặt, đến khi bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Nhiễm Linh vẫn còn nằm trên giường, dường như đang trùm kín trong chăn. Cô chỉ liếc nhìn, rồi không quan tâm mà đi vào phòng gym để tập buổi sáng.

Mỗi lần tập xong là người đổ đầy mồ hôi, cảm giác dính nhớp khiến cô không chịu được, lập tức vào phòng tắm để tắm rửa. Mặc bộ váy dây, thưởng thức bữa sáng với cảm giác thoải mái sau khi tập luyện và sảng khoái sau khi tắm rửa sạch sẽ, cả buổi sáng trở nên thư giãn và thoải mái.

Dì Tống đã làm giúp việc cho Nhiễm gia gần ba mươi năm, rất giỏi trong việc quan sát biểu hiện khuôn mặt, bà có thể thấy rõ rằng hôm nay tâm trạng Ngu Thính rất tốt, khác xa so với vẻ buồn bực khi về nhà tối qua.

Bà cũng đã lo lắng, không biết có phải hai người cãi nhau không? Nếu cãi nhau thì có khi Nhiễm Linh phải chịu nhiều ấm ức lắm... Giờ thấy thế này cũng cảm thấy yên tâm hơn. Dì Tống mang khay trái cây lên, mỉm cười hỏi: "Tiểu Nhiễm vẫn chưa dậy sao? Canh sườn này hâm nóng lại vừa đủ ấm, dì muốn để con bé bồi bổ, mà nếu đun lại nhiều lần sẽ không còn ngon nữa. Nếu con bé đã tỉnh rồi thì..."

Ngu Thính múc một muỗng trứng hấp, nghe ra ý của dì Tống muốn nói gì, "Ừm, chị ấy tỉnh rồi, dì Tống lên gọi chị ấy đi.”

Giọng điệu Ngu Thính như thường, dì Tống gật đầu: "Được, dì đi ngay."

Dì Tống lên lầu một lát, chẳng bao lâu sau, Nhiễm Linh đã bước xuống cầu thang.

Vẫn mặc chiếc váy ngủ lụa trên giường, vì vừa rửa mặt nên nàng buộc tóc lên, vài lọn tóc mái buông xuống hai bên mặt, trông dịu dàng, uyển chuyển.

Nàng bước xuống cầu thang với những bước chân nhẹ nhàng, Ngu Thính chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi cúi xuống tiếp tục bữa sáng, không rõ nàng đang ở trạng thái như thế nào khi ngồi xuống bên cạnh mình.

Sau tiếng kéo ghế trên sàn gỗ, phòng ăn nhất thời im lặng.

Bầu không khí thật kỳ lạ, Ngu Thính không lộ vẻ gì nhưng lại thấy thú vị. Đột nhiên, mu bàn tay cô bị chạm nhẹ bởi một thứ gì đó, cô nhìn qua, thấy Nhiễm Linh vừa nhanh chóng dán một tờ giấy nhớ hình trái tim màu tím nhạt lên tay cô.

Vừa ngẩng lên, Nhiễm Linh đã cúi đầu uống canh sườn, từng ngụm nhỏ một, giữ dáng vẻ đoan trang, nhưng dường như rất dè dặt.

Sắc đỏ trên mặt nàng đã tan rồi.

Ngu Thính đặt đũa xuống, có chút trịnh trọng gỡ tờ giấy nhớ trên mu bàn tay, đưa lên nhìn.

Trên giấy có dòng chữ mềm mại, nắn nót: [Thính Thính, chào buổi sáng]

Bên cạnh chữ "chào buổi sáng" còn vẽ một con cá, dường như là một con cá mập, được kẹp giữa hai trái tim tím.

Tại sao lại vẽ cá mập? Ngu Thính suy nghĩ một lát rồi bật cười, "Chị Linh…"

Giọng kéo dài đầy kiểu cách, khiến Nhiễm Linh có chút bối rối nhìn qua, cô mới khẽ đáp lại, "Chào buổi sáng ~"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.