(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhiễm Linh nhận chiếc nhẫn từ Ngu Thính, còn chụp lại rồi đăng lên mạng khoe, tuy nhiên tạm thời nàng vẫn chưa ký vào bản thỏa thuận tiền hôn nhân.
Nhưng lý do không phải để khiến Ngu Thính đau lòng, mà vì nàng muốn đổi lại họ.
Dạo này, nội bộ gia tộc Nhiễm náo loạn, bà Nhiễm tức giận đến mức trách mắng hết con cái. Bà cũng nghe nói về chuyện của Nhiễm Linh, đặc biệt gọi nàng đến gặp riêng.
Bà Nhiễm không phải là người cổ hủ, bà đã từng nhận con nuôi và không đặt nặng chuyện huyết thống khi nói đến người thừa kế, luôn coi trọng năng lực hơn hết. Hơn nữa, bà vẫn xem Nhiễm Linh như cháu ruột của mình. Một mặt, thời gian gần đây Nhiễm Linh đến làm việc ở gia tộc Nhiễm, bà rất kỳ vọng vào đứa trẻ này, cảm thấy nàng thông minh, nhanh nhẹn, quyết đoán, còn xuất sắc hơn cha của nàng rất nhiều. Mặt khác, sau khi hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, bà biết rằng tất cả đều không phải lỗi của Nhiễm Linh và mẹ nàng, mà hoàn toàn do con trai bà, Nhiễm Long, là một kẻ vô dụng, đến con cũng không sinh nổi, vốn không xứng đáng có hậu duệ. Khó khăn lắm mới có được cô con gái, đó đã là sự ưu ái của trời, vậy mà còn không biết trân trọng. Chính ông ta đã phụ bạc mẹ con họ, đáng ra phải đến xin lỗi.
Bà nghe Nhiễm Linh nói muốn đổi lại họ của mẹ mình, liền vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng, cười hiền hậu và nói sẽ ủng hộ nàng.
"Thật đáng tiếc cho mẹ con, lấy phải gã đàn ông khốn nạn như thế, con hận nó còn chưa đủ, quả thật không nên mang họ của nó nữa."
"Dự án mà nó làm hỏng, nếu con có thể cứu vãn thì cứ tiếp quản đi, thay thế chức vụ của nó. Bây giờ giọng cũng đã hồi phục, là lúc cần làm điều gì đó rồi."
Bà Nhiễm là người tinh anh, thực ra cũng mơ hồ nhận ra Nhiễm Linh muốn gì, và biết đứng sau nàng là ai. Nhưng bà không xem đó là điều xấu, nếu nàng thực sự có năng lực, thì để nàng cạnh tranh một phen cũng không sao. Bà đã già rồi, ai có thể đem lại lợi ích cho tập đoàn thì sẽ có cơ hội trở thành người nắm quyền gia tộc Nhiễm.
Cũng xem như là bù đắp cho những thiệt thòi bà đã gây ra cho cô cháu gái này.
Có sự ủng hộ của bà Nhiễm, Nhiễm Linh thuận lợi tiếp quản chức vụ của Nhiễm Long trong gia tộc Nhiễm. Người của Nhiễm gia không ai dám coi thường nàng nữa, từng người một đều tìm cách làm thân. Nhiễm Long thất nghiệp ở nhà, Nhiễm Tuyết vừa mới xuất viện, Trịnh Thấm Yến đưa Nhiễm Tuyết ra ngoại tỉnh dưỡng bệnh, không còn sức để ở bên ông ta mà gây náo loạn. Tên đàn ông đó vẫn không từ bỏ, ngày ngày gọi điện cho Nhiễm Linh, thay đổi thái độ gay gắt hôm trước, cười nịnh nọt, cố gắng bày tỏ tình phụ tử, ám chỉ mong nàng đừng đổi họ, vì ông ta biết rằng nếu Nhiễm Linh đổi họ, tức là đoạn tuyệt hoàn toàn. Bây giờ nàng mới là người được bà cụ yêu quý, còn ông ta thì chỉ có thể dựa vào nàng. Nhưng tất cả đều bị Nhiễm Linh làm ngơ.
