Mỹ Nam Nhân

Chương 18




Chương 18

(Theo ngộ thì chương này nó có chút xiếu H :v )

Trương quản gia từ ban công nhìn thấy xe của thiếu gia lao nhanh vào cổng, mắt ông khẽ nheo lại nhìn thấy Hoa Phi Phi bên trong xe đang ra sức vùng vẫy.

Vương Thiếu Đình lôi cậu vào phòng mình, điên cuồng xé rách y phục của cậu. Hoa Phi Phi toàn thân run rẩy gương mặt xanh xao, thần tình hoảng sợ luôn miệng van xin hắn "Cầu xin anh! Làm ơn buông tôi ra! Thật cực khổ mới có thể... có thể buông được xuống đoạn tình cảm này!"

Hắn dừng lại một chút, nhìn cậu thật chăm chú "Nhưng bây giờ tôi muốn cậu...!" Nói rồi hắn kịch liệt hôn xuống.

Hoa Phi Phi khóe mắt rơi xuống vài giọt nước trong suốt, cậu tức giận tặng cho hắn một tát "Anh nghĩ chỉ cần anh muốn... Tôi liền như chú chó nhỏ phục tùng anh sao ?"

Hắn im lặng, đưa tay lên chỗ vừa bị tát, nở lột nụ cười mang đầy sát khí "Hoa Phi Phi, rất tốt!"

Vương Thiếu Đình giận dữ lật người cậu lại, trực tiếp sát nhập chưa qua giai đoạn làm quen ban đầu khiến cậu đau đớn thét lên. Bên ngoài Trương quản gia đương nhiên nghe thấy nhưng ông không biết làm gì ngoài cầu nguyện cho cậu.

Qua hơn một tiếng, nơi hậu huyệt không biết đã chảy bao nhiêu máu, đôi mắt hắn đỏ ngầu lý trí không còn hắn mặc kệ cậu van xin, liên tục sát nhập.

Sau khi làm xong, cậu nằm im nước mắt cứ tuôn, không chịu nói gì khiến lòng hắn đau nhói. Nhìn tấm drap trải giường bao phủ trên mình một tầng máu cùng tinh dịch, hắn tự trách mình.

Đứng dậy ôm cậu vào phòng tắm vệ sinh thân thể, hắn bảo người gọi bác sĩ đến khám cho cậu.

Vị bác sĩ kia lúc xem bệnh tình của cậu liên tục trợn mắt, lần đầu là vì ông biết cậu có thể mang thai, lần thứ hai là khi ông nhận biết đứa con của cậu không thể giữ được nữa.

Vị bác sĩ sau khi chẩn bệnh liền rơi vào trầm mặc, ông phân vân không biết có nên nói cho hắn hay không ? Nhưng nhìn ánh mắt đầy sát khí của hắn ông làm sao có thể dấu diếm, nếu ông không nói ra sự thật chỉ sợ sau này cơm cũng không cần phải ăn nữa.

"Vương tổng! Có chuyện này tôi cần ngài chuẩn bị tâm lý !" Ông chậm rãi quan sát sắc mặt hắn.

Vương Thiếu Đình chau mày tỏ vẻ khó chịu "Có vấn đề gì sao ?"

"Vị công tử kia... thực sự có thể mang thai, còn nữa đứa com trong bụng hắn...!"

"Đứa con trong bụng cậu ta thế nào ?" Hắn tức giận hỏi.

"Đã bị xảy rồi!"

Vương Thiếu Đình túm lấy cổ áo vị bác sĩ kia nhấc lên "Làm sao có thể ?!" Thấy thiếu gia sắp hành hung người, Trương quản gia vội vàng tới can ngăn, thật may mắn cho người kia đã được cứu thoát bởi Trương quản gia, bác sĩ đại nhân xui xẻo không biết gì lại tới lãnh kiếp nạn.

Quay về phòng nhìn cậu đang nằm bất động quay mặt vào trong tay ôm lấy bụng. Hắn thở dài ngồi xuống bên cạnh cậu, vuốt mái tóc mềm mại của cậu.

Hoa Phi Phi nằm trong phòng vô tình nghe được vị bác sĩ kia nói chuyện, nhất thời không dám tin vào tai mình, cậu nhỏ giọng nức nở "Con của tôi...Mau trả nó lại cho tôi..."

Hắn im lặng bước ra ngoài, phân phối hạ nhân coi chừng cậu cẩn thận.

Hứa Thiên Ân sau khi đi làm về không thấy cậu ở nhà thì vô cùng lo lắng, anh gọi điện đến cửa hàng sách cậu đang làm việc người ta nói cậu đã đi khỏi từ lâu rồi. Còn lúc gọi cho cậu sau một hồi rung chuông cũng tắt máy, lần thứ hai gọi lại là không liên lạc được.

Vương Thiếu Đình cầm điện thoại cậu trong tay, trán nổi gân xanh. Hắn ngồi trong thư phòng gập lại tập hồ sơ, mắt híp thành hai đường nguy hiểm. Hắn bước ra khỏi thư phòng hướng phòng cậu đi tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.