Mỹ Nhân Câm - Đồ Nghê

Chương 39: Ngoan ngoãn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Ưm..."

Đó là một nụ hôn cực kỳ hung hãn, khi Ngu Thính cúi xuống, theo bản năng, Nhiễm Linh đưa tay lên chống vào vai cô, nhưng sự tự vệ của nàng yếu ớt như thể đang v.uốt ve đối phương vậy. Tay của Ngu Thính siết chặt lấy chiếc cổ mỏng manh của nàng, tư thế đầy kiểm soát. Nàng hé môi để hít thở, ngay lập tức, chiếc lưỡi của Ngu Thính xâm lược một cách độc đoán, trao đổi nước bọt với nàng.

Nụ hôn lần này không giống với những lần trước đây, Ngu Thính dường như mất đi sự điềm tĩnh, mang theo sự cấp thiết và khao khát giống như Nhiễm Linh - Có phải Thính Thính cũng khao khát nàng không?

Điều này khiến Nhiễm Linh vô cùng xúc động, từ bỏ phản kháng, vội vã vòng tay ôm lấy cổ cô, ngửa đầu cố gắng đáp lại.

Thính Thính...

Thính Thính đang hôn nàng...

Say rượu và nóng bỏng, toàn thân Nhiễm Linh tỏa ra một mùi hương ẩm ướt và mềm mại, rất nhanh chóng Ngu Thính cũng trở nên ướt át. Trong gara không có điều hòa, cả hai đều toát một lớp mồ hôi mỏng. Đáng lẽ Ngu Thính phải ghét cái cảm giác dính nhớp này, nhưng cô không quan tâm, ngậm lấy môi và hôn nàng hết lần này đến lần khác, lần sau sâu hơn lần trước, không có dấu hiệu dừng lại. Nhiễm Linh không thể chịu đựng được, hai tay lóng ngóng ôm lấy khuôn mặt của cô, nhíu mày cố gắng phối hợp.

Ngu Thính rất thành thạo trong việc hôn, còn Nhiễm Linh không có nhiều kinh nghiệm. Nàng nhiều lần bị hụt hơi, tiếng rên rỉ cầu xin phát ra từ cổ họng. Khi nghe tiếng rên rỉ đáng thương của Nhiễm Linh, Ngu Thính sẽ tạm tha cho nàng, chỉ hôn vào khóe môi, rồi từ đó hôn xuống cằm, rồi đến cổ... Ngu Thính từ từ buông tay ra, nhìn thấy trên cổ nàng một vết hằn đỏ do bị siết chặt.

Da nàng quá mỏng, chỉ cần một chút lực là đã để lại dấu vết.

Nhìn chằm chằm vào đó, không hiểu sao Ngu Thính bỗng bị mê hoặc, nhanh chóng quay lại hôn đôi môi đang thở d.ốc của Nhiễm Linh.

Dường như cô càng thêm phấn khích hơn so với lúc nãy.

Cô muốn quá nhiều... Nhiễm Linh thực sự không chịu nổi, bắt đầu đẩy vai cô, nhưng không đẩy ra được. Nàng định quay mặt đi để thở, nhưng ngay khi vừa quay đi, cổ tay nàng đã bị Ngu Thính nắm chặt, cằm cũng bị giữa, quay mặt nàng lại –

Ngu Thính vô cùng bá đạo, lại cúi xuống, chặn đôi môi của nàng một lần nữa.

Không phải Ngu Thính không cho nàng thời gian nghỉ ngơi, cô chỉ ngậm lấy môi của Nhiễm Linh, từ từ cọ xát, hôn một lát rồi mới tiếp tục đưa lưỡi vào miệng nàng, hôn sâu thêm một lần nữa.

Nhiễm Linh không thể chống đỡ nổi nụ hôn này, nhưng khó ở chỗ nàng không thể diễn đạt, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ ướt át từ cổ họng, nhưng chẳng có tác dụng gì, nàng vẫn bị Ngu Thính đè xuống hôn mãi.

Thính Thính thực sự rất thành thạo. Có phải đã hôn rất nhiều phụ nữ rồi không? Khi hôn người khác cũng như thế này sao? Hứng khởi, bá đạo, chiếm hữu đến vậy... Đầu óc Nhiễm Linh dần trở nên mơ hồ, vô số ý nghĩ lộn xộn ùa vào, nàng gần như quên mất mình đang ở đâu.

"... Hôn mà cũng khóc được sao?"

Không biết đã bao lâu trôi qua, Ngu Thính cuối cùng cũng buông môi nàng ra, Nhiễm Linh thả mình xuống ghế, khuôn mặt đỏ bừng, thở d.ốc, đôi mắt nàng đã mờ đi vì nước mắt, những giọt lệ vô thức lăn dài khỏi khóe mắt.

Ngu Thính chống người phía trên nàng, tiếp tục hôn nhẹ vào đôi môi nàng, còn đang đắm chìm trong dư âm của nụ hôn, chợt nhận ra Nhiễm Linh dường như thực sự đang thở rất khó khăn.

Ngu Thính chợt nhớ ra, nàng có vấn đề về tim, sức khỏe yếu, nàng mong manh dễ vỡ và cần được chăm sóc cẩn thận hơn bất cứ ai.

"Xin lỗi, chị có khó chịu không?"

