Mưu Sát

Chương 19: Rì rầm bên tai




Thôi Cách Cách gọi điện cho Hoàng Quý Phi, nhưng người bắt máy không phải gã mà là một cô gái.

“Cô là ai?”

“Cổ Nguyệt.”

“Người đàn bà của Quý Phi?”

“Đúng. Anh ấy ra ngoài rồi, quên mang theo di động.”

“Hoàng Quý Phi về thì nhắn với hắn rằng, tôi đồng ý trả năm trăm ngàn để nhờ hắn tìm giúp một chiếc di động. Nó hiện đang nằm trong tay một kẻ tên Đinh Tiểu Tiểu.”

“Anh Đinh?”

“Cô quen hắn ư?”

“Không... không quen, đợi Phi Tử về, tôi sẽ nhắn lại.”

Thôi Cách Cách đưa cho Cổ Nguyệt địa chỉ của người tên Đinh Tiểu Tiểu, và cả thông số của chiếc di động. Sau khi cúp máy, cô trở lại giường nằm, tai nghe tiếng kêu ai oán của dạ oanh, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ác mộng ập đến!

Thế giới trong mơ tối đen như mực, giơ tay không thấy được năm ngón, song lại có một đôi mắt xanh lè cứ lẩn quẩn xung quanh Thôi Cách Cách, đồng thời còn có những âm thanh lộn xộn cứ rì rầm mãi bên tai, nào là tiếng đàn ông, tiếng đàn bà, tiếng người già, tiếng chó sủa, và cả tiếng sói hú. Âm thanh vô cùng hỗn loạn, không tài nào nghe được cụ thể bọn họ đang nói gì.

Thôi Cách Cách chạy thục mạng giữa bóng tối thăm thẳm, chạy trốn đôi mắt ấy.

Cuối cùng, trong bóng tối xuất hiện một cô gái. Cô ta mặc áo đỏ quần đỏ, tóc tai bờm xờm, có một con chim oanh quanh quẩn bên cạnh. Khuôn mặt cô ta chỉ có một nửa là lành lặn, nửa còn lại cực kỳ méo mó, xấu xí. Cô ta khẽ khàng tiến đến gần Thôi Cách Cách, nước mỡ trào ra từ trong đôi mắt ai oán, cô ta nói: “Tôi bảo cô chăm sóc anh ấy thật tốt, thế mà cô lại giết anh ấy...”

Thôi Cách Cách muốn giải thích gì đó nhưng không sao mở miệng được, chỉ có thể câm lặng nghe cô gái áo đỏ nói. Cô ta nói tiếp: “Tôi từng bảo, dù có làm ma tôi cũng sẽ không tha cho cô.” Dứt lời, cô ta giơ hai bàn tay khô đét lên, bóp chặt cổ Thôi Cách Cách. Thôi Cách Cách nghẹt thở, ý thức dần trở nên mơ hồ. Đúng khoảnh khắc cận kề cái chết, Thôi Cách Cách mở bừng mắt...

Trước mắt, vẫn không phải là hiện thực. Cô bỗng lạc vào một không gian đỏ rực, khắp nơi đều là máu tươi. Con chim oanh kia vỗ cánh bay tới trước mặt cô, dùng tiếng người nói: “Nhìn xem, tôi đã chuẩn bị gì cho cô này.”

Dứt lời, dạ oanh đột nhiên ngừng vỗ cánh, rơi phịch xuống đất, nát tan, song nó vẫn còn sống, cái đầu nảy tưng tưng vài cái, cuối cùng ngửa lên, ngọ nguậy cái mỏ nhọn hoắt, nói: “Mau xem đi, xem tôi đã chuẩn bị gì cho cô, hi hi hi.”

Bừng tỉnh khỏi cơn mơ,Thôi Cách Cách vụt mở mắt.

