(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Chị Thời, đến tìm chị Ngu à?" Nhân viên ở quầy lễ tân thấy Thời Nghi bước vào liền vui vẻ chào đón đầy thân thuộc.
Thời Nghi là bạn gái cũ của Ngu Thính, hồi còn quen nhau, họ thường đến Hear uống rượu và thư giãn. Vì thế, những staff làm việc ở Hear lâu đều biết cô.
Về lý do luôn niềm nở với bạn gái cũ của sếp, chẳng phải tất cả đều theo ý của sếp sao, việc Ngu Thính ngồi uống rượu và trò chuyện với bạn gái cũ không phải chuyện lạ. Cô từng nói, người yêu cũ đều là bạn, đã là bạn bè thì nên được tiếp đón nhiệt tình, nên với tư cách là nhân viên, tất nhiên họ không thể lơ là.
"Ừ." Thời Nghi đáp lại bằng một giọng điệu lãnh đạm, "Nghe nói A Thính đến đây."
"Đúng vậy," lễ tân trả lời, "Nhưng chị Ngu đang bàn công việc với khách hàng trong phòng riêng, giờ vẫn còn đang nói chuyện. Có cần tôi vào báo với chị ấy không?"
"Không cần, tôi đợi em ấy ra."
Thời Nghi điều chỉnh lại cảm xúc, chọn một chỗ ngồi tùy ý và gọi một ly Dry Martini.
Trông như đang uống rượu một mình để giải sầu, trong lúc đợi, không ít người không kiềm chế được mà đến bắt chuyện với cô. Nhưng tất cả đều bị cô đáp lại bằng sự hờ hững, dần dần không còn ai muốn đến làm phiền nữa.
Thời Nghi có vẻ ngoài không hung dữ, khi cười trông rất dịu dàng, nhưng tính cách lại khá lạnh lùng. Với những thứ không hứng thú, cô đều thờ ơ, và cũng rất mạnh mẽ, quyết đoán.
Ngu Thính từng nói cô không thích người say rượu, vì vậy ly rượu trong tay Thời Nghi dù đã cầm hơn một tiếng mà vẫn chưa cạn. Người ca sĩ cầm đàn guitar vừa biểu diễn xong cũng đã xuống sân khấu uống nước, rồi lại đổi sang một cô gái khác lên hát những bài nhạc buồn.
Nửa tiếng sau, có người từ phòng riêng trên lầu bước xuống, và ai đó gọi: "Chị Ngu, xong việc rồi à?"
Đi bên cạnh Ngu Thính là khách hàng, đó là một người phụ nữ mặc vest lịch sự, tóc ngắn ngang vai, ngũ quan có vẻ lai Tây, khóe mắt có vài nếp nhăn, trông khoảng hơn bốn mươi, ánh mắt sắc sảo, thông minh, có nét "chị đại." Người có thể cùng Ngu Thính bàn chuyện làm ăn tại Hear, thuộc tính gần như đã rõ ràng. Nhiều người tỏ vẻ thèm muốn cô ấy, không ít kẻ định lên hỏi xin WeChat, nhưng phong thái áp bức mạnh mẽ của cô ấy khiến họ e dè, kết quả là khi Ngu Thính tiễn khách ra xe thì không ai dám tiến lại gần.
Tiễn khách lên xe xong, Ngu Thính quay trở vào quán bar, đi đến bàn của những người vừa chào cô lúc nãy, trò chuyện vài câu.
Thời Nghi không vội đến ngay, mà ngồi ở góc xa nhìn.
Cora đưa cho Ngu Thính một ly rượu, vừa rồi cô ấy cũng định xin số WeChat nhưng không đủ can đảm, "Chị Ngu, vừa rồi là sếp của công ty nào vậy? Xinh quá!"
Ngu Thính cầm ly lên nhấp một ngụm, vị rượu đắng, hương cồn hơi nồng, nhưng sau đó lại ngọt dịu nơi đầu lưỡi, thản nhiên nói: "Xe chưa đi xa lắm, tự đi hỏi đi."