Ngu Thính cảm thấy áy náy, ôm nàng vào lòng, dùng khăn giấy lau nước mắt cho nàng, vuốt nhẹ lưng giúp nàng dễ thở hơn. Ngu Thính rất tỉ mỉ lau sạch những giọt lệ quanh mắt nàng, hốc mắt nàng hiện lên một màu hồng đào rõ rệt, trông thật yếu đuối. Nhiễm Linh ôm lấy eo cô, tựa vào vai cô, nhẹ nhàng lắc đầu.

— Không khó chịu.

Thính Thính không cần xin lỗi về chuyện này, nàng rất thích. Cô có dữ dội hơn một chút cũng không sao, nàng đặc biệt thích điều đó.

Nhiễm Linh rất phụ thuộc vào Ngu Thính, như một mảnh ngọc bích dính sát vào người cô, cảm giác ôm thật dễ chịu, dù cả hai đều đã đổ mồ hôi vẫn không muốn buông ra. Ngu Thính lặng lẽ ôm lấy Nhiễm Linh, giúp nàng điều hòa hô hấp, khi thấy nàng đã ổn hơn, Ngu Thính mới hỏi: "Còn chóng mặt không?"

Nhiễm Linh vẫn say, chìm đắm trong vòng tay cô, một lúc sau mới nhận ra Ngu Thính đang hỏi, nàng lắc đầu, tỏ ý không còn khó chịu nữa.

"Vậy chúng ta về thôi."

Nhưng với trạng thái mơ màng thế này, Ngu Thính cảm thấy không yên tâm, cô hỏi: "Chị tự đi được không?"

Nhiễm Linh úp mặt vào cổ cô, im lặng không trả lời.

Ngu Thính đã biết đáp án trong sự im lặng đó. Cô cũng hiểu cảm giác say như thế nào, chân bước đi cũng không vững, Nhiễm Linh đã mềm nhũn như thế này, vừa đặt chân xuống sợ rằng sẽ ngã ngay lập tức.

Nàng trở nên thế này, một nửa là do tự mình uống rượu, nửa còn lại là do Ngu Thính hôn nàng. Nhưng Nhiễm Linh vốn dĩ không bao giờ uống rượu, lần này uống cũng là vì Ngu Thính. Vậy nên tất cả là lỗi của Ngu Thính.

Ngu Thính không phải là người vô tâm, cô cũng biết đau lòng. Cô điều chỉnh tư thế, nhẹ nhàng dỗ Nhiễm Linh vòng tay ôm lấy cổ mình, rồi dễ dàng bế nàng ra khỏi xe.

Cảm giác lơ lửng khiến Nhiễm Linh căng thẳng, nàng ôm chặt lấy Ngu Thính, đặt hết lòng tin vào cô.

Ngu Thính không yếu, cũng thường xuyên tập luyện, Nhiễm Linh rất nhẹ, bế nàng chẳng có gì nặng nhọc. Khi bước vào nhà, gặp dì Tống, dì Tống ngạc nhiên thốt lên: "Sao mà mặt đỏ thế này, con bé này... uống rượu rồi à?"

"Vâng, có uống chút rượu bên ngoài."

"Con bé từ nhỏ đến lớn chưa từng uống say thế này... có chuyện gì thế?"

"Chút chuyện nhỏ thôi, bây giờ đã giải quyết xong, dì đừng lo." Ngu Thính nói: "Dì làm ơn nấu một chén canh giải rượu, lát nữa đem lên phòng giúp tôi."

Dì Tống vội đáp: "Được rồi, để dì đi nấu ngay."

Ngu Thính gật đầu, bế Nhiễm Linh lên lầu.

Khi vào phòng, bật đèn lên, Ngu Thính nhẹ nhàng đặt nàng xuống sofa, Nhiễm Linh lập tức ngã xuống, nghiêng đầu dựa vào tay vịn của ghế. Lúc này rượu đã ngấm, cả người nàng nóng bừng, mày nhíu lại, trông rất khó chịu.

Nàng thực sự đã say. Rốt cuộc là nàng đã uống bao nhiêu? Ngu Thính bắt đầu lo lắng liệu lượng rượu quá nhiều có gây hại gì cho nàng không, liệu có cần đưa nàng đến bệnh viện không.

"Có muốn nôn không?" Canh giải rượu của dì Tống vẫn chưa mang lên, Ngu Thính ngồi xuống bên cạnh, nhìn nàng.

Nhiễm Linh mơ màng lắc đầu.

Ngu Thính với giọng cảnh cáo nói: "Lần sau còn dám đi uống rượu nữa không?!"

Người phụ nữ say không trả lời, không biết có nghe thấy hay không.

Dù nàng có muốn uống nữa, Ngu Thính cũng sẽ không bao giờ cho phép. Nghĩ đến việc nếu bạn bè không tìm thấy Nhiễm Linh, nàng một mình say khướt, không nói được gì, hậu quả có thể nghiêm trọng đến mức nào, Ngu Thính cảm thấy sợ hãi.

Dì Tống làm rất nhanh, chỉ ba phút sau đã mang canh giải rượu lên và gõ cửa. Ngu Thính từ chối sự giúp đỡ của dì Tống, tự bưng canh giải rượu và đỡ Nhiễm Linh ngồi dậy, nhẹ nhàng dỗ dành nàng, một tay giữ cằm nàng, đút cho nàng từng chút từng chút một.

