(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm sau, tỷ tỷ liền đến Ân phủ Thôi từ hôn.
Lần gặp lại tỷ tỷ sau đó, là một t.h.i t.h.ể không còn nguyên vẹn.
Khi Ân Thôi đến cửa, ta vẫn chưa hết đau buồn vì cái c.h.ế.t của tỷ tỷ, nghe hắn nói muốn cưới ta, ta lập tức nhớ đến câu "Ta nguyện ý" mà ta đã nói với tỷ tỷ.
Ta có thể vì thanh danh của Phương gia mà chết, mà đi làm ni cô, nhưng nếu ta không gả, những muội muội phía sau ta thì sao? Thù của tỷ tỷ thì sao?
Ta nguyện ý hy sinh tất cả vì Phương gia.
Ta nguyện ý gả cho Ân Thôi.
Ba ngày tiếp theo, ta không gặp Ân Thôi, nhưng hắn liên tục sai người đưa đồ đến căn nhà nhỏ thuê tạm này.
Nào là kim ngân khí cụ, gấm vóc lụa là, nào là son phấn nước hoa, mỹ vị gia hào.
Tối hôm trước ngày thành thân, trong sân vang lên tiếng sỏi đá rơi xuống.
Ta ra ngoài xem xét, không thấy ai, nhưng trên mặt đất có thêm một cái túi thơm nhỏ, trong túi đựng vài thỏi bạc vụn và một đôi khuyên tai ngọc trai.
Trên túi thơm thêu một cây lan, là thủ công của tam muội Phương Thiền.
"Thiền nhi." Ta gọi nàng.
Bên tai chỉ có tiếng gió rít gào đáp lại.
"Thiền nhi." Ta gọi nàng liên tục.
Ánh trăng chiếu xuống người ta, ta lẻ loi đứng đó.
Ta vừa khóc vừa cười, quay về phòng.
Sờ túi thơm, trong lòng không một chút hối hận.
Đến giờ Mão, ta dậy thay quần áo, đã có thợ trang điểm do Ân Thôi sắp xếp đến trang điểm cho ta.
Se lông mặt, thoa phấn, búi tóc, vẽ lông mày, từ trên xuống dưới, từ trâm cài đến áo cưới, đều là do Ân Thôi sai người đưa đến, chỉ có hai viên ngọc trai trên dái tai, là do tam muội lén đưa cho.
Giờ Tỵ một khắc, Ân Thôi cưỡi ngựa cao to đến đón ta.
Bên cạnh hắn là đám Cẩm Y Vệ hung thần ác sát, ngay cả chim chóc cũng im bặt, huống hồ là bách tính xung quanh.
Hắn đến sớm như vậy, ta đoán lễ đón dâu sẽ không đơn giản.
Quả nhiên, sau khi đón ta, hắn vừa cưỡi ngựa vừa đi bên cạnh kiệu hoa, dẫn đầu đoàn đón dâu, vừa đi vừa đánh trống khua chiêng, vòng quanh Phương gia.
"Chúc mừng nhị tiểu thư Phương ngự sử nên duyên cùng Ân đại nhân, Phó chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, bách niên hảo hợp!"
Đám Cẩm Y Vệ gào to câu này vang trời.
Ân Thôi dẫn ta vòng quanh Phương gia ba vòng, vòng bao lâu thì bọn họ hô bấy lâu, hô đến mức tai và đầu ta ong ong.
Cuối cùng đoàn đón dâu dừng lại trước cổng lớn Phương gia.
Ân Thôi lớn tiếng nói: "Nhạc phụ nhạc mẫu, hôm nay tiểu tế đón A Vũ đi, nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, sau này Ân gia và Phương gia là thông gia, đều là người một nhà, tiểu tế nhất định sẽ nể mặt A Vũ, chiếu cố đến tộc nhân Phương gia."
Cổng lớn Phương gia vẫn đóng chặt, không một ai lộ diện.
Nhưng ta biết, người nhà họ Phương phía sau cánh cửa kia, e là tức điên lên rồi.
Cho dù Phương gia không nhận ta, chỉ cần ta mang tên Phương Vũ, thì vẫn là "Phương" của Phương gia.
Dù cha có đuổi ta ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ với ta, Ân Thôi cưới ta vẫn có thể làm nhục Phương gia.
Cuối cùng, sắp đến giờ Ngọ, Ân Thôi sai người khiêng kiệu lên đường đến Ân gia.
Gió nhẹ lay động rèm kiệu, ta nhìn những cái đầu thỉnh thoảng thò ra từ các cửa hàng hai bên đường, không cần đoán cũng biết bọn họ đang nghĩ gì.
Phương gia thật không may, lại sinh ra một đứa con gái không biết xấu hổ như vậy.
Ta nhắm mắt, thờ ơ.
Chẳng mấy chốc, kiệu hoa dừng lại, ta mở mắt ra, đã đến Ân gia.
Cha mẹ Ân Thôi mất sớm, người tổ chức tiệc cưới cho hắn là người của hoạn quan.
So với lễ đón dâu đơn giản, bên Ân gia lại trang hoàng lộng lẫy vô cùng.
Khách khứa rất đông, có hoạn quan, có gian thần, còn có những người đến nịnh bợ Ân Thôi.
Giữa những lời chúc phúc của những người này, ta và Ân Thôi bái đường.
Một ngày tốt lành
Từ nay ta là thê tử của một tên gian thần, những lời nhục mạ dành cho Ân Thôi, ít nhất cũng có bảy phần sẽ rơi vào ta.
Đêm dần khuya, tiếng cụng ly của khách khứa bên tiệc rượu càng lúc càng nhỏ.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân dừng lại bên ngoài tân phòng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");