Cora: "Ôi, thật nhỏ mọn, không chịu tiết lộ gì cả."
Ngu Thính: "Đừng có nghĩ nữa, mấy tháng trước chị ấy vừa cùng bạn gái đăng ký kết hôn ở nước ngoài."
Cora kinh ngạc: "Trời đất, ngoài tôi ra thì cả thế giới đều đang hạnh phúc!"
Những người ngồi cùng bàn cười nói ầm ĩ: "Đúng đó, ngay cả A Thính cũng thế, đùng một cái đã kết hôn rồi."
"Cả A Thu nữa, cô ấy mới tổ chức đám cưới với bạn gái ở Bali gần đây."
"Thật hả? Bạn gái cô ấy là ai?"
"Không biết, tôi không liên lạc với cô ấy, chỉ nghe nói đã kết hôn rồi, đối phương hình như là giáo sư đại học."
"Ồ, vậy cũng ổn đó..."
Bản tính tò mò, thích buôn chuyện là điều tự nhiên của con người, cả bàn bắt đầu tám chuyện không ngừng. Nghe mãi cũng thấy nhàm, Ngu Thính đặt ly rượu xuống, chỉ uống được một nửa, nói: "Tôi có việc, đi trước đây."
"Đi nhanh vậy sao?"
"Không chơi thêm chút nữa à?"
"Ở nhà một mình không buồn sao?"
"Ai nói A Thính ở một mình? Chị Linh của cô ấy đang ở nhà mà, ai chẳng biết." Mọi người đều biết cách xưng hô của Ngu Thính dành cho vợ là "chị Linh", cô đã gọi từ khi còn nhỏ.
"À, đúng rồi. A Thính, hôm nào dẫn chị Linh đến đây chơi đi."
Ngu Thính cười nhạt: "Để tôi hỏi xem, có dịp thì dẫn theo."
Bạn bè cũng không ép: "Được ~ Rất mong chờ đó."
Ngu Thính đứng dậy, đi đến quầy lễ tân dặn dò vài câu, rồi quay người, bất ngờ nhìn thấy Thời Nghi đứng ngay sau lưng mình. Thời Nghi có dáng người cao ráo, gu thời trang cũng rất tốt, với chiều cao tầm một mét bảy mấy, đứng cạnh Ngu Thính tạo nên một vẻ đẹp cân xứng.
Ngu Thính không tỏ vẻ ngạc nhiên, vẫn bình thản như khi chào hỏi khách hàng: "Hôm nay cô Thời cũng đến thư giãn à?"
Thời Nghi thẳng thắn nói: "Nghe nói em ở đây, chị đến tìm em."
Ngu Thính thờ ơ: "Lại tìm tôi làm gì nữa?"
Thời Nghi: "Em luôn cố tình hỏi, chị muốn gặp em, em vốn biết điều đó."
"Ngồi xuống uống một ly với chị nhé?" Thời Nghi hất cằm, chỉ vào ghế bên cạnh.
Không biết vì sao, hôm nay Ngu Thính cảm thấy không còn chút kiên nhẫn nào với Thời Nghi, cô thẳng thừng từ chối: "Tôi vừa uống rồi, bây giờ không muốn uống nữa."
Thời Nghi: "Em sẵn sàng để chị đến đây một cách vô ích à? Ngu Thính, em quên hôm nay là sinh nhật chị rồi sao?"
Ngu Thính khựng lại, thấy Thời Nghi nhíu mày, cô mới nhớ ra mình đã quên thật.
"Sao chị không nói trước cho tôi biết?"
Thời Nghi: "Nói trước thì em sẽ làm gì?"
Ngu Thính suy nghĩ một lúc, rồi quay sang lễ tân dặn dò: "Hôm nay không tính tiền đồ uống của cô Thời."
Lễ tân đáp: "Vâng, chị Ngu."
Thời Nghi bật cười lạnh: "Chỉ thế thôi sao? Ngu Thính, em đúng là giỏi thật."
Đối diện với cơn giận vô lý của cô, Ngu Thính chỉ bình thản quay lại nói với lễ tân: "Nếu cô Thời thực sự muốn trả tiền, thì cứ để cô ấy trả."