Nhưng việc đổi sang họ mẹ là điều chắc chắn, vậy nên đổi tên thành gì? Là Cảnh Linh sao? Nghe cũng rất hay. Tuy nhiên, để có thể làm vừa lòng một người, Nhiễm Linh dùng một chút mưu mẹo, đổi chữ "Linh/伶" thành chữ "Linh/聆" trong "Linh Thính/聆听" nghĩa là lắng nghe.
Cảnh Linh.
Nàng đổi tên thành Cảnh Linh, mang trong mình một phần sức mạnh của Ngu Thính, hoàn toàn xứng đôi với Ngu Thính. Giống như thời thơ ấu, Nhiễm Linh là người chị luôn lắng nghe, bao dung vô hạn với Ngu Thính, giống như cuộc đời hai người từ nay sẽ mãi mãi quấn quýt không rời.
*
Ngu Thính thật sự rất lo lắng, cô quả thật là người mang bệnh, rất cố chấp, dù đã có cảm giác an toàn vẫn cố chấp, không đăng ký kết hôn thì không yên lòng, như mắc chứng hoang tưởng lo sợ bất cứ biến cố nào có thể xảy ra, ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày đều phải nghe những lời như "Chị yêu Thính Thính" để trấn an.
Ngay khi đổi tên và nhận chứng minh thư mới, Nhiễm Linh lập tức ký vào bản thỏa thuận tiền hôn nhân đã được in lại, cùng cô đến cục dân chính. Lúc này, Ngu Thính mới hài lòng, toàn thân có thể thấy rõ sự thư giãn.
Hai lần nhận giấy kết hôn là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Ngồi ở ghế phụ, Nhiễm Linh cầm giấy kết hôn ngắm nhìn mãi, tâm trí cứ bồi hồi.
"Cảnh tổng đang nghĩ gì thế?"
Dạo gần đây, Nhiễm Linh bắt đầu bận rộn với công việc, dù cố gắng dành nhiều thời gian ở bên Ngu Thính nhưng so với những ngày trước khi hai người gần như không rời nhau, thời gian bên nhau đã giảm đi đáng kể. Ngu Thính cảm thấy không hài lòng, thường xuyên thích châm chọc gọi nàng là Cảnh tổng.
Nhiễm Linh không để ý đến cô, cầm điện thoại tìm góc chụp giấy kết hôn vài bức rồi mới cất đi. Đúng lúc này đèn đỏ, Ngu Thính liếc qua, trong lòng nghĩ có phải nàng định đăng lên mạng xã hội không, nhưng vừa quay đầu, cô đã bị Nhiễm Linh bất ngờ ôm lấy cổ.
Khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp, đôi mắt như cánh hoa đào của Nhiễm Linh ánh lên nét cười, hơi thở của nàng như đang quyến rũ, từng chút, từng chút phả vào môi và mũi cô, nhưng lại không hề hôn xuống. Nàng điêu luyện điều khiển nhịp tim của Ngu Thính.
"Chị biết em đang mong chờ điều gì."
Nàng nói khẽ: "Về nhà thưởng cho em nhé."
Tiếng nói của Nhiễm Linh càng ngày càng lưu loát, nàng càng biết cách sử dụng ngữ điệu, âm sắc mềm mại dịu dàng, xen lẫn chút trầm ổn và kiêu ngạo.
– Về nhà rồi thưởng cho em nhé.
Ngu Thính gần như đắm chìm trong ánh mắt nàng.
Rất nhanh, Ngu Thính được nàng buông ra, đèn xanh bật lên, xe phía sau bắt đầu bấm còi thúc giục, cô mới sực tỉnh để tiếp tục lái xe. Nhiễm Linh dựa người vào ghế một cách lười biếng, nhìn tai cô đỏ dần lên.
Sao nàng có thể dễ dàng nhìn thấu cô như thế, nàng biết Ngu Thính đang mong đợi điều gì sao? Ngay cả những khao khát thầm kín nhất cũng bị nàng thu hết vào trong mắt.
