Mưu Sát

Chương 13: Linh hồn cao ngạo




Vương Quỳ đi giày cao gót, băng qua một hành lang tối tăm, cuối cùng bước vào một căn phòng. Quanh phòng đặt rất nhiều máy móc, ở giữa là một cái giường đẩy. Trên giường được phủ một tấm vải trắng đã nhuộm máu, tấm vải trắng gồ lên, hiện ra hình dáng một người. Đó chính là thi thể của Lữ Tân. Tuy lúc này không nhìn thấy hình dạng của cái xác, nhưng nhớ lại cảnh tượng nơi hiện trường vụ án, cô vẫn không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

Nơi này chính là phòng giải phẫu của bộ Pháp chứng.

Nửa tiếng trước, Vương Quỳ nhận được điện thoại của nhân viên pháp y Trần Thần. Anh ta thông báo đã có báo cáo khám nghiệm tử thi của Lữ Tân, bảo cô phái người đến lấy. Vương Quỳ vốn định nhờ ai đó đi nhưng thời gian này mọi người đều đã ra ngoài điều tra, bất đắc dĩ cô mới phải bấm bụng tới đây.

Đây là lần đầu tiên Vương Quỳ đến phòng giải phẫu. Quanh phòng bầy la liệt những bộ phận của cơ thể người. Một khung xương hoàn chỉnh đứng ngay góc phòng, hai hốc mắt to bằng nắm tay đang trừng trừng nhìn cô, trên bức tường bên trái khung xương còn dán đầy hình giải phẫu học cơ thể người, sang trái nữa là một chiếc bàn, trên đó đặt một mô hình đàn ông, nhìn y như thật, mắt mũi đầy đủ, làn da trông chân thật vô cùng...

“Cô đang nhìn gì thế?” Mô hình bỗng dưng cất tiếng nói. Vương Quỳ thét lên kinh hãi, cuống quýt lùi lại mấy bước, hoàn toàn mất đi sự điềm tĩnh phải có của một cảnh sát.

Thấy phản ứng của Vương Quỳ, mô hình đó không nhịn được cúi xuống khẽ cười, rồi ngẩng lên, bước xuống bàn, hai tay đút vào túi quần, đi tới trước mặt cô, hỏi: “Cô đến lấy báo cáo khám nghiệm tử thi à?”

“Vâng.” Vương Quỳ đã bình tĩnh trở lại, xác nhận đối phương là người thật liền đưa tay vỗ vỗ trống ngực đang đập thình thịch. “Làm tôi hết hồn hết vía, sao anh lại ngồi bất động ở đó, báo hại tôi còn tưởng là mô hình.”

“Cô thấy mô hình nào đẹp trai thế này chưa?” Trần Thần giũ giũ áo blouse đang mặc trên người, lấy trong túi áo ra một cặp kính rồi đi tới trước chiếc giường, quay sang nhìn Vương Quỳ, nói: “Cô chính là nữ cảnh sát mới chuyển tới tổ của Chu Hạo đó hả? Đúng là... nhát gan như lời đồn.”

“Anh chính là Trần Thần bên phòng Pháp y đó hả?” Vương Quỳ bĩu môi đáp trả: “Đúng là... biến thái như lời đồn.”

“Quá khen, quá khen.” Anh ta cười hì hì rồi tức thì đanh mặt lại, bước tới bàn cầm một bản báo cáo lên, sau đó quay trở lại, nói với Vương Quỳ: “Đây là lần đầu cô đến chỗ này à? Thế thì sắp tới sẽ vất vả cho cô lắm đó, qua đây...”

“Qua đó làm gì?” Vương Quỳ cảnh giác hỏi.

“Đương nhiên là giải thích kết quả khám nghiệm tử thi cho cô nghe rồi.”

Trần Thần trả lời.

Nghe thế, Vương Quỳ liền lùi về sau mấy bước, đứng cạnh cửa, đáp: “Không, có đánh chết tôi cũng không qua, tôi không muốn lại thêm mấy ngày nuốt không trôi cơm, anh cứ đứng đó nói đi, còn tôi đứng đây nghe.”

