(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hắn ta trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai? Đại giám có lời gì mà phải để ngươi chạy đến đây?"
Ta không trả lời, nghe thấy tiếng bước chân đến phía sau, lập tức quay người đ.â.m về phía hắn ta.
Trong mắt Phúc An lóe lên vẻ kinh hãi, hắn ta muốn lùi lại, nhưng đã không kịp nữa, con hẻm chật hẹp, dù sang trái hay sang phải, cũng không thể tránh được con d.a.o găm tẩm độc.
Tỷ tỷ, thù của tỷ, sắp được báo rồi.
Trong lòng ta lóe lên một tia khoái ý, động tác trên tay càng thêm nhanh chóng.
Ai ngờ Phúc An đột nhiên nhảy lên tường.
Hắn ta biết khinh công.
Ta mất thăng bằng, ngã xuống đất, hắn ta thì trực tiếp nhảy xuống từ trên tường, giẫm một chân lên lưng ta, đưa tay giật mũ trùm đầu rồi lật mặt ta lại.
"Hóa ra là Ân phu nhân." Hắn ta cười lạnh, "Ân đại nhân và nghĩa phụ thật sự đã đánh giá thấp người."
Ta đã khinh địch.
Ta không dám nghĩ, hành động này của ta sẽ mang đến tai họa gì cho Phương gia.
Đúng lúc ta tuyệt vọng, trên người đột nhiên nhẹ bẫng, phía sau vang lên một tiếng bịch.
Một bàn tay mạnh mẽ xuất hiện trước mặt ta, ta đưa tay nắm lấy nó, mượn lực đứng dậy.
Ta nhìn chủ nhân của bàn tay, giật mình.
Hắn đội nón che mặt, gió thổi tung lớp vải mỏng, đập vào mắt là một khuôn mặt đầy sẹo.
Phúc An bị đá văng ngã xuống đất cũng đang nhìn mặt hắn.
"Phàn Nhiễm!" Phúc An gọi to tên hắn, "Ngươi biết ta là ai không? Tôn đại giám là nghĩa phụ của ta, ngươi không muốn sống nữa sao?"
Nam nhân cười lạnh một tiếng, sải bước tiến lên, mặc kệ Phúc An giãy giụa, dứt khoát bẻ gãy cổ hắn.
"Phương nhị tiểu thư, còn đi lại được không?" Hắn ngồi xổm trước t.h.i t.h.ể Phúc An, ngẩng đầu nhìn ta.
"Được." Giọng ta hơi khàn.
Hắn nói: "Nếu còn đi lại được, xin Phương nhị tiểu thư nhanh chóng rời đi, ta sẽ xử lý tốt hậu quả."
Ta cảm ơn hắn, rồi nhanh chóng rời khỏi con hẻm.
Trở lại cửa hàng vải, Đào Chi vẫn đang kiểm kê vải. Ta thay lại bộ quần áo ban đầu, ngồi vào bàn trà, như chưa từng rời đi.
Phàn Nhiễm, ta thầm đọc trong lòng.
Ta đã từng nghe qua cái tên này.
Bốn năm trước, có một vị tú tài nghèo ở kinh thành sau khi thi trượt, say rượu đi ngang qua nhà kho làm đổ chân đèn, hắn không hề hay biết, về phòng ngủ, sau đó lửa bốc cháy, cả nhà họ Phàn đều bị thiêu rụi. Đợi đến khi hắn chạy thoát ra ngoài, tuy giữ được mạng sống, nhưng khuôn mặt đã bị thiêu hủy.
Còn cả nhà già trẻ lớn bé của hắn đều c.h.ế.t trong vụ hỏa hoạn đó.
Tại sao hắn lại xuất hiện ở đó, lại cứu ta?
Còn nữa, làm sao hắn biết, ta là Phương nhị tiểu thư?
Chọn đại vài súc lụa Lục Thiến sa, ta gọi Đào Chi rời đi.
Lưng vẫn còn hơi đau, may mà không ảnh hưởng đến việc đi lại.
Vừa ra khỏi cửa hàng vải, ta đụng phải một cô nương mặc áo hồng.
"Không có mắt à, đụng vào tiểu thư nhà ta..." Giọng the thé của nha hoàn dần nhỏ lại sau khi nhìn rõ ta là ai.
"Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Phương nhị tiểu thư à!" Cô nương áo hồng mỉa mai nói, "À, không đúng, là Ân phu nhân."
Ánh mắt nàng ta rơi vào súc vải trên tay chủ cửa hàng, nói móc mỉa: "Phải nói là Ân phu nhân biết chọn đồ thật, nếu vẫn là Phương nhị tiểu thư, với sự thanh liêm của Phương đại nhân, loại lụa Lục Thiến sa này đừng nói là mua vài súc may áo, mà mua một thước làm khăn tay cũng tiếc."
Nàng ta tên là Tần Dao, là đích nữ của Tần Thượng thư. Tần Thượng thư và cha ta vốn không hợp nhau, Tần Dao liền không hợp với tỷ tỷ ta Phương Giao.
Ta là thứ nữ, nàng ta đương nhiên càng xem thường, mỗi lần gặp mặt, đều sẽ mỉa mai ta vài câu.
Bây giờ ta đã là Ân phu nhân, nàng ta kiêng dè Ân Thôi, ngược lại đã bớt đi nhiều.
Ta cười nói: "Tần tiểu thư muốn mua sao? Cho cô một súc."
Một ngày tốt lành
Tần Dao tức đến mặt mày tím tái.
Lục Thiến sa là loại vải đắt nhất của Giang Nam Chức tạo phủ mùa hè năm nay, nhà họ Tần mua được, nhưng Tần Dao là một cô nương chưa xuất giá, trong tay không có nhiều tiền nhàn rỗi như vậy.
Ta cười nhướng mày với nàng ta, rồi sai Đào Chi bỏ vải vào xe ngựa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");