Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo

Chương 6: Chương 6




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta bắt đầu run rẩy, không biết là vì giận hay vì sợ.

Ân Thôi đẩy ta về phía bàn nhỏ sau lưng hắn, nói: "Nàng ngồi đó ăn đi, ta có việc cần nói chuyện với đại giám."

Ta vội vàng đứng dậy được Đào Chi dìu, đi đến bàn nhỏ phía sau.

Một tấm bình phong che khuất tầm nhìn của Tôn đại giám, ta thở phào nhẹ nhõm.

Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, có người tiến đến.

Người nọ mặt trắng không râu, giọng the thé, là một nghĩa tử của Tôn đại giám, tên là Phúc An.

"Ân phu nhân, nô tài đến rót rượu cho người."

Ánh mắt hắn nhìn ta khiến ta thấy ghê tởm. Ly rượu đặt trước mặt ta, ta không muốn động vào.

Đào Chi dịch sang trái mấy bước, chắn trước mặt Phúc An.

Phúc An nịnh nọt cười nói: "Ân phu nhân thật xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn Phương đại tiểu thư."

"Ngươi đã gặp tỷ tỷ ta sao?" Ta kinh ngạc hỏi.

Phúc An nói: "Ngày Phương đại tiểu thư đến Ân phủ đại nhân từ hôn, nô tài đang ở cổng Ân phủ, tình cờ gặp đại tiểu thư đi ra. Nô tài lo lắng cho sự an toàn của nàng ấy, nên đã hộ tống nàng ấy đến tận phố Sơn Hà. Biết trước nàng ấy sẽ tự vẫn, nô tài đáng lẽ nên ở bên cạnh nàng ấy cả đêm mới phải."

Là hắn hại tỷ tỷ ta!!!

Một ngày tốt lành

Tôn Trung Lương một tay che trời, nghĩa tử của hắn hành sự cũng không kiêng nể gì.

Phố Sơn Hà cách Ân phủ tận bốn dặm, hắn theo dõi tỷ tỷ ta xa như vậy, sao có thể là hộ tống nàng?

Tên hung thủ này!!! Tên ác nhân này!!!

Ta rút cây trâm Khổng Tước trên đầu xuống, nắm chặt trong tay.

"Ngươi lại đây nói chuyện." Ta gọi hắn.

Ta muốn g.i.ế.c hắn, báo thù cho tỷ tỷ.

Đào Chi lại đột nhiên bước tới, một lần nữa chắn trước mặt Phúc An.

Nàng nắm lấy tay ta, tranh cây trâm Khổng Tước với ta, dùng sức rất mạnh, nhưng trên mặt lại vẫn cười nói: "Phu nhân, để nô tỳ cài lại trâm cho người, nô tỳ sẽ cẩn thận, không cài lệch nữa."

Trở lại Ân phủ, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Ân Thôi, ta bình tĩnh lại.

Bất kể Đào Chi ngăn ta lại vì mục đích gì, trong lòng ta đều cảm kích nàng.

Trong tình huống vừa rồi, ta một nữ nhi yếu đuối, không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Phúc An, ngược lại sẽ tự hại mình.

Báo thù cho tỷ tỷ, vẫn phải tìm cơ hội khác, tính toán lâu dài.

Hạ nhân mang nước nóng đến, ta cởi áo ngoài cho Ân Thôi.

Hắn đột nhiên ôm chầm lấy ta, vùi đầu vào vai ta như đang sợ hãi.

Sau khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu, ta lại cảm thấy không thể nào.

Hắn là Ân Thôi, là Ân Diêm La có thể dọa trẻ con không dám khóc đêm, hắn sẽ sợ cái gì chứ?

"A Vũ," hắn gọi tên ta, "Buổi tiệc ở Ngọc Đức lâu hôm nay là do Tôn đại giám đề nghị, ta không thể không dẫn nàng đi... Ta biết hôm nay đã làm nàng sợ, sau này sẽ không như vậy nữa."

Ta ngẩn người.

Ta không phân biệt được hắn đang giải thích hay đang dỗ dành ta.

Ta không truy cứu, cũng không có tư cách truy cứu, đưa tay ôm lại hắn, nũng nịu nói: "Phu quân, chàng nói phải giữ lời, sau này nhất định phải bảo vệ ta."

"Được, ta sẽ bảo vệ nàng." Hắn nói.

Hắn hôn lên má ta, Đào Chi dẫn đám hạ nhân lui ra, đóng cửa lại sau lưng ta.

Tôn đại giám nói Ân Thôi trước đây không có nữ nhân khác, xem ra là thật. Dục vọng của hắn mạnh mẽ đúng là giống như một tên nhóc mới biết mùi đời.

Ta cố gắng chiều chuộng hắn.

Trước khi rời khỏi Ngọc Đức lâu, ta nghe thấy Tôn đại giám than phiền với Ân Thôi: "Tên lão già Phương Đức Chiếu đó, thật sự rất đáng ghét, thật muốn tru di cửu tộc hắn ta."

"Đại giám nhịn một chút đi, hiện tại hắn là nhạc phụ của ta, nếu thật sự g.i.ế.c hắn, phu nhân của ta chẳng phải sẽ khóc c.h.ế.t sao? Vậy ta sẽ phải làm quả phụ rồi." Ân Thôi cười nói.

Tôn đại giám cười nói: "Nếu Phương Đức Chiếu biết mạng sống của hắn là do tên gian thần mà hắn ghét nhất bảo vệ chắc chắn sẽ tức chết. Ta sẽ sai người đi nói cho lão già đó biết, để hắn nhớ cảm ơn vị hiền tế này."

Cơ thể Ân Thôi khao khát ta, đây là chuyện tốt, có thể bảo vệ mạng sống của ta, cũng có thể bảo vệ mạng sống của người nhà họ Phương.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.