Trần Thần lắc đầu ngao ngán rồi giở tấm vải trắng lên, nghiêm túc nói: “Vết thương chí mạng của nạn nhân nằm bên dưới xương hàm, mũi dao chém nát xương cổ, xem ra sức lực của hung thủ không nhỏ. Có thể khẳng định rằng trước khi chết, nạn nhân không hề bị ngoại thương, hung thủ gần như một dao lấy mạng anh ta. Vết thương ở thái dương có vẻ như bị va đập mà ra. Nó và những vềt bầm khác trên người đều được gây ra sau khi nạn nhân chết. Đặc biệt là vết thương ở thái dương, tôi đã phát hiện ra một ít sơn, sau khi phân tích tôi phát hiện chúng thuộc lớp màng oxi hóa, được dùng chủ yếu trong việc chống gỉ sét cho súng ống, cũng có nghĩa, vật gây ra vết thương đó rất có khả năng là một khẩu súng.”

“Từ mảnh vỡ còn sót lại của đầu đạn mà tôi lấy ở hiện trường, người bên khoa Kiểm chứng súng đạn cũng đã xác nhận, vũ khí của hung thủ rất có thể là một khẩu súng tự chế. Bọn họ đã đo đường kính lẫn hỏa lực của đầu đạn, chắc sẽ nhanh chóng phân tích ra khẩu súng thuộc chủng loại nào.” Nói đoạn, Vương Quỳ liếc nhìn cái xác trên giường, rồi lập tức cúi xuống hỏi: “Còn có phát hiện gì khác không?”

“Có, trước khi chết nạn nhân có hút thuốc, phổi đen xì chẳng khác gì cục than. Hơn nữa nạn nhân bị yếu thận.”

“Cái đó mà cũng phát hiện ra được sao?” Vương Quỳ ngạc nhiên hỏi.

“Đương nhiên,không tin cô có thể qua đây xem.” Trần Thần cười gian xảo.

“Chẳng lẽ ở phòng Pháp y, ai nấy đều thiếu đứng đắn như anh sao?” Vương Quỳ ném cái nhìn căm ghét về phía Trần Thần. “Nếu anh nói xong rồi thì đưa báo cáo cho tôi, tôi còn bận đi điều tra vụ án.”

“Còn một câu.” Trần Thần mang bản báo cáo đến trước cửa, đưa cho Vương Quỳ rồi cúi xuống, nói: “Cô không thích hợp điều tra phá án đâu, có hứng thú sang phòng Pháp y giúp một tay không?”

“Xin kiếu, tôi không muốn suốt ngày phải hẹn hò với xác chết” Nói rồi, cô xoay gót bỏ đi.

Trở về phòng làm việc,Vương Quỳ chăm chú nghiên cứu bản báo cáo hết lần này đến lần khác, tưởng tượng lại quá trình xảy ra vụ án từng chút từng chút một, cuối cùng phát hiện hung thủ rất có thể là hai người, một người cầm dao, còn một người dùng súng. Hai người này lần lượt đột nhập vào nhà Lữ Tân để tiến hành vụ mưu sát. Kẻ cầm dao đã đâm xuyên cổ nạn nhân khiến nạn nhân tắt thở. Sau đó tên dùng súng lại giết anh ta thêm một lần nữa, hơn nữa người này hình như có thâm thù đại hận với anh ta, nếu không sao lại bồi thêm mấy cú đá vào cái xác? Còn nữa, thủ pháp của người cầm dao gọn ghẽ, dứt khoát, hầu như không để lại bất kì chứng cứ nào có thể làm lộ thân phận, trong khi tên dùng súng thì ngược lại, cực kì nghiệp dư.

Tại sao hai hung thủ lại trái ngược nhau đến thế?

Hôm trước, Vương Quỳ cùng đồng nghiệp đã đến công ty của Lữ Tân. Căn cứ vào khẩu cung của Tiêu Lâm, Lữ Tân không có nhiều kẻ thù, sao đột nhiên lại có đến hai người muốn lấy mạng anh ta?

Nghĩ đến đây, Vương Quỳ sực nhớ tới một câu nói của Tiêu Lâm. Cô ta nói: “Nghe Lữ Tân bảo, gần đây anh ấy mới cưa được một cô bạn gái mới, nghe đồn là giáo viên mầm non, nhưng cụ thể thế nào thì tôi không rõ...” Nếu tìm được cô giáo mầm non đó, vụ án sẽ được làm sáng tỏ chăng?

