Lư Tiểu Nguyệt vô tình lạc vào một không gian quái dị. Mọi thứ trong không gian đó đều là những người và việc mà cô từng gặp và trải qua. Chúng cứ xuất hiện rồi biến mất, không ngừng lặp lại...
Đây là một cơn ác mộng vĩnh viễn không thể tỉnh lại!
Cửa tủ áo bật mở, Lư Tiểu Nguyệt sợ hết hồn, thét lớn một tiếng rồi xông ra ngoài, định xô ngã Lữ Tân để tháo chạy. Nhưng khi cô vừa nhào ra khỏi tủ áo, chợt phát hiện trên tay mình cầm một con dao găm, và con dao ấy đã cắm sâu vào cổ Lữ Tân. Máu tươi chảy ra từ cổ gã.
“Không...” Cô vội rụt tay lại, ba chân bốn cẳng lao ra khỏi phòng.
Lư Tiểu Nguyệt muốn rời khỏi chỗ đó nhưng khi cô chạy ra ngoài thì bỗng phát hiện mình lại lạc vào một căn phòng khác. Căn phòng ấy có bốn chiếc giường, mỗi giường đều có hai tầng, dành cho tám người nằm. Lúc này, ở chiếc giường cạnh cửa sổ có bốn cô gái. Bọn họ cùng chen chúc trên một chiếc giường, cô gái ngồi ở giữa cầm một lá thư, vừa thấy Lư Tiểu Nguyệt, cô ta liền đằng hắng, đọc lá thư bằng giọng giễu cợt: “Hy Vọng, cháu thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi. Nếu có thể, cháu rất muốn thoát khỏi ngôi trường này, tránh xa những người ở đây, nhưng cháu không thể. Sở dĩ cháu có thể tiếp tục kiên trì hoàn toàn là vì ngài, cháu không muốn làm ngài thất vọng, cháu mong mình là đứa trẻ ưu tú trong mắt ngài, ngài đã không uổng công chu cấp cho cháu. Bây giờ ngài là động lực duy nhất của cháu. Nếu có thể, nghỉ hè năm nay cháu đến gặp ngài nhé? Cháu rất muốn gặp ngài...”
Đó là lá thư mà cô sắp gửi đi, nhưng lại bị mấy nữ sinh cùng phòng mang ra làm trò cười. Lư Tiểu Nguyệt cảm thấy mình sắp sụp đổ đến nơi rồi, tất cả những người và vật trong thế giới này đều là những thứ mà cô đã chôn sâu tận đáy lòng, không muốn nhắc đến, cũng không muốn nhớ lại nữa. Cô sắp kiệt sức rồi. Cô không biết lúc này ở hiện thực, mình đang làm gì, nhưng trong không gian này, cô đói muốn phát điên, khát nước đến phát điên. Thế mà ở cái nơi quỷ quái này, thậm chí cả một giọt nước cũng chẳng thấy, cô chỉ có thể đi từ khung cảnh này đến một khung cảnh khác để rồi bị lăng trì bởi những ký ức đau khổ kia, hết lần này đến lần khác.
“Ôi, cháu không thể gặp ta, ta không phải hy vọng của cháu đâu. Hy vọng của cháu chính là bản thân cháu, cháu phải tin vào chính mình, cuộc sống rồi sẽ tốt đẹp thôi.” Cô gái kia bắt chước giọng điệu của “Hy Vọng”, đọc một lá thư khác. Lư Tiểu Nguyệt cuối cùng không chịu nổi nữa, xông tới định giật lại bức thư, nhưng cô bất ngờ phát hiện bốn nữ sinh kia đã thay đổi hoàn toàn. Bọn họ biến thành Thôi Cách Cách lõa lồ với lớp sương giá đọng trên người, rồi lại biến thành Lữ Tân đã chết thảm, biến thành những cái bóng lờ mờ...
Lữ Tân cầm lá thư, bước xuống đứng bên giường, cười một cách quái dị, nói: “Đi đi, đi tìm Hy Vọng của cô đi.”