Nếu là bình thường, Nhiễm Linh chắc chắn sẽ rất ngoan ngoãn, nhưng bây giờ nàng đã say, dường như cũng trở nên bướng bỉnh hơn, có chút không phối hợp. Ngu Thính phải giữ cằm nàng chặt hơn một chút, trông chẳng khác gì đang ép nàng uống thuốc. Nàng uống ngụm cuối hơi nhanh, nhíu mày thật chặt, ngay khi Ngu Thính buông tay, nàng liền mất thăng bằng ngã vào lòng Ngu Thính, hơi thở nóng hổi phả lên xương quai xanh của cô.

"Được rồi." Ngu Thính bất giác muốn an ủi nàng, liền vuốt nhẹ đầu nàng, để nàng dựa vào mình một lúc cho dễ chịu.

Ngu Thính vốn định rằng nàng đã say như vậy rồi thì không cần tắm nữa, nhưng Nhiễm Linh có tính sạch sẽ, khi Ngu Thính dìu nàng đến giường để nằm xuống, nàng đột nhiên nhớ ra rằng mình đã đổ rất nhiều mồ hôi, không chịu nằm mà cứ đòi đứng dậy. Ngu Thính dỗ dành mấy câu, nàng còn gạt tay Ngu Thính ra và tự đi về phía phòng tắm.

Thật bướng bỉnh, như một đứa trẻ đang giận dỗi.

Chị Linh chẳng chuẩn bị gì cả, cứ thế đi vào tắm sao? Chẳng phải lát nữa nàng sẽ khỏa thân ra ngoài sao? Ngu Thính nhanh chóng bước tới kéo nàng lại ngồi xuống sofa, dịu giọng khuyên nhủ, sau đó đi xả nước vào bồn tắm, rồi tìm váy ngủ cho nàng trong phòng thay đồ.

Dù dùng chung phòng thay đồ, quần áo của họ vẫn luôn được cất riêng. Ngu Thính chưa bao giờ mở tủ quần áo của Nhiễm Linh, khi mở tủ chuyên để váy ngủ của nàng, Ngu Thính không khỏi ngạc nhiên —

Không ngờ, chị Linh ngày thường trông rất nhút nhát và điềm tĩnh, vậy mà lại giấu trong tủ nhiều váy ngủ gợi cảm đến vậy, có váy khoét eo, váy xẻ ngực, thậm chí cả loại lưới xuyên thấu... đủ loại cả, trông đều rất thú vị. Những ngày Ngu Thính đi công tác, Nhiễm Linh ở nhà gọi video cho cô, nàng toàn mặc những bộ này.

Vậy mà khi Ngu Thính ở nhà, nàng chỉ mặc mấy chiếc váy dây đơn giản.

Ngu Thính bật cười thầm, hóa ra tâm tư của Nhiễm Linh còn nhiều hơn cô tưởng, nhưng nàng vẫn còn ngại, chỉ dám mặc qua video, còn khi đối mặt thì không dám.

Ngu Thính nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn quyết định tôn trọng ý muốn của Nhiễm Linh, chọn một chiếc váy ngủ kín đáo.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cô sẽ nhận ra quyết định này chẳng có ý nghĩa gì cả —

Nước trong bồn tắm đã được chuẩn bị xong, Ngu Thính đi tìm người, thì thấy Nhiễm Linh đã ngủ thiếp đi trên sofa. Ngu Thính nhẹ nhàng gọi nàng, một lúc sau nàng mới từ từ mở mắt.

Ngu Thính khẽ hỏi: "Nước đã xả xong rồi, chị có muốn tắm không?"

Một lúc sau, Nhiễm Linh gật đầu, dáng vẻ trông vẫn ngơ ngác.

Nàng cố gắng đứng dậy, nhưng loạng choạng không thể đứng vững. Sợ rằng nàng sẽ trượt ngã trong phòng tắm, Ngu Thính phải dìu nàng vào.

Không chỉ phải dìu vào, Ngu Thính còn phải giúp nàng c.ởi đ.ồ. Giống như lúc trên xe nàng không thể tháo được dây an toàn, chị Linh không thể kéo khóa váy sau lưng, khiến nàng trở nên cáu kỉnh. Khi say, chị Linh bỗng trở nên ngạo nghễ hơn rất nhiều so với bình thường.

Ngu Thính chậm rãi nhận ra, tối nay, có lẽ cô phải giúp Nhiễm Linh tắm.

Bên cạnh bồn tắm, Ngu Thính đứng sau lưng Nhiễm Linh, thành thạo buộc tóc lên cho nàng, để lộ ra chiếc cổ thiên nga trắng ngần, sau đó Ngu Thính kéo khóa váy xuống, bờ vai cùng x.ương b.ướm thanh tú của nàng hiện ra trước mắt Ngu Thính.

Ngu Thính lặng lẽ hạ mắt xuống, tay đỡ lấy cánh tay nàng giúp nàng cởi váy. Chiếc váy dài thướt tha rơi xuống sàn, phát ra âm thanh hờn dỗi, thân hình mịn màng của Nhiễm Linh hiện ra trọn vẹn trước mắt Ngu Thính.

Ánh đèn trong phòng tắm sáng sủa, không gì có thể che giấu. Nhiễm Linh quay đầu nhìn nàng, đôi mắt đã ngấn nước.