Khi Chu Hạo trở về,Vương Quỳ kể cho ông nghe về bản báo cáo khám nghiệm tử thi và kết quả phân tích vụ án. Nghe xong, ông cầm tách trà đứng bên cửa sổ, mắt nhìn xa xăm, như đang suy tư điều gì đó.

“Sếp Chu, mấu chốt của vụ án này là cô giáo viên mầm non từng tiếp xúc với Lữ Tân, nghe nói Khương Bằng đã dẫn người đi điều tra, đã tra ra gì chưa?” Vương Quỳ hỏi.

Chu Hạo không đáp, chỉ nâng tách trà lên ngang mũi hít hà, ánh mắt vẫn nhìn về nơi xa xăm, gần một phút sau, ông mới ngoảnh lại nhìn Vương Quỳ, như chợt vỡ lẽ, hỏi: “Còn nhớ cuốn album ảnh mà tôi xem ở nhà Lữ Tân không?”

“Nhớ, lúc đó sếp bảo không có gì bất thường mà.” Vương Quỳ đáp.

“Trong đó có một tấm hình chụp lúc Lữ Tân còn đi học, là chụp chung với một cô gái, trước đó tôi chỉ cảm thấy cô gái đó quen quen...” Chu Hạo đặt tách trà xuống, ngồi xuống ghế, nói tiếp: “Ban nãy tôi về nhà nấu cơm cho con, mãi đến khi trông thấy tấm poster ngôi sao nữ dán trong phòng con mới sực nhận ra cô gái trong tấm ảnh đó chẳng phải ai khác, chính là cô ca sĩ Thôi Cách Cách mới nổi mấy năm gần đây.”

“A!” Vương Quỳ cũng sực nhớ ra điều gì đó, vội nói: “Tiêu Lâm cũng từng nói, trong lòng Lữ Tân trước giờ luôn có một cô gái, và cô ta cũng từng nghe Lữ Tân kể, cô gái đó chính là Thôi Cách Cách.”

“Nào, chúng ta đi gặp Thôi Cách Cách.” Chu Hạo đứng dậy, nói.

Vương Quỳ cũng là fan của Thôi Cách Cách, nghe thấy câu ấy, trong lòng liền khấp khởi mừng thầm, vội vàng đi theo Chu Hạo ra khỏi văn phòng. Công ty chủ quản của Thôi Cách Cách đặt trụ sở ở thành phố Thanh Uyển, nhưng cũng có chi nhánh tại Cốc Khê. Văn phòng của nó là nguyên một tòa cao ốc. Lúc Chu Hạo và Vương Quỳ đến nơi thì được nhân viên cho biết, Thôi Cách Cách đang thu ca khúc mới trong phòng thu âm.

“Phòng thu âm ở đâu?” Chu Hạo hỏi. “Tầng mười ba.” Nhân viên đáp.

Hai người đi thang máy lên tầng mười ba, bước vào phòng thu âm. Căn phòng được ngăn thành hai nửa bằng một cửa kính rất to, Thôi Cách Cách đang đeo tai nghe, đứng trước micro ở bên trong cửa kính. Bên ngoài là một số nhân viên đang hí hoáy với các thiết bị thu âm, ngoài ra còn có một cô gái trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi đang ngồi trên sofa, chắc là trợ lý hoặc người quản lý của Thôi Cách Cách.

Chu Hạo bước tới, nói rõ thân phận của mình cho cô gái biết và yêu cầu Thôi Cách Cách hợp tác để điều tra vụ án. Quản lý nhìn Chu Hạo một lượt từ đầu tới chân, lại nghiêng đầu dò xét Vương Quỳ một hồi, xong mới ghé tai nhân viên thì thầm vài câu, sau đó cầm micro nói với Thôi Cách Cách đang đứng phía sau cửa kính: “Cách Cách, có hai vị cảnh sát tìm chị.”

Thôi Cách Cách ngước mắt nhìn về phía này, đáp: “Không thấy chị đang bận sao? Bảo họ đợi chút đi...”

