Mưu Tính Một Đời Xuân - Bất Tri Đạo

Chương 11: Chương 11




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Phạm công tử, huynh lại cứu ta." Giọng ta hơi khàn.

"Ta cho nàng uống Thanh Tâm hoàn, nàng cảm nhận xem, dược tính đã hết chưa?" Phạm Nhiên trầm giọng nói.

Ta vịn vào tảng đá núi giả đứng dậy, trên người không còn chút khó chịu nào.

Ta thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn hai người dưới đất.

"Tần Dao còn sống." Giọng nói Phạm Nhiên mang theo sự chán ghét, "Còn người kia, hắn đáng chết."

Ta mỉm cười, hỏi hắn: "Huynh lại muốn ta rời đi, rồi huynh ở lại xử lý hậu quả sao?"

"Lần này không cần. Ta nhét cho Tần Dao nửa cân Ba Đậu, đợi nàng ta tỉnh lại, tự nàng ta sẽ giải thích với mọi người vì sao nàng ta bị tiêu chảy, lại còn có một người c.h.ế.t nằm bên cạnh."

A, độc ác vậy sao?

Ta kinh ngạc nhìn Phạm Nhiên, xuyên qua khe hở tấm màn che, nhìn thấy ý cười ranh mãnh trong mắt hắn.

Tâm tình ta lập tức nhẹ nhõm.

Ta nhớ tới mục đích mình đến tham gia yến tiệc thưởng hoa hôm nay, liền hỏi hắn: "Chuyện lần trước..."

"Nàng cứ yên tâm, dù thế nào cũng sẽ không tra được tới nàng." Phạm Nhiên cắt ngang lời ta.

"Tỳ nữ của nàng đến rồi."

Hắn nói xong câu này, liền bay người, biến mất trong núi giả.

Lúc này ta mới nghe thấy tiếng gọi của Đào Chi.

"Phu nhân, người không sao chứ?" Đào Chi tìm tới, nhìn thấy hai người dưới đất, sững sờ.

"Không sao." Ta kéo Đào Chi quay người rời đi.

Tần Dao kiêng dè Ân Thôi, nàng ta hãm hại ta không thành, tuyệt đối không dám lôi ta vào.

Hậu quả của chuyện này, không liên quan tới ta nữa.

Sau đó, nghe nói Tần Dao nói với mọi người rằng tên nam nhân kia là thích khách, lúc muốn hành thích nàng ta, một vị nghĩa sĩ ra tay tương trợ, c.h.é.m c.h.ế.t thích khách.

Cha nàng ta là Thượng Thư, chuyện người chết, rất dễ bị ém xuống.

Ngược lại là chuyện nàng ta tiêu chảy trước mặt mọi người không ém được, Tần phu nhân vì danh tiếng của các tiểu thư Tần gia sau này, liền đưa Tần Dao đến trang trại ở quê.

Nàng ta có danh tiếng này, tương lai sẽ không tốt đẹp gì.

Người Phạm Nhiên này thật thú vị.

Vừa độc ác lại không thánh mẫu.

Hai lần cứu giúp ta, đủ để ta bỏ qua khuôn mặt xấu xí của hắn.

Cho đến một đêm nọ, khi Ân Thôi đang hoan lạc trên người ta, ta nghĩ đến dáng vẻ Phạm Nhiên cười gọi ta là "Phương nhị tiểu thư", mới nhận ra mình đã mất kiểm soát.

Ta đã yêu nam nhân xấu xí xuất hiện một cách khó hiểu này.

Một ngày tốt lành

Sau khi đã có người trong lòng, việc thân mật với Ân Thôi, liền trở nên khó chịu đựng.

Huống chi, những ngày này, mùi m.á.u tanh trên người hắn ngày càng nồng nặc.

Những lời mắng nhiếc Ân Thôi bên ngoài lại ngày càng ít đi.

Bởi vì những người mắng nhiếc dữ dội, đều bị hắn giết.

Một hôm ta ra cửa hàng trang sức xem trâm cài, đối diện đi tới một bé gái mười ba mười bốn tuổi, nhìn thấy tấm bảng chữ Ân treo trên xe, lập tức né sang một bên, vì quá hốt hoảng, ngã vào thùng nước vo gạo của quán ăn bên cạnh.

Mọi người không dám cười, cũng không dám đỡ nàng ta dậy.

Mãi đến khi xe ngựa vượt qua nàng ta, dừng lại trước cửa hàng trang sức, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng ta hơi chua xót, muốn dẫn nàng ta đi tắm rửa hoặc bồi thường cho nàng ta một khoản tiền, nhưng lại sợ càng làm nàng ta sợ hãi hơn, hoặc sẽ mang đến cho nàng ta những phiền phức không đáng có.

Ta chỉ có thể nhìn nàng ta lóp ngóp bò ra khỏi thùng nước vo gạo, vội vã bỏ đi.

Thời thế ngày càng loạn lạc, đều là do Tôn Trung Lương và Ân Thôi gây ra.

Ta cười khổ một tiếng, không còn hứng thú xem trang sức nữa.

Quay người lại, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở góc đường không xa.

Là tam muội Phương Thiến của ta.

Nàng không cao thêm, nhưng thân hình trông gầy hơn trước. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, nàng gầy đi rất nhiều, y phục trên người cũng xỉn màu hơn, không còn vẻ tinh xảo như trước nữa.

Nàng nắm chặt một chiếc túi vải, phía sau là một tiệm cầm đồ, nàng vừa từ đó đi ra.

Những ngày gần đây Phương gia không được yên ổn.

Hay nói cách khác, toàn bộ Đại Nghiên triều, những quan lại không theo Tôn Trung Lương, đều không được yên ổn.

Hoàng đế hôn quân muốn xây dựng một tòa công đức phù đồ, Tôn Trung Lương bày ra danh nghĩa "trung hiền ngân", nói rằng ai không quyên góp bạc cho công đức phù đồ của Hoàng thượng, người đó chính là bất trung bất hiền.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.