Lễ tân bối rối: "À... vâng, được rồi."
Ngu Thính đứng dậy rời đi, trước khi ra ngoài, cô quay đầu lại liếc nhìn Thời Nghi, ánh mắt chẳng có chút cảm xúc nào. Có lẽ cô đã quá mệt mỏi với trò chơi dây dưa này với Thời Nghi, hoặc có điều gì đó khiến cô hoàn toàn mất hứng với Thời Nghi, và bất kỳ sự cảm mến còn xót lại cũng tan biến.
"Tôi có việc, đi trước đây."
"Chúc mừng sinh nhật, Thời Nghi." Đó là sự kiên nhẫn cuối cùng của cô.
Thời Nghi nhíu chặt mày, trong mắt thoáng hiện sự khó xử và xấu hổ.
Cô tức giận bước tới một bước, nhưng ngay lập tức dừng lại. Có lẽ lòng tự trọng đã ngăn cản cô. Cô hít sâu một hơi, nhìn theo bóng lưng Ngu Thính, lớn tiếng nói: "Đây là lần cuối cùng, Ngu Thính. Nếu em không quay lại, chị sẽ không bao giờ quấy rầy em nữa."
Ngu Thính khựng lại một chút, quả nhiên cô vẫn không quay đầu, cô bước thẳng ra ngoài cửa với tốc độ như thường lệ, dùng tay kéo cửa kính, khi quay người lại, khuôn mặt dưới mái tóc dài dày cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của Thời Nghi trong giây lát, rất nhanh biến mất trong khung cảnh đêm bên ngoài cửa.
Cô rõ ràng đã nói, cô chưa bao giờ quay lại.
•
Bước ra khỏi quán rượu, Ngu Thính vừa đi vừa lấy điện thoại ra xem, khi cô bàn chuyện làm ăn với khách hàng, điện thoại luôn để im lặng, mãi đến giờ mới thấy tin nhắn của Nhiễm Linh gửi cho mình, đã được một tiếng rưỡi rồi.
Có chuyện gì gấp sao? Nhiễm Linh thậm chí còn gọi cho cô.
Ngu Thính: [Tôi không ở công ty]
Ngu Thính: [Bây giờ chuẩn bị về nhà rồi, có chuyện gì không?]
Chờ một lúc, Nhiễm Linh không trả lời. Ngu Thính cẩn thận nghĩ về câu "Chị có thể đến gặp em được không?", nhớ lại buổi chiều khi Nhiễm Linh khóc vì gặp ác mộng, trong lòng bất chợt dâng lên một dự cảm không lành.
Chỉ là khi tỉnh dậy không nhìn thấy ai, cô cũng đã nhờ dì Tống chuyển lời rằng cô đi giải quyết công việc, vậy mà Nhiễm Linh lại vội vàng như vậy, tỉnh dậy không thấy liền phải chạy đến công ty tìm người sao?
Trước đây Ngu Thính cũng đã từng trải qua những mối tình tương tự, đối phương có tính chiếm hữu rất mạnh, cũng là kiểu không gặp được cô một lát là cuống lên, hỏi đang ở đâu, có thể đến gặp không, nhắn tin, gọi điện không ngừng... Ngu Thính không chịu nổi, đã chia tay từ sớm.
Nhưng hiện tại, sự phụ thuộc quá mức của Nhiễm Linh lại không khiến cô thấy khó chịu, mà rõ ràng cảm xúc của cô lúc này là lo lắng.
[Chị đến công ty tìm tôi rồi à?] Ngu Thính nhắn tin hỏi.
Hiếm khi Nhiễm Linh không trả lời ngay lập tức.
Dự cảm không lành càng mạnh mẽ hơn, Ngu Thính tìm số của dì Tống, gọi điện cho bà.
"Alo? Dì Tống, chị Linh có ở nhà không?"
"Không, con bé nói với dì là nó sẽ đến công ty tìm cháu, nó không tìm thấy cháu à?"