Thôi Cách Cách và hai bóng người đen thui kia cũng phụ họa: “Đi đi, đi tìm Hy Vọng của cô đi.”
Lư Tiểu Nguyệt nhìn họ,tuyệt vọng quỳ xuống, đưa hai tay bịt chặt lỗ tai, van nài: “Tôi thua rồi, tôi chịu thua rồi, cầu xin các người đừng bám theo tôi nữa, tôi van xin các người mà.”
Không gian xung quanh một lần nữa quay cuồng, Lư Tiểu Nguyệt nhắm nghiền mắt, chờ đợi phán xét tiếp theo. Một hồi sau, bỗng có người đập vào vai cô, đồng thời một giọng nói truyền vào tai: “Tiểu Nguyệt, em sao vậy? Không khỏe à?”
Giọng nói quen quen, Lư Tiểu Nguyệt chầm chậm mở mắt, phát hiện Thôi Cách Cách đang đứng bên cạnh mình, nhìn cô đầy vẻ nghi hoặc. “Nếu không khỏe thì mau đến bệnh viện đi, đừng cố chịu, em không thể xảy ra chuyện đâu đấy.”
Mình đã trở về ư? Nhưng đây là đâu thế này? Lư Tiểu Nguyệt hoang mang nhìn quanh, phát hiện mình đang ngồi trong phòng ngủ của Thôi Cách Cách. Cô đứng phắt dậy, đẩy Thôi Cách Cách ra, lớn tiếng van nài: “Tha cho tôi đi, tôi muốn tỉnh lại, cho tôi tỉnh lại đi mà...”
“Em đang nói cáigì thế?” Thôi Cách Cách lo lắng nhìn Lư Tiểu Nguyệt rồi tiến tới kéo tay cô, nói: “Sắc mặt em kém quá, qua đây, chị cho em cái này hay lắm.”
Thôi Cách Cách kéo cô đến bên bệ cửa sổ, chỉ vào chậu hoa trên đó, nói: “Em nhìn đi, cái cây này tốt lắm đó, bọn họ nói nó là cây làm đẹp, nếu ăn những quả này không những da sẽ đẹp lên, mà còn có thể giải độc bổ khí, nào, em ăn một quả đi.” Dứt lời, Thôi Cách Cách nho nhã hái một quả đưa vào miệng Lư Tiểu Nguyệt.
Quả cây có vị ngăn ngắt đắng nhưng Lư Tiểu Nguyệt lúc này vừa đói vừa khát, cũng chẳng bận tâm nhiều. Cô hất tay Thôi Cách Cách ra rồi tự tay hái mấy quả, một miếng ăn sạch. Thôi Cách Cách đứng cạnh, nở nụ cười cứng nhắc rồi ghé sát vào cô, thấp giọng hỏi: “Có ngon không?”
Lư Tiểu Nguyệt bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh ập đến, liền xoay người lại, phát hiện Thôi Cách Cách đã biến thành hình dạng chết cóng trong tủ lạnh, khắp người đọng toàn sương giá, gương mặt trắng bệch, thất khiếu nhỏ máu. Cô nói: “Nếu ngon thì em cứ ăn nhiều vào.” Dứt lời, cô cầm một nắm quả nhét vào miệng Lư Tiểu Nguyệt, Lư Tiểu Nguyệt bị sặc, cúi người ho sù sụ. Vài phút sau, cô ngẩng đầu lên, phát hiện mình đã quay lại phòng khách trong nhà mình.
Đây là hiện thực ư? Lư Tiểu Nguyệt nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, ngôi nhà bừa bộn như mới bị trộm viếng thăm, trên sàn vương vãi những mảnh vỡ của bình hoa và sách vở, ngay cả chiếc tivi ở phòng khách cũng bị đổ sang một bên. Cô nhìn quanh nhà, cuối cùng nói: “Không, đây là ảo giác, đây là ảo giác.”
