Mỹ Ngọc Thiên Thành

Quyển 1 - Chương 138: Chỉ rõ sai lầm




Khi Tiểu Ngọc đi tới cửa tiệm tơ lụa của Hải Đường thì cảm thấy trước sau thực sự khác nhau một trời một vực

Lúc trước, trong tiệm gần như không có một vị khách nào, trong quầy cũng không có hàng hóa gì khiến cho hai người thu tiền cũng ỉu xìu không buồn ngẩng đầu.

Nhưng hiện tại thì khách hàng đầy tiệm, có nhiều thương gia biết nơi này bán một số loại tơ lụa màu sắc tươi sáng, kiểu dáng đặc biệt, còn có thể nhuộm ra nhiều loại màu sắc phức tạp, trong xanh có vàng, trong hồng có tím, hồng nối tiếp cam, màu sắc rất khác biệt khiến cho người ta yêu thích không muốn buông tay.

”Trước kia ta cũng không biết là tỷ có tay nghề tốt như vậy đó Thanh Tranh!” Tiểu Ngọc vô cùng bội phục tâm tư linh mẫn và tay nghề xảo diệu của Thanh Tranh. Một thợ may biết thêu hoa thì không có gì lạ nhưng một thợ may lại biết cả nhuộm vải thì đúng là rất đặc biệt.

”Trước kia tỷ học với phụ thân, nhưng mà sau đó thì là tỷ tự mình tìm tòi làm chơi thôi... Muội không nhận ra là vải trong Lục Ba bố trang đều là do tỷ tự nhuộm sao?” Thanh Tranh ngồi trong hậu viện của cửa hàng tơ lụa Hải Đường, tay nâng một ly trà thơm, từ từ thưởng thức, trước mặt nàng là vô số tấm lụa được phơi khô đang tung bay đón gió trông rất đẹp mắt.

Hải Đường và Tiểu Ngọc ngồi ở hai bên trái phải của Thanh Tranh. Ba người vừa uống xong một ngụm trà, Hải Đường đã nói: “Tiểu Ngọc tỷ tỷ, hôm nay muội mời tỷ tới là có chuyện muốn thỉnh giáo...”

”Chuyện gì mà muội phải dùng đến từ 'thỉnh giáo' vậy? Có gì cứ nói, chúng ta là tỷ muội, không cần phải úp úp mở mở.” Tiểu Ngọc cười khanh khách, mấy ngày gần đây nàng dần dần khôi phục lại tính cách hoạt bát sáng sủa trước kia.

Tuy trong lòng nàng hiểu rõ rằng Tống Tiềm có thể sẽ không trở về được. Nhưng mà nàng cất giấu nỗi niềm thương nhớ Tống Tiềm vào trong lòng, tự nói với mình: “Tiểu Ngọc, có lẽ trời sẽ cho chàng đến thế giới kia, giống như thế giới ban đầu của ngươi, hắn ở nơi đó nhất định sẽ sống rất tốt...”

Tự động viên chính mình, cuối cùng nàng cũng dần có sức sống, Thanh Tranh thấy được điều này, trong lòng rất vui vẻ.

Hải Đường nói: “Tuy bây giờ chuyện kinh doanh đã tốt rồi nhưng mà có chuyện này, trong lòng muội vẫn không yên tâm.”

”Muội lo lắng Chu thị kia sẽ tới gây phiền phức đúng không?” Tiểu Ngọc hỏi một câu.

”Đúng vậy! Tiểu Ngọc tỷ, tỷ đúng là liệu sự như thần, muội muốn nói gì cũng biết.” Hải Đường gần như là mù quáng sùng bái thủ pháp buôn bán đầy khí phách của Tiểu Ngọc. Ngày đó ở Lâm An, ấn tượng về lượng tiêu thụ của Mỹ Ngọc Phường vẫn còn in đậm như mới ngày hôm qua. Nàng thấy Tiểu Ngọc từng bước từng bước phát triển Mỹ Ngọc Phường, cũng biết Tiểu Ngọc thường xuyên có những ý tưởng độc đáo mới lạ.

Tiểu Ngọc từng gặp nhị phòng Ngưu thị của Trần Kế Hán nhưng chưa từng gặp vị đại phu nhân Chu thị này.

Ngưu thị kia vừa nhìn đã biết là loại phụ nữ chua ngoa không có đầu óc, người như vậy rất dễ đối phó, chỉ cần nắm được nhược điểm của nàng ta để đe dọa thì nàng ta cũng không tạo ra được sóng gió lớn gì.

Nhưng mà đối với Chu thị chưa từng gặp mặt này, nàng cảm thấy nàng ta khó đối phó hơn nhiều. Nghe Hải Đường nói, khi Trần Kế Hán vẫn còn sống thì thái độ của Chu thị với nàng ấy rất ôn hòa, chẳng những không hề gây khó dễ còn luôn săn sóc, chiếu cố nàng ấy, không ngờ rằng khi phu quân vừa chết, Chu thị liền trở mặt, trở nên vô tình đến vậy!

Nàng ta không hề đoạt cửa tiệm tơ lụa một cách quang minh chính đại mà lại chặt đứt nguồn cung cấp, âm thầm liên kết với phường nhuộm vải, hai chiêu này đủ để cho cửa tiệm tơ lụa Hải Đường lâm vào khó khăn rồi. Hiện tại Hải Đường đã qua được cửa ải khó khăn, nàng ta lại muốn ra chiêu gì nữa đây?