Ngu Thính: "Tôi không ở công ty."
Dì Tống: "Thế à... Nó ra ngoài rồi. Dì cũng không biết nó đang ở đâu, hay cháu thử gọi cho chú Vương, chú ấy đưa con bé đi."
Ngu Thính nhanh chóng gọi cho tài xế Vương, ông nói rằng không đưa cô Nhiễm đến công ty Ngu Thị, nàng yêu cầu dừng xe giữa đường, nói là muốn xuống đi dạo, vào trung tâm thương mại.
Đi dạo, vào trung tâm thương mại?
Tại sao đột nhiên không đến Ngu Thị nữa, có phải vì biết cô không ở đó không? Ngay cả dì Tống cũng không biết, nàng đã nghe tin từ ai?
Ngu Thính không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay không.
[Chị đang ở đâu? Gửi định vị cho tôi, tôi đến đón chị] Cô lại nhắn tin cho Nhiễm Linh.
Ngồi vào xe đang đậu bên đường, Ngu Thính lại chờ khoảng mười phút, Nhiễm Linh vẫn không trả lời. Nghĩ đến trợ lý của Nhiễm Linh, Triệu Hân, trước đây từng trao đổi số liên lạc ở trên đảo, Ngu Thính gọi cho cô ấy, nhưng cô ấy cũng nói rằng Nhiễm Linh không liên lạc với mình, và cô ấy không biết hành tung của Nhiễm Linh.
[Sau khi tỉnh dậy, tâm trạng của chị Linh thế nào?] Ngu Thính nhắn tin hỏi dì Tống.
Dì Tống trả lời: [Hình như gặp ác mộng, vừa tỉnh dậy đã hỏi ngay cháu đang ở đâu]
Lại gặp ác mộng sao?
Với thông tin này, Ngu Thính càng lo lắng về trạng thái tâm lý của Nhiễm Linh lúc này. Ngu Thính từ sớm đã nhận ra rằng Nhiễm Linh khác với những người bình thường, nàng yếu đuối hơn, mong manh hơn.
Nhưng giờ không tìm được Nhiễm Linh, ngoài Triệu Hân, cô thậm chí không biết phải liên lạc với ai, cô vẫn hoàn toàn không biết gì về Nhiễm Linh.
Hiếm khi Ngu Thính cảm thấy bồn chồn như thế này, khuỷu tay tựa lên vô lăng, lông mày cau lại.
Nhiễm Linh thậm chí lo lắng đến mức đã gọi điện cho cô – Cô chưa bao giờ gọi điện cho Nhiễm Linh, vì điều đó chẳng có ý nghĩa gì, Nhiễm Linh không thể nói chuyện. Nhưng lúc này, cô không còn cách nào khác, dù biết rằng nếu Nhiễm Linh thấy tin nhắn mà không trả lời thì cũng có lẽ sẽ không bắt máy, cô vẫn quyết định thử gọi.
"Tút tút..."
Cuộc gọi kéo dài khoảng mười giây, trong lúc Ngu Thính không mấy hy vọng, chuông điện thoại đột ngột ngừng.
Thay vào đó là tiếng ồn ào của đám đông và tiếng nhạc lộn xộn, gần sát tai nghe, vẫn nghe được nhịp thở của Nhiễm Linh.
Ngu Thính lập tức nhận ra môi trường mà nàng đang ở – Quán bar. Không phải kiểu bar bình thường, mà là vũ trường.
"Chị đến quán bar làm gì?" Nhận ra tiếng thở của Nhiễm Linh có chút nặng nề, không giống như thường ngày. Ngu Thính nhíu mày: "Chị uống rượu rồi à?"
Nhiễm Linh đang một mình uống rượu trong quán bar? Nàng có thể uống rượu sao?
Hình ảnh người phụ nữ ốm yếu của Nhiễm Linh trong lòng Ngu Thính đã quá sâu sắc, không thể ra gió, không thể bị lạnh, không thể uống đá, không thể buồn bã... Hôm nay nàng vừa mới khó chịu, nàng có thể uống rượu sao?