Không phải ấm ức, cũng không phải tổn thương. Đó là sự xấu hổ khi biết mình đang khỏa thân trước mặt Ngu Thính.

Bắt gặp ánh mắt ấy, hơi thở của Ngu Thính khẽ khựng lại trong giây lát.

"Chậm một chút, ngồi xuống." Ngu Thính vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đỡ Nhiễm Linh ngồi xuống bồn tắm. Vì phải đỡ nàng, Ngu Thính cúi người, vừa định đứng thẳng dậy thì bị bàn tay ướt đẫm của Nhiễm Linh giữ lấy cổ tay.

Buổi tắm này được chuẩn bị bất ngờ, trong bồn không có cánh hoa hồng trang trí, làn nước trong vắt không thể ẩn giấu cơ thể nàng. Dưới làn sóng nước lay động, thân thể nàng hiện lên mờ ảo và quyến rũ trước mắt Ngu Thính.

Nhiễm Linh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt ngấn nước, đẹp mê hồn, tựa như hoa lê trong mưa của mỹ nhân Giang Nam được mô tả trong kịch, ánh mắt xúc động và xấu hổ. Nhiễm Linh thật là một người mâu thuẫn, vừa quyến rũ trưởng thành lại vừa ngây ngô nhút nhát. Sự mâu thuẫn này trong ánh mắt nàng lại trở thành một chiếc móc câu, câu mất tâm hồn nhưng nàng không hề hay biết.

Trong mắt nàng có sự khao khát, nhưng nàng không thể nói ra, nên nàng trở nên nghịch ngợm, dùng đôi tay ướt của mình quàng qua cổ Ngu Thính, muốn làm cô ướt theo.

"Chị đang làm gì vậy?" Giọng nói của Ngu Thính cất lên, khàn khàn một cách lạ thường.

Nhiễm Linh khẽ kêu lên một tiếng, ý bảo Ngu Thính yên lặng. Sau đó nàng từ trong làn nước ngồi dậy, nghiêng đầu nhẹ nhàng áp môi lên môi Ngu Thính, nhẹ nhàng ngậm lấy, rồi buông ra, như mời gọi, khiến Ngu Thính bị kích động lần nữa.

Ngu Thính cúi mắt im lặng trong vài giây, cô biết giây phút này không thể dừng lại được nữa, bàn tay nâng nhẹ gáy Nhiễm Linh, rồi lại cúi xuống hôn nàng, lần này rất sâu nhưng dịu dàng hơn nhiều so với trước. Nhiễm Linh ôm chặt lấy eo Ngu Thính, vẫn có chút không chịu đựng nổi, nhưng cũng không muốn cô rời đi.

Nụ hôn thứ hai mãi không kết thúc, bầu không khí trở nên nồng nàn, tiếng nước vỗ vào thành bồn tắm vang lên theo nhịp sóng nước lay động. Lúc này, toàn thân Ngu Thính đã ướt đẫm, quần áo dính chặt vào da.

Nhiễm Linh sợ nàng bị cảm lạnh, vừa hôn nàng vừa tháo nút áo giúp cô.

Ngu Thính khẽ nói, giọng vẫn còn khàn: "Nhiễm Linh, chị có tỉnh táo không?"

Tỉnh táo. Nhiễm Linh rất tỉnh táo, biết rõ mình đang làm gì, và biết mình muốn gì.

Ánh mắt của Thính Thính, rõ ràng cũng đã bị cuốn vào sự dịu dàng của nàng, vậy mà vẫn hỏi: "Chị không thấy khó chịu vì say rượu sao? Không mau tắm xong rồi đi ngủ à?"

... Không muốn.

Nhiễm Linh nhíu mày, ôm chặt lấy cổ Ngu Thính, phát ra âm thanh giống như đang hờn dỗi, vội vàng biểu lộ rằng nàng không muốn ngủ.

Nàng chỉ muốn Thính Thính.

*

Vân Thành nằm cạnh biển, đây là một thành phố rất phát triển, là trung tâm kinh tế và tài chính của Trung Quốc. Người ta luôn ngưỡng mộ nơi này vì sự phát triển, mà thường quên mất rằng ở đây còn có biển. Ban đêm, thành phố rực rỡ ánh đèn và sự xa hoa, chẳng ai để ý rằng đại dương cũng đang dậy sóng, nhịp thở mạnh mẽ.

Chín giờ sáng, thủy triều rút.

Ngu Thính dần tỉnh giấc, cảm giác quen thuộc bao trùm lấy cô. Không khí mát mẻ từ điều hòa, không có tiếng ồn. Ánh nắng rọi qua khe rèm cửa, bụi lơ lửng trong không khí. Mùi hương buổi sáng tươi mát hòa quyện với một hương thơm quen thuộc.

Trong vòng tay của cô là một cơ thể ấm áp, mềm mại và dính nhẹ. Gần đây cô đã quen với cảm giác này, không còn lạ lẫm hay không thoải mái.

Ngu Thính cúi đầu nhìn, Nhiễm Linh đang ngủ yên trong vòng tay cô. Mái tóc dài đen óng hơi rối, phủ lên bờ vai trần và dấu cắn còn sót lại trên làn da trắng ngần của nàng. Hương thơm thoang thoảng trong không khí hoàn toàn đến từ cơ thể khỏa thân của Nhiễm Linh.