Dù là trước đây hay bây giờ, Ngu Thính muốn gì, muốn lấy gì từ nàng, nàng đều hiểu rõ mồn một.
Vì từ đầu đến cuối, nàng luôn dẫn dắt cô.
Nhiễm Linh nói với cô: "Tự tay đeo lên đi. Phải đeo cho ngay ngắn, không được lệch, lệch thì sẽ không đáng yêu đâu."
Và nàng sẽ không thích điều đó.
Cảm giác về nghi thức là thứ rất quan trọng, và rõ ràng Nhiễm Linh rất coi trọng điều đó. Ngu Thính ở trong phòng tắm rất lâu, ngoài việc tắm rửa, phần lớn thời gian cô dành để ngắm nghía cách đeo đôi tai chó Doberman sao cho đáng yêu. Cô nhìn mình trong gương, hình ảnh mờ ảo của đôi tai chó và bộ đồ ngủ đen mềm mại, dường như là loại hàng đặt riêng mà Nhiễm Linh đã mua cho cô. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành như thế này. Dù rõ ràng là trong dáng vẻ đáng xấu hổ, cô lại không thể thoát ra được, như một sự trói buộc tâm lý.
Chính vì đây là sở thích của Nhiễm Linh, nàng thể hiện sự hứng thú và yêu thích lớn đối với đôi tai chó này, như gửi cho Ngu Thính tín hiệu rằng khi đeo lên, nàng sẽ càng thích cô hơn. Bởi vì Ngu Thính quá yêu nàng, quá muốn thỏa mãn nàng, muốn thu hút nàng, nên cô luôn lưu tâm đến điều đó, chứ không phải vì cô có sở thích đặc biệt nào. Nhưng điều này chẳng khác gì tâm lý của một chú chó, làm mọi thứ để lấy lòng chủ nhân.
Khi cô bước ra khỏi phòng tắm trong dáng vẻ ấy, thấy Nhiễm Linh đang ngồi trên ghế sofa, vắt chân và tập trung nhìn vào điện thoại, Ngu Thính thoáng cảm thấy không vui - vào lúc này mà vẫn bận công việc sao? Nhưng ngay khi ánh mắt lơ đễnh của Nhiễm Linh liếc qua cô, cảm giác không vui của cô lại biến thành một sự mong đợi dâng trào. Chỉ cần một khoảnh khắc, cô có thể tha thứ cho Nhiễm Linh.
Cô thấy rõ thứ mà tay còn lại của Nhiễm Linh đang nắm lấy, từng tiếng va chạm trong trẻo và ám muội của dây xích vang lên khi nàng khẽ v.uốt v.e nó, khiến Ngu Thính có chút cứng đờ, quên mất bước tiếp theo phải làm gì. Nhiễm Linh nhìn cô từ phía xa, cách một khoảng vài mét, ánh mắt nàng ánh lên sự ngạc nhiên vui vẻ, giọng nói nhẹ nhàng vọng đến tai cô: "Đáng yêu quá."
Nhiễm Linh rất hài lòng với gu thẩm mỹ của mình, cũng hài lòng với món bảo bối mà cô đã hóa trang. Nàng như một người chủ yêu chó, dịu dàng dỗ dành: "Lại đây, để mẹ xoa đầu nào."
Ngu Thính chợt nín thở.
Nhiễm Linh luôn có thể nói ra những lời vượt ngoài dự đoán của cô, dù là khi muốn là.m tì.nh cùng cô với thân phận chị gái, hay như bây giờ, dịu dàng gọi mình là mẹ của cô, nàng đều nói ra một cách thành thục và tự nhiên.
Đây đều là những thủ đoạn huấn luyện của Nhiễm Linh, nàng biết chỉ một câu nhẹ nhàng cũng có thể khiến Ngu Thính dâng trào cảm xúc.
Ngu Thính bước đến trước mặt nàng, tự giác quỳ xuống, gối đầu lên đùi nàng. Nhiễm Linh cũng đã tắm, hương thơm phảng phất, đôi mắt nâu mềm mại khiến nàng càng thêm dịu dàng, gần như thật sự tỏa ra một chút hơi ấm của tình mẹ.