Chu Hạo tuổi đã cao,bình thường không mấy khi nổi giận nhưng vừa nghe thấy câu từ chối thẳng thừng ấy liền sải bước đến trước mặt người quản lý, nói: “Cô bảo với Thôi Cách Cách, đây là án mạng, chậm trễ giây nào thì hung thủ được ung dung ngoài vòng pháp luật giây đó. Vả lại, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra án mạng tiếp theo, trách nhiệm này liệu cô ta có gánh nổi không!”

Cô gái kia bèn chuyển lời của Chu Hạo đến Thôi Cách Cách. Thôi Cách Cách cáu kỉnh bước ra, đứng trước mặt Chu Hạo, dáng vẻ cao ngạo, nói: “Thời gian của tôi rất quý báu, có gì cần tôi hợp tác thì phiền ông nói nhanh cho.”

Chu Hạo nhìn Vương Quỳ đang đứng bên cạnh, cố dằn cơn lửa giận xuống, mặt đanh lại, lấy trong túi ra một tấm ảnh, hỏi: “Cô có quen người này không?”

“Không quen.”Thôi Cách Cách chẳng buồn liếc tấm ảnh lấy một cái, lập tức phủ nhận.

“Chàng trai này tên là Lữ Tân. Bức ảnh này anh ta chụp hồi đi học, cô nhìn cô gái đứng cạnh anh ta đi.” Vừa nói, Chu Hạo vừa giơ tấm ảnh lên trước mặt Thôi Cách Cách. “Cô hãy nhớ kĩ lại, cô có quen người này không?”

Thôi Cách Cách nhìn bức ảnh, khựng lại gần nửa phút, sau đó quay sang nói với trợ lý: “Dẫn hai vị cảnh sát này đến phòng tiếp khách, tôi sẽ tới ngay.” Dứt lời, Thôi Cách Cách lướt qua Chu Hạo, bước ra ngoài phòng thu âm. Chu Hạo và Vương Quỳ đi theo cô gái kia đến phòng tiếp khách, ngồi đợi gần nửa tiếng đồng hồ mới thấy Thôi Cách Cách bước vào. Cô đã thay quần áo, trông thoải mái hơn hẳn. Sau khi đi vào, cô bảo trợ lý ra ngoài đợi rồi nói với Chu Hạo: “Anh chàng trong bức ảnh là người tôi quen trước khi debut, anh ta là bạn trai lúc đó của tôi, nhưng đã rất lâu rồi chúng tôi không liên lạc với nhau.”

“Anh ta đã bị giết chết trong nhà, cô có biết không?” Chu Hạo dò hỏi.

“Biết.” Thôi Cách Cách đáp. “Tôi đã đọc trên báo, quả thật khó mà tin nổi.”

“Cô hãy nói suy nghĩ của mình về Lữ Tân đi.” Vương Quỳ nói.

Thôi Cách Cách ngẫm nghĩ giây lát rồi thở dài, đáp: “Con người Lữ Tân không tệ, mấy năm trước cũng nhờ anh ta kiên trì giới thiệu ca khúc của tôi với công ty nên tôi mới có được cơ hội trở thành Thôi Cách Cách như ngày hôm nay. Nhưng sau này, vì một số chuyện, tôi đã chia tay anh ta rồi.”

“Sau đó hai người có gặp lại nhau không?”

“Có, mới gặp cách đây mấy ngày. Anh ta lén lút đến tìm tôi, cầu xin tôi tha thứ, muốn cùng tôi nối lại tình xưa. Nhưng sau khi bị tôi từ chối thì anh ta đã ra về.”

“Chỉ đơn giản vậy thôi?”

“Chỉ đơn giản vậy.Anh ta cũng thật ngây thơ, tôi giờ đã là Thôi Cách Cách giàu có, nổi tiếng, sao có thể hẹn hò với anh ta được?” Cô cười khinh miệt, rồi lại nói tiếp: “Tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi, nếu không còn vấn đề gì khác thì mời hai vị về cho.”

“Còn một câu hỏi cuối cùng.” Vương Quỳ mở sổ ghi chép ra, hỏi: “Lữ Tân có cô bạn gái là giáo viên mầm non, anh ta có từng nhắc đến người này với cô không?”

Thôi Cách Cách bất chợt im bặt, cúi xuống suy nghĩ vài giây rồi mới ngước lên đáp: “Tôi biết cô giáo mầm non đó. Cô ta tên là Trần Ngôn, trước khi Lữ Tân đến tìm tôi, cô ta đã từng tìm gặp tôi. Cô ta có vấn đề thần kinh thì phải, vừa gặp liền túm lấy tay tôi, kích động nói mấy câu đại loại như bảo tôi nhường Lữ Tân cho cô ta.”