Những ký ức đêm qua hiện lên trước mắt, một cảm xúc phức tạp trào dâng trong lòng Ngu Thính, không biết là hối hận hay vui sướng. Cô ngắm nhìn Nhiễm Linh, như đang chiêm ngưỡng tác phẩm của mình và hồi tưởng lại những gì đã xảy ra đêm qua... Không biết đã bao lâu trôi qua, Ngu Thính nhẹ nhàng đẩy Nhiễm Linh ra khỏi vòng tay mình, kéo chăn ra và ngồi dậy.

Đây là phòng ngủ phụ, không phải phòng của họ. Giường trong phòng ngủ chính tối qua đã bị làm bừa bộn đến mức không thể ngủ được. Nhiễm Linh thực sự khiến Ngu Thính bất ngờ, không chỉ về tinh thần mà cả cơ thể, nàng là người phụ nữ nhạy cảm nhất mà Ngu Thính từng gặp.

Nhiễm Linh hết sức gợi tình, dồn hết tâm trí làm Ngu Thính bị ướt đẫm. Cuối cùng, Ngu Thính cũng bị nàng lôi vào bồn tắm, nơi làn nước ấm áp bao quanh họ. Cơ thể Ngu Thính được Nhiễm Linh ôm trọn trong vòng tay, ấm áp như nước... Ngu Thính chìm đắm trong cảm giác mơ màng hư ảo, giống như rơi vào một thiên đường dịu dàng trong truyền thuyết, thăng trầm không lối thoát.

Cô nhận ra Nhiễm Linh rất thích ôm và hôn, thậm chí nghiện, nhu cầu này càng trở nên mãnh liệt khi nàng cảm thấy lo lắng hoặc bất an. Ví dụ như ban đầu khi Ngu Thính đang thăm dò nàng, dù rất dịu dàng, nhưng nước mắt vẫn tràn ra từ khóe mắt nàng, không biết vì lo lắng hay vì trái tim nàng rung động trước khoảnh khắc sắp hòa quyện. Nhiễm Linh ôm chặt lấy lưng Ngu Thính, liên tục hôn cô, vừa khóc vừa hôn, sự mỏng manh và si mê của nàng thật đáng ngưỡng mộ.

Lúc đó, Ngu Thính đã nghĩ, liệu Nhiễm Linh đã từng thể hiện cảm xúc như vậy với ai chưa? Nàng đã từng xấu hổ hoặc sợ hãi đến vậy chưa? Nàng đã từng bị ai đó chiếm hữu chưa? Hay chỉ dành riêng cho Ngu Thính?

Trước đây, Ngu Thính chưa từng nghĩ mình sẽ để tâm đến những vấn đề này. Cô không bao giờ bận tâm đến quá khứ của bất kỳ người tình nào một cách trẻ con như vậy, chỉ quan tâm đến niềm vui hiện tại. Nhưng Nhiễm Linh đã khơi dậy sự chiếm hữu trong lòng cô, khiến Ngu Thính không còn là chính mình, cô tò mò quá mức, muốn khám phá thêm.

Vì vậy, cô vội vàng đẩy nhanh tốc độ, quá đột ngột, Nhiễm Linh theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng vì đó là Ngu Thính, nàng ngoan ngoãn chịu đựng. Dưới sự điều khiển của Ngu Thính, nàng phản ứng dữ dội hơn, ôm chặt lấy cô để tìm kiếm cảm giác an toàn. Nhưng Ngu Thính lại đột ngột ngồi dậy —

Không còn những cái v.uốt ve dịu dàng và những cái ôm mang lại sự an ủi, thay vào đó là không ngừng xâm chiếm và khai phá. Ngu Thính thành thạo chọc ghẹo nàng, nhìn xuống từ trên cao và hỏi: "Chị Linh..."

Vẻ mặt Nhiễm Linh trông thật đáng thương, giống như lúc nàng say rượu và bị Ngu Thính bỏ lại ghế sau. Bây giờ, nàng cũng giống như đang bị bỏ lại trong bồn tắm, nước làm ướt tóc nàng, bết dính vào gương mặt đỏ bừng như rất thống khổ. Nàng muốn chồm dậy và tiến lại gần Ngu Thính, nhưng lại bị cô đè xuống, ép chặt vào thành bồn tắm.

Ngu Thính siết chặt tay, còn Nhiễm Linh thì nắm lấy cổ tay nàng, nhưng không hề muốn gỡ bàn tay đang siết cổ mình ra, chỉ nhẹ nhàng v.uốt ve, nhíu mày, ánh mắt đầy mơ màng.

Ngu Thính thấy rằng dáng vẻ nhíu mày của nàng lúc này còn đẹp và gợi cảm hơn bình thường, điều này k.ích thích mạnh vào sự chiếm hữu ẩn giấu trong tâm hồn Ngu Thính.

Cô hỏi: "Có ai đã từng làm điều này với chị chưa?"

Nhiễm Linh cắn môi và lắc đầu, nhưng Ngu Thính cảm thấy nàng chỉ đang thuận theo giọng điệu của mình để lắc đầu, nên không hài lòng, liền hỏi thẳng hơn: "Chị đã từng yêu ai chưa? Đã từng làm chuyện này với người khác chưa?"

"Ưm~"

Cuối cùng Nhiễm Linh nghe rõ, nàng nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.