Thoát khỏi cơn ác mộng để về lại hiện thực, cô lau vầng trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, đứng dậy nhìn về phía cửa sổ. Trên cửa kính lại có thêm một vệt máu, kế bên còn có một dòng chữ nhỏ viết bằng máu: “Nhìn xem, đây chính là món quà tôi chuẩn bị cho cô đó.” Bên dưới dòng chữ có treo một chiếc váy. Chiếc váy đó là kiểu áo dài thời xưa, đẹp vô cùng, thân áo toàn một màu vàng, bên trên có thêu một con rồng bằng chỉ vàng óng ánh, trước ngực điểm xuyết đá quý màu lam nhạt, nơi gấu váy là tầng tầng lớp lớp mây bồng bềnh xếp chồng lên nhau.

Nỗi sợ hãi ban nãy lập tức tiêu tan, Thôi Cách Cách thậm chí quên phắt dòng chữ bằng máu trên cửa kính. Cô ngạc nhiên, không ngờ trên đời lại có chiếc áo đẹp nhường này. Thôi Cách Cách đứng đậy, đi tới trước cửa sổ, cầm chiếc áo dài xuống, vội vã mặc vào. Sau đó, cô tha thướt đi tới trước gương, bày ra vài tư thế duyên dáng... Đây là món quà Thượng đế ban cho cô, cái áo cực kỳ hợp với ca khúc Chiếc áo mới của Cách Cách mà cô sắp phát hành. Cô có thể mặc bộ áo dài này, hát ca khúc mới của mình trong live show Tôi yêu Thành Đô vào ngày Hai mươi mốt tháng Sáu. Lúc đó chắc chắn cả hội trường sẽ phải sững sờ trước vẻ đẹp lộng lẫy của cô.

Thôi Cách Cách sốt ruột mong ngóng đến ngày toàn thế giới sẽ được chiêm ngưỡng chiếc áo mới của mình. Cô gọi điện cho Lư Tiểu Nguyệt, hào hứng kể cho cô ấy nghe từng chi tiết của chiếc áo, rồi lại chạy xuống nhà, gõ cửa phòng người giúp việc.

Lúc này vừa qua mười hai giờ đêm, bên ngoài mưa to như trút nước. Sau khi bị đánh thức, người giúp việc uể oải đi ra mở cửa, kinh ngạc nhìn Thôi Cách Cách đang đứng trước mặt, cả nửa ngày không thốt ra được câu nào.

“Thím Lý, nhìn cháu đẹp không này?” Thôi Cách Cách xoay một vòng.

Thím Lý ngẩn ra gần một phút, sau đó đáp: “Đẹp, đẹp lắm. Trời lạnh, để tôi khoác thêm cái áo cho cô.” Nói đoạn, thím Lý vào phòng, cầm một chiếc áo đưa cho Thôi Cách Cách nhưng lại bị cô tức giận ném phăng xuống sàn, bực bội nói: “Thím đang sỉ nhục chiếc váy mới của cháu.”

“Không... không có... chỉ là ở đây lạnh lắm, cô mặc ít thế dễ bị cảm lắm.” Thím Lý vội phân trần.

“Cháu chẳng thấy lạnh chút nào.” Thôi Cách Cách nhoẻn cười xoay lưng, nho nhã bước lên lầu, để lại thím Lý ngơ ngác sau lưng. Bà ta thở dài thườn thượt, bất lực nói: “Bọn trẻ bây giờ thật khó hiểu.”

Cơn mưa kéo dài mãi đến tảng sáng mới chịu tạnh. Thôi Cách Cách cuối cùng cũng thấm mệt, cô cởi chiếc áo ra, cẩn thận gấp nó lại, xếp vào tủ áo, sau đó nằm xuống giường, tưởng tượng dáng vẻ xinh đẹp lộng lẫy của mình khi khoác chiếc áo đó xuất hiện trong đêm diễn, tưởng tượng những tràng vỗ tay như sấm dậy khi người hâm mộ nhìn thấy cô, rồi từ từ, từ từ chìm vào cõi mộng.

Trong mơ, những âm thanh vẫn rì rầm bên tai...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.