(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Ngu Thính! Con có bị điên không?!"
Đúng như Ngu Thính dự liệu, chưa đầy nửa tiếng sau, điện thoại của Ngu lão gia đã gọi đến, giọng nói đinh tay nhức óc.
Không muốn những lời của ông làm ảnh hưởng đến Nhiễm Linh, Ngu Thính đi ra ngoài, giữ giọng điệu thản nhiên: "Có chuyện gì vậy ạ?"
"Con đang làm cái gì vậy?? Con bị điên rồi phải không?!"
"Con đâu có điên."
Ngu Thính bước đến bên ban công, quay người dựa vào lan can, đổi cách nói chuyện thẳng thắn hơn: "Không phải ông từng nói, kết hôn với ai cũng không quan trọng mà?"
Ngu lão gia im lặng vài giây, Ngu Thính nghe thấy tiếng động như thể ông vừa đập vỡ một cái tách.
"Con có biết mình đang làm gì không?! Lấy Nhiễm Linh... Con nghĩ Nhiễm gia sẽ nghĩ thế nào?"
Ngu Thính hỏi lại: "Quan trọng sao ạ?"
"Ông nội, con đã kết hôn rồi. Ông không cần lo con có điên hay không. Điều quan trọng là bây giờ tất cả mọi người xung quanh đều biết con đã kết hôn với Nhiễm Linh, chuyện này đã xong xuôi, ông không cần tức giận như vậy đâu. Ông giận cũng không thay đổi được gì. Chửi con thì có ích gì? Chỉ làm tổn thương trái tim của con thôi."
"Con... con..."
Ngu lão gia lại đập vỡ một tách trà khác. Ông không thể ngờ rằng Ngu Thính lại nổi loạn đến mức này, coi chuyện kết hôn như trò đùa, muốn lấy ai thì lấy.
"Ngỗ nghịch, ngỗ nghịch... Đồ ngỗ nghịch!" Thật sự không thể chấp nhận lúc này. "Điên rồi! Con với nó có tình cảm gì không?! Con cứ như vậy mà kết hôn à?!"
Ngu Thính khẽ cười, đôi mắt cong lên, trông vô cùng vô tội: "Như ông đã nói, nếu không thì để Ngu Hạo cưới Nhiễm Tuyết cũng được mà. Chỉ cần là liên hôn, ai cưới ai chẳng được, đó không phải là ý của ông sao? Thực ra con cũng không chống lại ý của ông mà..."
Ngu Thính ngừng lại, nghiêm túc nói: "Kết quả này rất tốt. Đừng đập tách nữa, hãy uống một tách trà cho hạ hỏa. Nếu ông không muốn vở kịch này tiếp tục thì thôi đi."
...
Còn khoảng hai tiếng nữa là đến giờ ăn tối.
Ngu lão gia nổi giận đùng đùng ở nhà tổ, quản gia nói đã có vài bác sĩ riêng đến để đề phòng ông có chuyện gì không hay. Quản gia khuyên Ngu Thính nên về nhà một chuyến để dỗ dành ông nội.
Ngu Thính không vội mà bình tĩnh chờ đợi, sau đó nhận cuộc gọi khác từ quản gia nói rằng lão gia đã chấp nhận.
Có gì mà không thể chấp nhận? Dù sao cũng đã có giấy kết hôn rồi, chẳng lẽ lại bắt cô ly hôn rồi cưới Nhiễm Tuyết? Như vậy thật quá kịch tính, Ngu lão gia tuyệt đối không thể lấy danh dự của Ngu gia ra làm trò đùa được.
Chiều tối, đã đến giờ hẹn cùng vợ chồng Nhiễm gia đi ăn tối.
Trong suốt khoảng thời gian ngồi cùng nhau tại quán cà phê, Nhiễm Linh nhận được không ít tin nhắn từ Nhiễm Long. Có lẽ ông đã phát hiện ra rất nhanh, không biết có phải do Nhiễm Tuyết đã mách lại hay không. Tóm lại, vợ chồng Nhiễm Long và Trịnh Thấm Yến đều đã có sự chuẩn bị tâm lý trước khi đến dự bữa tối. Suy cho cùng họ vẫn là những doanh nhân thực tế nên đặt lợi ích lên hàng đầu, cả hai vợ chồng đều đến sớm, ngồi chờ sẵn trong phòng riêng. Khi gặp Ngu lão gia, họ vẫn như mọi khi, phối hợp nhịp nhàng, cười nói vui vẻ, không có vẻ gì khác thường.
"Chân cẳng không được tốt, đến muộn rồi, đến muộn rồi..."
"Chân cẳng không tốt sao? Tôi có quen một chuyên gia xương khớp, để tôi bảo anh ta đến khám cho ông nhé?"
"Không cần, không cần, chỉ là lâu ngày bị hao mòn thôi, không chữa hết được đâu, không cần phiền phức vậy."
"Sao lại nói vậy, thật là, haizz..."
Ngu Thính và Nhiễm Linh cũng bước vào sau đó.
"Cháu chào chú thím."
Ngu Thính cười ấm áp, nụ cười như gió xuân khiến người ta không thể bắt bẻ điều gì, vợ chồng Nhiễm Long liên tục gật đầu chào lại.
Nhiễm Linh không nói được, cách nàng chào hỏi người lớn chỉ là mỉm cười.
Hai người nắm tay nhau bước vào, nhân viên phục vụ kéo ghế giúp, sau khi ngồi xuống, tay của Ngu Thính nhẹ nhàng đặt lên vai Nhiễm Linh, cử chỉ rất thân mật. Cô còn thì thầm gì đó với Nhiễm Linh, khiến nàng khẽ cười, rồi chủ động nắm lấy tay Ngu Thính, hai người lại nắm tay nhau.