Chưa từng yêu ai, chưa từng làm điều này với ai, chỉ có Thính Thính thôi...

Nhận được câu trả lời thỏa đáng, Ngu Thính bị ánh mắt mê đắm và chân thành của nàng k.ích thích, liền cúi xuống hôn nàng. Nhiễm Linh ngay lập tức bám lấy cô, ôm lấy khuôn mặt cô, không cho cô rời đi.

Rõ ràng Nhiễm Linh không thể nói được, nhưng bên tai và trong đầu Ngu Thính, cô nghe thấy những tiếng rên rỉ trầm bổng của Nhiễm Linh, ngọt ngào và mềm mại đến mức có thể hòa tan mọi thứ...

Nhiễm Linh giống như một báu vật chỉ cần chạm vào sẽ vỡ, chỉ có thể ngắm từ xa, nhưng khi thực sự bị phá vỡ, nàng vừa hứng chịu sự tàn phá, đồng thời vừa tận hưởng nó.

Trong khi chịu đựng, nàng áp sát kẻ đã phá hoại mình, khao khát hung thủ sẽ mang lại cho nàng cảm giác an toàn.

Ngu Thính cảm thấy đau lòng, nhưng vẫn tỏ ra xấu xa, dùng bàn tay ướt lau nước mắt cho nàng, không ngờ nàng lại dụi vào, ngửa chiếc cổ thiên nga của mình, dụi vào đầu ngón tay của Ngu Thính, trên cổ vẫn còn vết do tay cô để lại. Khi Ngu Thính chạm vào môi nàng, nàng không tự chủ mà hé môi đón nhận.

Nước trong bồn lạnh dần, Nhiễm Linh nằm bệt trong bồn tắm, mệt mỏi đến mức như sắp bị nhấn chìm. Ngu Thính nhẹ nhàng bế nàng ra khỏi mặt nước, dùng khăn tắm bao lại và bế nàng về giường.

Chiếc váy ngủ mà Ngu Thính đã chọn vẫn treo lẻ loi trên giá, chẳng được nhìn đến thêm lần nào nữa.

Đổi sang chiếc giường êm ái hơn, họ vẫn ôm nhau, trong căn phòng kín chỉ còn lại âm thanh của Nhiễm Linh. Một điều kỳ lạ, Ngu Thính biết nàng đang dùng âm thanh của mình để thể hiện toàn bộ bản thân.

Họ cứ thế ôm nhau, hôn nhau liên tục, tất cả mọi thứ trở nên ướt át và dính nhẹ.

Lần đầu tiên Ngu Thính nhận ra, một người phụ nữ nhạy cảm và mong manh lại có thể khiến cô say mê đến vậy.

Tiếng rên rỉ dần trở nên yếu ớt, Nhiễm Linh mơ màng như sắp ngất đi. Sau khi đã thỏa mãn sự chiếm hữu của mình, một cảm giác thương xót trỗi dậy trong lòng Ngu Thính, cô nhẹ nhàng hôn nàng, rồi đi rót một ly nước ấm, từ tốn đút cho nàng uống, nhận ra giường đã quá lộn xộn không thể ngủ được nữa, nên bế nàng sang phòng ngủ phụ.

Tưởng rằng sau khi kiệt sức thế này, chỉ cần nằm lên giường là Nhiễm Linh sẽ ngủ ngay, nhưng không ngờ nàng vẫn mơ màng tìm kiếm Ngu Thính, phải ôm chặt lấy cô mới yên tâm ngủ, giống như bản năng sinh tồn của động vật.

Cứ thế họ ôm nhau ngủ cho đến sáng.

......

Ngu Thính bước vào phòng thay đồ, tìm một chiếc áo choàng và mặc vào, sau đó vào phòng tắm để rửa mặt, rồi đi đến phòng gym chạy bộ trong nửa tiếng. Sau khi tắm lại và thay quần áo, cô xuống lầu.

Không có việc gì làm trong ngày, cả ngày hôm nay chỉ dành cho cô, nên Ngu Thính thong thả tự pha một tách cà phê. Không biết bao giờ Nhiễm Linh sẽ dậy, dì Tống đã chuẩn bị cho cô một bữa sáng với bánh sandwich thơm ngon

Sau khi ăn sáng, không nghĩ đến việc làm gì khác, quay trở lại phòng ngủ phụ trên tầng hai, bước chậm rãi đến bên giường và ngồi xuống.

Nhiễm Linh vẫn nằm trên giường, cơ thể quấn trong chăn nhưng vẫn lộ ra những đường cong quyến rũ. Nàng nằm nghiêng, nửa khuôn mặt vùi vào gối, ngủ say sưa, trông rất lười biếng và thoải mái. Ngu Thính đưa tay vuốt nhẹ má nàng.

Người phụ nữ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, khiến người khác không nỡ đánh thức.

Ngu Thính rút tay lại, tiện tay lấy một cuốn sách từ kệ, dựa vào mép giường đọc một lúc. Điện thoại cô rung lên, là cuộc gọi công việc.

*

Sau khi thảo luận xong với khách hàng, tiễn người ra khỏi phòng tiếp khách VIP, Ngu Thính quay lại văn phòng để giải quyết một số việc. Trước cửa văn phòng, cô gặp một người phụ nữ có vẻ mặt đang thất vọng.