"Nhiễm..." Khi cảm xúc trào dâng, Ngu Thính luôn không kìm được mà gọi tên nàng.
"Suỵt."
Nhiễm Linh ngăn cô lại, đưa cánh tay thon mềm khẽ vuốt đôi tai chó dựng đứng kia. Dù đó không phải tai thật của cô, nhưng như thể nó thật sự là một phần của cơ thể cô, cảm giác tê dại lan từ trán, má, xuống tận cổ. Khiến người ta khó thở, và Nhiễm Linh chậm rãi nói với cô: "Cún con thì không được nói chuyện."
Nàng còn nói thêm: "Nhưng mà, Thính Thính bây giờ trông giống một chú chó hoang. Chó hoang không ai cần thì mới không đeo vòng cổ, con biết điều đó không? Đeo vòng vào, mọi người mới biết con là bảo bối của mẹ."
Ngu Thính mím môi không thể nói gì, hơi thở dồn dập là phản ứng của cô dành cho Nhiễm Linh. Nhiễm Linh hài lòng, nàng đúng là một người phụ nữ mang vẻ dịu dàng nhưng lại rất ác liệt, thích nhìn người khác vì mình mà nhẫn nhịn, mặt đỏ tim đập nhanh.
Nói rồi, nàng đưa tay cầm lấy chiếc vòng cổ, chuẩn bị giúp Ngu Thính đeo vào. Ngu Thính chăm chú nhìn vật đó, đó là một chiếc vòng cổ rất tinh tế, bằng da màu đen mịn màng, giữa có gắn một tấm thẻ bạc, nối liền khóa và dây xích.
Trên tấm thẻ bạc sẽ khắc gì đây?
Nhiễm Linh thành thục mở khóa, cúi xuống đeo cho Ngu Thính, cẩn thận tránh làm vướng mái tóc dài của cô. Lớp da mịn tiếp xúc với da thịt, khóa được cài lại, Ngu Thính cảm nhận rõ sự trói buộc.
Cô nhìn thấy trong mắt Nhiễm Linh là sự chiếm hữu, hứng khởi và thỏa mãn.
Sự hài lòng của nàng cũng khiến cô thỏa mãn.
Khoảnh khắc này, Ngu Thính mới hiểu rằng, chỉ khi trao hết tất cả mọi thứ, chấp nhận toàn bộ tốt xấu của nàng, cô mới được nàng đeo vòng cổ.
Suy nghĩ đang trôi dạt, cô cảm thấy cổ mình bị kéo nhẹ, đầu dây bên kia nằm trong tay Nhiễm Linh, nàng bảo cô ngẩng đầu lên.
Ngu Thính theo lực kéo ngước lên.
Cổ của Ngu Thính rất đẹp, giống như gương mặt và vóc dáng cao sang của cô - trắng trẻo, thon dài, gợi cảm, toát lên vẻ quý phái. Ở phần gần phía sau cổ có một vết sẹo, màu đã nhạt đi nhiều, bị vòng cổ che lấp một nửa, không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp.
Trên người cô tự nhiên vẫn tỏa ra một nét kiêu hãnh, và chính sự kiêu hãnh pha chút căng thẳng này hòa quyện hoàn hảo với chiếc vòng cổ tượng trưng cho sự trói buộc, tạo nên cảm giác tương phản mãnh liệt, chấn động tâm can.
"Bảo bối xinh đẹp."
Ánh mắt của Nhiễm Linh lướt lên xuống, ngắm nhìn cô, "Dễ thương."
"Thật muốn chụp lại." Nàng nói.
Ngu Thính mở to mắt, kinh ngạc.
Như mọi người chủ đều thích chụp ảnh chú chó của mình, Nhiễm Linh cũng vậy. Một tay nàng giữ sợi xích, tay còn lại cầm điện thoại, mở khóa, bật camera, nhắm vào Ngu Thính.
– Nàng thật sự muốn chụp ảnh, muốn ghi lại dáng vẻ này của Ngu Thính và cất giữ trong điện thoại.