“Hải Đường, tỷ nghĩ muội cũng biết, mở cửa hàng buôn bán có hai thứ quan trọng nhất đó là nguồn cung cấp và khách hàng.” Tiểu Ngọc vừa suy tư vừa nói, trong đầu nàng hiện đang chỉnh sửa lại những kiến thức kinh doanh mà mình tâm đắc, hiện nay muốn cửa tiệm có thể hoạt động tốt thì phải chú ý tới hai điểm này.

Hải Đường vô cùng chăm chú lắng nghe. Thanh Tranh không có hứng thú với những thứ này, thấy Tiểu Ngọc chỉ ra điểm yếu của Hải Đường thì đứng dậy đi đến thùng nhuộm để nhìn tơ lụa mình mới nhuộm. Hôm nay nàng mới chế ra màu xanh lam sáng ngời như nước hồ, hiện tại muốn nhuộm thử xem một chút.

”Hai thứ này, hiện tại muội đều không có.” Tiểu Ngọc không hề khách khí, nói: “Nguồn cung cấp, là do muội tạm thời xuống nông thôn để thu mua của những hộ nông dân có hàng tích trữ, vậy nếu lỡ như họ không trữ hàng thì sao? Những người của các cửa hàng khác sẽ không rối loạn như vậy, hẳn là họ đều có một nhà cố định cung cấp tơ lụa cho họ đúng không?”

Hải Đường xấu hổ gật đầu. Thực ra nàng không hề biết gì về việc buôn bán, trước kia là do Trần Kế Hàn sợ thân phận của nàng thấp kém, ở Trần gia sẽ bị cắt xén tiền tiêu vặt nên mới trao cửa hàng tơ lụa này cho nàng. Nhưng mà khi đó cửa tiệm còn có hai người là chưởng quầy và tiên sinh phòng thu chi quản lý, nàng chỉ cần ngửa tay cầm tiền là được, hoàn toàn chưa nhúng tay vào việc buôn bán cụ thể.

Mãi cho đến khi Trần Kế Hán qua đời, cửa tiệm tơ lụa này thực sự thuộc về nàng, người chưởng quầy cùng với vị tiên sinh kia không xem trọng khả năng kinh doanh của nàng, lần lượt rời đi, chỉ để lại cho nàng hai người làm việc vặt.

Tiểu Ngọc nói tiếp: “Hiện tại, việc muội phải làm đó là mời được chưởng quầy và tiên sinh phòng thu chi, sau đó để họ đi xuống nông thôn tìm một nhà cung cấp để thương lượng, phải tìm được vài nhà cung cấp để họ đúng hạn đưa đến một lượng tơ lụa nhất định cho muội. Chỉ khi có nguồn cung cấp nguyên liệu dồi dào thì muội mới có thể tiếp tục kinh doanh thu lời.

Hải Đường lo lắng nói: “Mời người về? Phải mời như thế nào...”

Tiểu Ngọc cười nói: “Có tiền mua tiên cũng được. Hải Đường, muội đọc không ít sách, sao lại quên câu nói này? Chỉ cần muội chịu chi ra tiền công cao hơn so với thị trường, ta không tin không tìm được ai!”

Hải Đường vốn là người thông minh, suy ngẫm một chút thì liền hiểu được, theo lợi tránh hại chính là lẽ thường, có chữ 'lợi' này, sợ gì không có người tới chứ?

”Vậy có nguồn cung cấp rồi thì sau đó phải làm gì?” Hải Đường tiếp tục xin chỉ bảo.

”Có hàng hóa rồi thì phải bán ra, không thể để cho hàng hóa tích trữ quá lâu, dù sao những thứ tơ lụa này bán được đều là nhờ màu sắc tươi mới và hoa văn. Nếu như tích trữ hàng quá lâu thì màu sắc sẽ không còn như lúc đầu nữa, lúc đó sẽ giảm giá trị của hàng hóa. Bình thường muội thường bán cho những khách hàng như thế nào?”

”Bán cho khách hàng như thế nào?” Đây đúng là làm khó Hải Đường rồi. Mấy ngày nay nàng chỉ cầu mong có khách tới mua hàng là tốt rồi, không hề để ý gì đến khách hàng như thế nào. Nàng nói: “Đều là một vài phú thương, nhà quan lại... Người bình thường cũng mua không nổi những loại tơ lụa này.”

Tiểu Ngọc gật đầu. “Những phú thương và nhà quan lại đều mua là để mặc đúng không?”

”Cái này... Tơ lụa nếu không để mặc, chẳng lẽ là để ăn sao?” Hải Đường không dám lớn tiếng nói chỉ thấp giọng lầu bầu. Trước mặt vị tỷ tỷ này, Hải Đường cảm thấy chút thông minh của mình đúng là không đủ dùng, cúi đầu trả lời, giống như một đứa nhỏ bị thầy giáo dạy dỗ.

Tiểu Ngọc không khỏi buồn cười, nói: “Ý ta là những người chọn mua tơ lụa là những nhà mua nhỏ lẻ để tự may y phục hay là mua với số lượng lớn để bán lại với giá cao hơn?”

”Cái này... Muội cũng không biết.” Lúc này Hải Đường mới hiểu được Tiểu Ngọc muốn nói gì.

Tiểu Ngọc mỉm cười: “Hải Đường, muội muốn vực lợi nhuận của tiệm tơ lụa dậy thì không thể chỉ dựa vào những nhà mua nhỏ lẻ được, muội phải khiến cho lợi nhuận càng lớn hơn!”

Càng lớn hơn? Hải Đường mở to mắt, nghe qua thật đơn giản, vậy thì làm thôi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.