Hôm nay, Tề Mẫn ăn mặc theo phong cách "ngây thơ quyến rũ," tóc tết xương cá, mặc một chiếc váy hoa nhỏ và đi đôi bốt Martin. Gần 30 tuổi rồi, vậy mà nhìn vẫn như sinh viên đại học, vẻ tươi trẻ như thế, đáng lẽ không nên hiện ra sự thất vọng thế kia.

Ngu Thính nhìn theo ánh mắt của cô ấy, thấy Kim Nhã đang đứng trước thang máy.

Kim Nhã đang ôm tài liệu đợi thang máy, cô ấy mặc trang phục như mọi khi, kiểu tóc và vẻ mặt cũng không có gì khác biệt.

Ngu Thính nói: "Thật trùng hợp."

"Cậu đến tìm ai à?"

Ngu Thính bước về phía văn phòng, Tề Mẫn thở dài, lẽo đẽo theo sau: "Còn ai vào đây nữa."

Ngu Thính dừng lại, đánh giá: "Ít nhất thì bây giờ cô ấy đã nhận ra cậu rồi đúng không? Có lẽ vậy."

Tề Mẫn tỏ vẻ khinh thường, liếc xéo Ngu Thính từ phía sau.

Khi vào văn phòng, Ngu Thính ngồi xuống ghế, cầm điện thoại lên nhìn, hỏi một cách hờ hững: "Cậu đang theo đuổi cô ấy à?"

"Nếu không thì tôi đến công ty cậu làm gì? Thật sự đến đây để chơi với cậu à? Mà không phải cậu nói hôm nay không đến công ty sao?" Tề Mẫn dựa vào bàn làm việc của cô, lấy gương ra soi lại lớp trang điểm.

Cô ấy thực sự đến đây để tán tỉnh Kim Nhã à?

"Cậu với..." Ngu Thính sợ nhớ nhầm tên, nên ngập ngừng hồi tưởng lại: "Erica chia tay rồi à?"

Tề Mẫn lấy son ra tô lại môi, sau đó bình thản đáp: "Chia tay gì chứ, bọn tôi chỉ là bạn tình thôi."

"Cậu cũng muốn Kim Nhã trở thành bạn tình của cậu à?" Ngu Thính chưa để cô ấy trả lời đã nói luôn: "Cậu đúng là đang mơ mộng hão huyền."

"Chỉ cần cô ấy cho tôi một cơ hội thôi." Tề Mẫn nói với vẻ khát khao: "Nếu là cô ấy, thậm chí tôi sẵn sàng yêu đương đàng hoàng luôn."

"Nếu cậu không nghiêm túc thì đừng có mà quấy rầy cô ấy."

"Tại sao?"

Ngu Thính không trả lời, chỉ liếc cô ấy một cái, ánh mắt như nói lên điều mà cả hai đều ngầm hiểu – Kim Nhã không cùng kiểu người với họ, Tề Mẫn không đủ sức chơi đùa với cô ấy.

"Ôi trời, cũng không phải vậy đâu..." Tề Mẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt thoáng hiện lên một nỗi buồn phức tạp: "Tôi cũng chẳng muốn làm gì cô ấy, chỉ là muốn lại gần cô ấy thôi mà."

Ngu Thính thấy kỳ lạ, liếc nhìn cô ấy một cái.

"Thôi không nói về cô ấy nữa, chán lắm." Tề Mẫn gạt hết cảm xúc sang một bên, đổi chủ đề: "Nói về cậu đi?"

"Dạo này thế nào? Tôi cảm giác cậu có gì đó hơi khác."

"Khác chỗ nào?" Ngu Thính ngửa đầu uống nước, hỏi một cách hờ hững.

"Lúc nào cũng cầm điện thoại, đang chờ tin nhắn của ai vậy? Ồ..."

Tề Mẫn mắt tinh liếc thấy điều gì đó, phản ứng mạnh mẽ kêu lên: "Đừng cử động!" Cô ấy chống tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, dùng ngón tay chạm nhẹ vào cằm Ngu Thính: "Ngẩng cao lên một chút..."

"Cậu làm gì vậy?" Ngu Thính nhíu mày, không hiểu, đặt cốc nước sang một bên. Tề Mẫn mở to mắt: "Dấu hôn?!"

"Cái gì?"

"Chỗ này có một dấu hôn, còn khá sâu nữa. Trời ạ, ai để lại thế? Gần đây không thấy cậu qua lại thân mật với ai cả? Là Thời Nghi à?"

Tề Mẫn nhìn Ngu Thính với vẻ ngạc nhiên và tò mò.

Ngu Thính không vội, bình thản nói: "Đưa gương cho tôi."

Tề Mẫn đưa gương trang điểm cho Ngu Thính: "Ngay phía trên cổ một chút, rất kín đáo, nếu cậu không ngẩng đầu lên thì tôi cũng không phát hiện ra... Chuyện gì thế?"

Vì vội ra ngoài, Ngu Thính chỉ trang điểm nhẹ và không nhìn kỹ. Lúc này, đối diện với gương, cô mới nhận ra Nhiễm Linh đã để lại một dấu hôn. Dấu vết rất gợi cảm để lại ở phía trên bên trái cổ cô. Trong đầu Ngu Thính hiện lên hình ảnh đêm qua – Nhiễm Linh dựa vào gối, Ngu Thính nằm nghiêng bên trên nàng, Nhiễm Linh ôm chặt cổ cô, rúc vào hõm cổ cô để chịu đựng, thỉnh thoảng nàng lại ngẩng đầu hôn vào cổ cô...