Ngu Thính vốn nghĩ rằng Nhiễm Linh chỉ muốn nhìn mình đeo nó cho vui, nên nhất thời bối rối. Cảm giác xấu hổ tràn ngập, mặt cô đã đỏ bừng nhưng không thể dứt ra, lông mày vốn đã cau lại, giờ đây càng thêm nghiêm nghị.
Nhiễm Linh mỉm cười, khẽ vỗ nhẹ lên má cô: "Nhìn vào đây."
Cái vỗ nhẹ cùng giọng điệu mang tính mệnh lệnh của nàng khiến Ngu Thính không dám chống cự, buộc phải nhìn thẳng vào ống kính, cô biết mình không thể từ chối Nhiễm Linh. Cô mím chặt môi, toát lên vẻ uy nghiêm, nghiêm túc, và trung thành.
Người phụ nữ hài lòng thậm chí còn bật đèn flash, và tại khoảnh khắc bấm nút chụp, nàng nhắc cho Ngu Thính biết.
"Tách" một tiếng, trái tim Ngu Thính như nhảy ra khỏi lồng ng.ực. Sau khi bị chụp ảnh, cô nhìn chằm chằm vào Nhiễm Linh, đôi mắt run rẩy, biểu hiện của sự kích động mạnh mẽ. Nhiễm Linh nhìn thấy, như muốn thưởng cho cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên và cúi xuống trao một nụ hôn. Ngu Thính nhắm mắt lại, lập tức chìm đắm trong nụ hôn này.
Rõ ràng chính Nhiễm Linh khiến cô run rẩy, nhưng cô vẫn khao khát sự an ủi của nàng.
Sau một nụ hôn ngắn, Nhiễm Linh rời ra, cô theo bản năng muốn rướn lên đón lấy, mở mắt, nhìn nàng thở d.ốc.
"Bảo bối à, không có người chủ nào lại không thích chụp ảnh cho chú chó của mình, trừ khi người đó không yêu nó."
"Ừm..." Ngu Thính khẽ đáp trong cổ họng. Cô biết mình hoàn toàn chìm đắm.
"Được rồi, cái này, tự cắn lấy."
Nhiễm Linh đưa tay cầm đầu dây da nối với sợi xích đưa đến bên môi Ngu Thính.
Nhiều chú chó tự ngậm dây xích của mình, và cô cũng phải học, đây cũng là một phần của bài học. Huống chi, Nhiễm Linh bảo cô ngậm lấy dây xích để rảnh tay mà v.uốt v.e gương mặt cô.
Đối với Thính Thính, việc này vẫn còn rất ngượng ngùng. Khi ngậm lấy đầu dây và được Nhiễm Linh v.uốt v.e, cô run rẩy, hốc mắt ửng đỏ, không biết rằng trông mình dễ thương đến nhường nào qua những bức ảnh.
Trong đêm khuya, Ngu Thính tựa vào đùi Nhiễm Linh, nhắm mắt nghỉ ngơi, dây xích không còn bị giữ nữa mà được đặt tùy ý trên ghế sofa.
Nhiễm Linh một tay vuốt đầu cô, mắt dán vào những bức ảnh dễ thương trong album điện thoại, khóe môi cong lên, phấn khởi thốt lên: "Ngoan lắm, cún con ngoan ngoãn của chị."
Chụp ảnh, quay video. Ban đầu thì rất xấu hổ, nhưng rồi cũng chẳng có tư thế nào khiến cô không nguyện làm theo.
Ngoan, rất ngoan. Nhiễm Linh thầm cảm thán trong lòng. Nàng đã hoàn toàn sở hữu được một "chú cún" của riêng mình.
"Đã có vòng cổ rồi, em có biết tại sao chị không mua roi da không?"
"Roi da dùng để đe dọa, đánh sẽ rất đau, nhưng với Thính Thính, chị chỉ có yêu thôi, không nỡ làm em đau. Chỉ khi nào em không nghe lời thì sẽ phạt một vài cái tát thôi, nhưng sau đó, chị sẽ v.uốt v.e em."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");