Ngu Thính và Nhiễm Linh... Đây là khung cảnh mà không ai trong phòng từng tưởng tượng ra, dù tâm lý có vững vàng, miệng có lanh lợi đến mấy cũng đành im lặng. Vợ chồng Nhiễm Long nhìn nhau, bầu không khí trở nên ngượng ngùng vài giây.
"Ờ... ờ... ha ha, A Thính và Tiểu Linh..."
Ngu Thính luôn thích ngắm nhìn những phản ứng khôi hài từ người khác, thực chất bản tính cô rất nghịch ngợm.
"Chú thím, ông nội chắc đã nói với hai người rồi nhỉ?"
Nhiễm Long đáp: "À, đúng rồi... chúng ta đều biết rồi. Từ khi nào mà con với Tiểu Linh thân thiết đến thế?"
"Chúng con không phải từ nhỏ đã thân nhau rồi sao?" Ngu Thính cười nhìn sang Ngu lão gia đang uống trà: "Ông nội chẳng phải vẫn nói con cứ theo sau lưng gọi chị Linh ơi, chị Linh à suốt, lúc nào cũng bám theo để chơi cùng chị ấy à."
Nhiễm Linh bị nàng chọc cười, còn Ngu lão gia thì âm thầm nổi giận, lập tức liếc Ngu Thính một cái cảnh cáo.
Ngu Thính cười càng tươi hơn, vài giây sau cô nghiêm túc nói: "Cháu đã chia tay với Tiểu Tuyết rồi. Là cô ấy đề nghị, chú thím hôm đó cũng có mặt, lý do chia tay chắc chú thím cũng nghe rồi. Thực sự là chúng cháu không hợp nhau."
Chữ "lý do" được Ngu Thính nhấn mạnh một cách mơ hồ, hai vợ chồng gật đầu liên tục, trong lòng liền tức giận khi nhắc đến cô con gái nhỏ: "Chú thím biết. Tiểu Tuyết với A Thính nói chuyện không hợp nhau, con bé còn quá trẻ con, không theo kịp bước chân của A Thính, cứ làm A Thính giận suốt. Hai đứa sớm chia tay là đúng rồi, chỉ là sợ ông nội buồn nên không dám nói."
"Tiểu Linh với A Thính thân thiết từ nhỏ, có nền tảng tình cảm, ở cùng nhau phát sinh cảm tình là điều bình thường... Nhà chúng tôi không phải cổ hủ phong kiến gì, không có gì không chấp nhận được. Chỉ là mọi chuyện hơi đột ngột, thậm chí không thảo luận với người lớn, cứ im lặng vậy mà... Đã đăng ký kết hôn rồi, làm chú thím ngạc nhiên quá."
Trịnh Thấm Yến tiếp lời: "Đúng rồi, thím thực sự bị hai đứa làm cho giật mình đó."
Thấy vợ chồng Nhiễm Long xem như đã chấp nhận, Ngu lão gia lúc này mới mở lời, vừa lắc đầu vừa thở dài: "Đúng vậy, A Thính nói với tôi rằng nó đã chia tay với Tiểu Tuyết, còn bảo là yêu Tiểu Linh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi nói nó đang làm trò hề, vậy mà nó lại kéo con nhà người ta đi đăng ký kết hôn luôn, bảo là thích quá, không thể nào kìm lại được. Lớn rồi, thật sự không quản nổi nữa."
"Không sao, không sao, con cái lớn rồi, không thích bàn bạc với người lớn là chuyện bình thường thôi. Dù sao bây giờ chúng ta cũng là thông gia rồi, đám cưới còn chưa tổ chức, hôm nay chúng ta nên ngồi lại bàn kỹ về chuyện này, đám cưới không thể qua loa được."
"Đúng, đúng, phải bàn về đám cưới."
"A Thính, con muốn tổ chức đám cưới như thế nào?"
......
Ngu Thính như một khán giả, lạnh lùng nhìn những nụ cười giả tạo của những người xung quanh. Chuyện hoang đường đi ngược lại lẽ thường cứ thế dễ dàng trở thành một buổi gặp gỡ ấm áp, đầy những lời chúc phúc. Nhưng bản thân Ngu Thính cũng đang đeo mặt nạ ở trong vở kịch này—
"Chị muốn tổ chức đám cưới như thế nào?" Đón lấy câu hỏi từ vợ chồng Nhiễm Long, Ngu Thính nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi người phụ nữ bên cạnh mình.
Hai người vẫn nắm tay nhau, tình cảm mặn nồng. Đôi mắt Nhiễm Linh dịu dàng như nước, tràn đầy yêu thương nhìn cô, nhưng không nói gì.
—Thính Thính muốn đám cưới như thế nào?
Ngu Thính hiểu được lời không cần thốt ra của nàng, cũng thấy rõ sự kỳ vọng và chiều chuộng trong ánh mắt ấy.
Ngu Thính đáp: "Về nhà rồi từ từ nói với chị."
Về nhà?
Nhiễm Linh thoáng giật mình sửng sốt.
Có phải ý là cô có rất nhiều ý tưởng về đám cưới không? Có lẽ họ sẽ trò chuyện rất lâu trên điện thoại?
Hoặc có thể, Ngu Thính muốn đưa nàng đi.
Dù là chuyện trò đến khuya hay được cô đưa đi, Nhiễm Linh đều không từ chối. Hoặc có thể nói, nàng đã mong chờ khả năng này đến tận bây giờ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");