"Chuyện gì vậy?" Tề Mẫn tò mò hỏi tiếp: "Ai vậy? Là Thời Nghi hay là chị Linh của cậu?"

Chuyện này chẳng có gì đáng xấu hổ với Ngu Thính, người từng qua lại với nhiều phụ nữ. Cô đóng nắp gương lại và trả lại cho Tề Mẫn, thản nhiên "Ừm" một tiếng.

"Là Nhiễm Linh."

Tề Mẫn lập tức hỏi: "Ai công, ai thụ?"

"Tề Mẫn."

Giọng điệu của Ngu Thính đột ngột trở nên lạnh lùng, khiến Tề Mẫn có linh cảm xấu: "... Sao vậy?"

Ngu Thính ngẩng lên nhìn cô ấy, ánh mắt lạnh lùng: "Tôi chưa tính sổ với cậu, làm sao Thời Nghi biết tôi và Nhiễm Linh chỉ là kết hôn hình thức?"

"......"

"À... Chuyện này..." Tề Mẫn cười gượng: "Chẳng qua là... không phải vì tôi nghĩ cậu vẫn còn tình cảm với Thời Nghi à? Dù gì trước đây hai người trông cũng có vẻ yêu nhau. Mà tôi thấy cậu cũng không quan tâm nhiều đến Nhiễm Linh lắm. Thêm nữa, tôi đâu có nói dối, vốn dĩ là hôn nhân giả mà."

"Đêm qua cũng là cậu nói cho Thời Nghi biết tôi đang ở Hear à?"

"Tôi không có!" Tề Mẫn lập tức phủ nhận.

"Vậy cô ấy biết tôi ở đó bằng cách nào?"

"Từ trong nhóm chat mà! Trong nhóm của Hear có người nói cậu ở đó, cậu không tin thì tự đi xem."

Thấy Ngu Thính không có ý định kiểm tra và vẫn tỏ vẻ không tin, Tề Mẫn uất ức tự mở tin nhắn ra và đưa điện thoại cho nàng: "Cậu tự xem đi!"

Ngu Thính hờ hững liếc mắt nhìn.

Tin nhắn trong nhóm chat —

Cora: [Mau tới chơi đi, hôm nay chị Ngu có ở đây]

Ida: [Nhưng mà hôm nay chị ấy đến gặp khách hàng, công việc là chính, chắc không có thời gian cho tụi mình đâu]

Cora: [Đợi chị ấy bàn xong công việc thì có thể chơi được mà, giờ còn sớm mà, buổi tối vẫn còn nhiều thời gian]

Ba mươi phút sau:

Ida: [Ôi trời, người mẫu Thời Nghi cũng đến!]

Q: [Cô ấy đến tìm chị Ngu phải không?]

Xem xong, Ngu Thính không tỏ vẻ gì, trả lại điện thoại cho Tề Mẫn.

"Cậu tin rồi chứ? Tôi đâu có bao giờ bán đứng cậu. Giờ thì tôi biết cậu và Nhiễm Linh đã thành một cặp rồi, chắc chắn sẽ không ghép cậu với Thời Nghi nữa."

Ngu Thính im lặng.

"Này, nói gì đi chứ."

"... Ừm..." Ngu Thính đáp hời hợt.

Đúng lúc này, điện thoại của cô reo lên. Khi nhìn thấy ID người gọi đến, cô có chút bất ngờ. Tề Mẫn tò mò ghé mắt nhìn: "Ai thế?"

Ngu Thính nhanh chóng nhấn nút nghe và áp điện thoại lên tai: "A lô?"

Tề Mẫn lập tức im lặng.

Nhiễm Linh không thể nói chuyện, vậy nàng gọi điện cho Ngu Thính làm gì? Trong lúc Ngu Thính còn đang băn khoăn, thì ở đầu dây bên kia vang lên những âm thanh nhẹ nhàng và ướt át: "Ưm... hưm..."

Ngay sau đó là tiếng thở nặng nề. Có lẽ Nhiễm Linh đang trở mình trên giường, ôm lấy chiếc gối, mơ màng gọi điện. Không chỉ mơ màng, trong giọng điệu của nàng còn thoáng chút ấm ức, như đang có điều gì muốn cầu xin, nhưng không thể nói ra rõ ràng...

Ngu Thính cúi mắt lắng nghe, như thể bị một sức mạnh vô hình nào đó xui khiến, cô khẽ đáp: "Được rồi."

Sau khi cúp máy, Ngu Thính đứng dậy và đi ra ngoài, nói với Tề Mẫn: "Tôi có việc phải về trước, cậu ở đây tự suy nghĩ xem có nên tiếp tục quấy rầy Kim Nhã không. Cũng suy nghĩ xem nên xin lỗi tôi thế nào."

"Nghe này, A Thính..." Tề Mẫn cười, khoanh tay lại, híp mắt nhìn cô, "Cậu không phải đã nói..."

Chẳng phải chỉ là kết hôn hình thức thôi sao?

Vậy mà người ta chỉ cần ngoắc tay một cái, cậu đã phải vội về nhà rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.