Mỹ Kiều Thê Của Ta

Chương 3




Tùy ý hắn nắm tay mình kéo ra khỏi khách sạn, nhìn nam tử có chút bá đạo này, Tại Trung đột nhiên cảm thấy thật an tâm.

Thời điểm Tại Trung trong lúc mơ mơ màng màng đã bị Duẫn Hạo nhét vào trong xe.

“Đến chi nhánh gần nhất của Thần Thoại.” Trịnh Duẫn Hạo nói với tài xế.

“Xoay ngươi qua đây.” Lại là loại khẩu khí bá đạo này.

Tại Trung thật sự không hiểu nam nhân này muốn làm gò bất quá vẫn nghe lời làm theo.

“A!!! Ngươi làm gì?” Tại Trung sợ hãi kêu ra tiếng.

Nguyên lai nam nhân sau lưng dùng tay nắm lấy cổ áo kéo mạnh áo xuống, phân nửa cái lưng trắng noản của Tại Trung đều lộ ra hết.

“Đừng nhúc nhích, ta chỉ muốn nhìn hiệu của áo lông này thôi, nguyên lai là hàng thường thôi.” Duẫn Hạo ấn bả vai Tại Trung không cho y lộn xộn.

Tại Trung giãy dụa xoay người lại: “Ngươi sắc lang.” Tay nhỏ bé cũng hướng mặt Duẫn Hạo đánh tới.

Duẫn Hạo bắt lấy tay Tại Trung, thuận thế đem Tại Trung đè xuống ghế: “Ngươi có biết hay không đang cùng ai nói chuyện a? Thật là to gan, mắng ta là sắc lang, còn muốn đánh ta!”

“Là ngươi động tay động chân trước.” Tại Trung vừa tức vừa giận.

“Ngươi sắp là lão bà của ta, ngay cả loại trình độ này đều làm không được, kết hôn xong chúng ta làm sao tiến thêm một bước a?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Tại Trung có thể với cây táo, Duẫn Hạo cảm thấy thật thú vị. Vừa nói vừa đến gần mặt Tại Trung, Tại Trung thấy nam nhân trước mắt càng ngày càng tiếp cận mình, nhận mệnh nhắm hai mắt lại.

“Trịnh tổng, đã đến nơi rồi.” Thanh âm của tài xế giải trừ nguy cơ cho Tại Trung.

Duẫn Hạo đứng dậy, sửa sang lại tây trang: “Tạm thời buông tha cho ngươi. Xuống xe!”

“Trịnh tổng, không biết ngài đại giá quang lâm, ngài hôm nay đến là?” Quản lí chi nhánh gặp tổng tài giá lâm vội vàng đón nhận.

“Ngươi làm việc của ngươi đi. Ta tự đi dạo được rồi.” Duẫn Hạo không nghị bị người khác quấy rầy.

“Dạ dạ.” Quản lí chi nhánh cúi đầu khom lưng.

Đi đến quần bán trang phục nam.

“Cái này, cái này, cái kia, còn có cái kia, theo size của y mỗi thứ lấy một bộ.”

“Ta có quần áo, không cần ngươi mua.”

“Ngươi trước kia mặc cái gì ta mặc kệ nhưng hiện tại ngươi còn mặc loại quần áo rẻ tiền này lại bẩn như vậy, thật là mất mặt của ta!” Tại Trung cũng không hảo phản bác, dù sao người ta có thân phận lớn, chính mình quả thật có vẻ keo kiệt chút.

“Cái kia, cái kia……” Tại Trung quyết định hiện tại liền hỏi rõ ràng.

“Có chuyện gì thì nói.”

Cố lấy dũng khí, Tại Trung nhìn thẳng vào mắt Duẫn Hạo, nói: “Ngươi đã quyết định cùng ta kết hôn sao?”

“Nguyên lai Tại Trung khẩn cấp như vậy a! Ngươi rất muốn kết hôn với ta sao?” Kỳ thật, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tại Trung, Duẫn Hạo liền nói với bản thân, cùng người này kết hôn hẳn là rất thú vị. Mặc dù hán biết rõ mục đích của người này không đơn thuần.

Tại Trung nói không nên lời.

“Hoặc là nói như vậy, Tại Trung vội vã cùng tiền của ta kết hôn sao?”

Tại Trung nhìn Duẫn Hạo, không thể tin được hắn nói trắng ra như vậy, xem ra hắn sớm đem mình điều tra rõ ràng từng chi tiết. Nếu như thế, hắn hôm nay chính là đến để vũ nhục mình. Nghĩ vậy, nước mắt ủy khuất, khống chế không được làm ướt cả đôi mắt, một giọt lệ chảy xuống khuôn mặt trắng nõn tinh xảo.

Đáng chết, ta cũng không nghĩ chọc cho y khóc. Duẫn Hạo ở trong lòng mắng một tiếng.

“Được rồi, đừng khóc a.” Duẫn Hạo vươn tay lau nước mắt của Tại Trung, “Ta trả lời vấn đề của ngươi, ta đã quyết định cùng ngươi kết hôn.”

Cái gì? Tại Trung bất khả tư nghị, y nhìn nam nhân khó hiểu này đôi mắt vốn mở to sáng ngời vởi vì khóc càng có vẻ ngập nước. Nhìn Tại Trung cái dạng này Duẫn Hạo cảm thấy đau lòng, là cảm giác đã lâu chưa trải qua a.

“Đem quần áo đó đưa đến địa chỉ này.” Duẫn Hạo điều tra qua Tại Trung, đương nhiên biết y ở đâu. “Chúng ta đi thôi.” Duẫn Hạo ôm chầm lấy thắt lưng của Tại Trung, Tại Trung lại bị hoảng sợ.

“Em phải quen với hành động này nga.” Thất lưng y hảo nhỏ, hảo nhuyễn, cảm xúc thật không sai, nghĩ vật Duẫn Hạo lộ ra tươi cười.

“Em, em sẽ tập làm quen.” Lời vừa ra miệng, Tại Trung liền ảo não, mình sao lạo trả lời như vậy.

Văn phòng Duẫn Hạo.

“Ha ha, xem ra ngươi đã quyết định rồi, ta chỉ biết, Kim Tại Trung đó là đẹp đến lạ thường nga, cưới y, ngươi có phục a!” Hữu Thiên rất tự tin nói.

“Y quả thật rất được!”

“Ngươi sẽ không yêu y chứ?” Nhìn biểu tình YunHo như đang hồi tưởng gì đó, Hữu Thiên tính tò mò lại tái phát rồi.

“Yêu? Ngươi cảm thấy này có khả năng sao?” Biểu tình Duẫn Hạo trở nên nghiên túc. “Cùng y kết hôn, quả thật có chút ưu việt, cũng như ngươi nói, thứ nhất làm cho mẹ ta vừa lòng, thứ hai y rất được, họ Trinh của ta cũng cần người nối nghiệp.”

“Việc gì cũng không có tuyệt đối nga.” Hữu Thiên vẫn cảm thấy Kim Tại Trung là đặc biệt, có lẽ có thể làm cho Duẫn Hạo……

Tình yêu, thứ chính mình đã không tin tưởng cũng không nguyện ý chạm tới, thật sự sẽ đến bên người mình sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.