Nhưng Nhiễm Linh không hiểu sự lo lắng của Ngu Thính, thậm chí không thể đáp lại Ngu Thính qua điện thoại. Ngu Thính chỉ có thể nghe thấy âm nhạc hỗn loạn, tiếng ly chạm nhau và những cuộc trò chuyện giữa nam nữ lúc xa lúc gần – Còn có cả tiếng đàn ông, điều này khiến Ngu Thính càng thêm lo lắng. Nàng đang ở một nơi nguy hiểm như vậy, tay chân yếu ớt, không thể nói chuyện, thậm chí không thể gọi cảnh sát nếu có chuyện xảy ra...
Chỉ cần tưởng tượng viễn cảnh Nhiễm Linh say rượu bị những kẻ xấu dòm ngó, Ngu Thính đã cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Không chắc những mối nguy hiểm sẽ ập đến với Nhiễm Linh khi nào... Những mối nguy hiểm không thể đoán trước ấy kí.ch thích sự bực bội trong lòng Ngu Thính.
Đột nhiên, tiếng thở nặng nề dần dần trở nên dồn dập, rồi biến thành tiếng nức nở rời rạc – Nhiễm Linh đang khóc.
Ngu Thính sững sờ: "Chị Linh?"
Tiếng khóc thút thít như dòng nước lũ vỡ bờ không thể nào kìm lại được. Đối mặt với sự xúc động như vậy, trái tim Ngu Thính cũng bị kéo căng, trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng không kiềm chế được.
Cô biết rõ Nhiễm Linh không thể trả lời mình, cố giữ bình tĩnh, nhẹ giọng dỗ dành: "Đưa điện thoại cho nhân viên phục vụ, tôi hỏi họ xem chị đang ở đâu, tôi sẽ đến đón chị."
Ngu Thính biết Nhiễm Linh luôn dựa dẫm vào cô, biết rằng Nhiễm Linh yêu cô, không thể rời xa cô. Giọng cô càng thêm nhẹ nhàng, dỗ dành: "Mau lên, chị không muốn tôi đến đón chị sao?"
"Tut—"
Cuộc gọi đột nhiên bị ngắt.
Ngu Thính sững sờ.
Cô mất vài giây để hiểu chuyện gì vừa xảy ra, sau đó hít một hơi thật sâu và gọi lại.
Cô gọi rất nhiều lần, mỗi lần chuông reo rất lâu rồi tự động ngắt, Nhiễm Linh không bắt máy nữa.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao Nhiễm Linh lại khóc? Tại sao nàng lại ngắt điện thoại của cô, tại sao nàng lại tự đi uống rượu mà không trả lời tin nhắn của cô?
Không biết nàng đang ở đâu, không biết nàng có an toàn không, đã say chưa... Ngu Thính không thích cảm giác mất kiểm soát này, đặc biệt vô cùng ghét nó. Ngay lúc này, trong lòng cô bùng lên một ý nghĩ mạnh mẽ - Khi tìm thấy nàng, cô nhất định phải cài đặt định vị trên điện thoại của Nhiễm Linh để theo dõi.
Gọi điện cho Triệu Hân, nhờ cô ấy cố gắng liên lạc với Nhiễm Linh để hỏi địa chỉ, Ngu Thính ngồi trong xe chờ thêm một lúc, điện thoại của cô rung lên từ cuộc gọi của Nhiễm Linh, cô nhanh chóng bắt máy.
"Alo?" Đầu dây bên kia vẫn là không khí ồn ào của quán bar, nhưng lần này truyền đến giọng của một phụ nữ lạ.
"Cô là Ngu Thính đúng không?" Giọng nói ấm áp và hấp dẫn, trực tiếp gọi tên cô.
Ngu Thính cau mày theo phản xạ: "Cô là ai?"
Người phụ nữ xác nhận cô là Ngu Thính, thở dài và nói: "Tiểu Linh say rồi."
"Cô có muốn đến đón cậu ấy không? Hay tôi đưa cậu ấy về?"
***
Lời tác giả:
Thính Thính đã bị đổ oan
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");