Cô vừa nói vừa đi vào nhà tắm, mở vòi nước, cuộn tròn người nằm xuống bồn. Sau một hồi ngâm mình trong làn nước lạnh giá, Lư Tiểu Nguyệt bắt đầu run lẩy bẩy, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà. Trong mắt cô, trần nhà đỏ quạch màu máu, hiện lên gương mặt của một người đàn ông. Lư Tiểu Nguyệt dường như cũng biết mình không thể trốn thoát, dù có thoát được cũng sẽ lại rơi vào một không gian khác, tiếp tục chịu đựng sự giày vò vô tận, hơn nữa cô cũng kiệt sức rồi, chỉ còn cách không ngừng nhắc nhở mình: “Giả thôi, mọi thứ đều là giả, đây là mơ, là mơ...”
Mộng, cứ thế lan tràn.
Nước, dần bao phủ cơ thể.
Lư Tiểu Nguyệt nhìn chằm chằm vào gương mặt trên trần nhà kia, bỗng phá lên cười sằng sặc, nhưng trong tiếng cười lại nghe thấy sự thê lương. Vài giây sau, tiếng cười im bặt, cô hít sâu một hơi rồi nhìn gương mặt đó, tức giận nói: “Ngươi không cho ta tỉnh, ta càng phải tỉnh lại cho ngươi xem!” Dứt lời, cô hụp đầu xuống làn nước lạnh... Lạnh, một luồng khí lạnh lan tỏa xung quanh, Lư Tiểu Nguyệt nhìn trần nhà qua làn nước, gương mặt kia gợn lăn tăn, trông hơi mờ ảo, thoắt ẩn thoắt hiện.
Thiếu oxi, đầu Lư Tiểu Nguyệt bắt đầu ong lên, mặt cũng đỏ bừng bừng nhưng cô vẫn không muốn ngồi dậy. Lần này cô đã dốc hết dũng khí, trừ phi mình thật sự tỉnh dậy, nếu không cô nhất quyết không ngoi lên, bởi cô biết, chỉ khi ngạt nước chết trong phòng tắm, giết chết chính bản thân mình trong mơ, cô mới có thể trở về hiện thực.
Ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, hình như cô thấp thoáng trông thấy “Hy Vọng”, người đã từng chu cấp cho mình. Hình như ông đã già, tóc cũng bạc đi một phần, trên gương mặt đã xuất hiện không ít nếp nhăn, nhưng giống hệt “Hy Vọng” mà cô từng tưởng tượng. Lúc này Hy Vọng đang đứng bên ngoài bồn tắm, cúi người nhìn cô, cô nhìn thấy gương mặt ông gợn sóng lăn tăn, dường như đang suy tư điều gì đó. Lát sau, bàn tay to lớn của Hy Vọng luồn vào làn nước lạnh, vuốt ve gương mặt đỏ bừng vì nín thở của cô. Cảm giác ấy quá đỗi chân thật, thậm chí cô còn cảm nhận được hơi ấm lan truyền từ ngón tay của Hy Vọng.
“Ngài đến rồi ư,Hy Vọng...” Lư Tiểu Nguyệt thầm hỏi.
Bất thình lình, đôi tay đang vuốt má Lư Tiểu Nguyệt trườn xuống, bóp chặt cổ cô như một gọng kìm sắt. Cô há miệng, nuốt phải mấy ngụm nước trong bồn tắm, sau đó tứ chi bắt đầu vùng vẫy dữ dội. Đôi tay ấy dường như muốn lấy mạng cô, càng lúc càng siết chặt. Nước bắn tung tóe, cản trở tầm nhìn của Lư Tiểu Nguyệt, đồng thời cũng ngăn cản Hy Vọng, gương mặt ấy thoắt ẩn thoắt hiện, song bàn tay kia vẫn không chịu buông ra. Gần hai phút sau, đúng lúc Lư Tiểu Nguyệt gần như mất ý thức, đôi tay ấy bỗng buông lỏng ra, cô vùng dậy khỏi mặt nước, tham lam hít lấy hít để luồng không khí bên ngoài, đến khi đã hồi phục ý thức, cô đảo mắt nhìn khắp phòng tắm.
Trong phòng không một bóng người!