“Trần Ngôn?”Vương Quỳ hít một hơi lạnh, kinh ngạc nói. “Sếp Chu, Trần Ngôn chính là “nàng tiên cá Cốc Hải” đang gây xôn xao trên mạng, chính là cô gái đã nhảy xuống biển từ cầu Cốc Phong đó. Trời ơi, không ngờ bạn gái của Lữ Tân lại là cô ấy...”

Nghe xong, mặt Chu Hạo vụt biến sắc. Ông lập tức quay sang nhìn Vương Quỳ rồi quay lại lịch sự nói với Thôi Cách Cách: “Chúng tôi tạm thời không còn câu hỏi nào khác, cảm ơn cô đã hợp tác với cảnh sát.”

Thôi Cách Cách đứng dậy,quay người rời khỏi phòng với vẻ mặt vô cảm. Sau khi cô đi rồi, Vương Quỳ liền nói với Chu Hạo: “Trần Ngôn là bạn gái của Lữ Tân, Lữ Tân bị giết, Trần Ngôn thì nhảy xuống biển. Đúng là sự trùng hợp kì lạ.”

“Ý cô là sao?” Chu Hạo hỏi.

“Em cảm thấy vụ Trần Ngôn nhảy xuống biển cũng rất có vấn đề.” Vương Quỳ nghiêm túc suy luận. “Trong báo cáo khám nghiệm tử thi có ghi, thời gian tử vong của Lữ Tân là tám mươi sáu tiếng. Nếu thế thì nó gần như trùng khớp với thời gian Trần Ngôn nhảy cầu. Hai vụ án này chắc chắn có liên hệ với nhau, nói không chừng Trần Ngôn cũng là bị người khác mưu sát.”

“Đám trẻ các cô toàn nghĩ mấy thứ vớ vẩn.” Chu Hạo lại trưng ra điệu bộ của “người lớn tuổi”, nói: “Cô không xem đoạn clip hả? Toàn bộ quá trình cô gái đó nhảy cầu đều được quay lại rõ ràng, cô thấy có người đẩy cô ta xuống ư? Hay là thấy có người kéo cô ta xuống? Là do cô ta tự nhảy xuống, cũng có nghĩa là hành động nhảy cầu bắt nguồn từ ý thức, từ suy nghĩ của chính cô ta.

Đối với hành vi này,pháp luật chỉ có một định nghĩa duy nhất, đó là tự sát.”

“Em cũng chỉ thử suy luận thôi mà. Để trở thành một cảnh sát đủ tiêu chuẩn, việc phát hiện ra những nghi vấn không phải là điều quan trọng sao?” Có vẻ không phục, Vương Quỳ bĩu môi nói: “Chính sếp dạy em chứ ai.”

“Tôi...” Chu Hạo đang định nói gì đó, bỗng chuông điện thoại vang lên. Ông móc di động ra nghe, “ừm, à” vài câu rồi cúp máy, nói: “Có người đến Sở Cảnh sát cung cấp manh mối, chúng ta về thôi.”

Rời khỏi công ty của Thôi Cách Cách, hai người về Sở Cảnh sát gặp người tự xưng là đến để cung cấp manh mối. Đó là một bà lão trông có vẻ đã hơn bảy mươi tuổi, ăn mặc cổ quái, khoác áo choàng dài, đầu đội một chiếc mũ đen có đỉnh nhọn hoắt, dưới vành mũ treo một mảnh vải đen che hết khuôn mặt nhưng vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy đằng sau nó là một khuôn mặt nhăn nhúm hom hem.

Ngoại hình, trang phục,cộng thêm gương mặt có phần quái dị, trông bà cụ giống hệt mụ phù thủy bước ra từ truyện cổ tích.

Vương Quỳ thoáng sững người, sau đó bắt đầu hỏi: “Thưa cụ, nghe nói cụ đến cung cấp manh mối?”

“Vâng, tui đã từng gặp chàng trai kia, tui bảo cậu ta đừng về nhà nhưng cậu ta cứ nằng nặc không nghe...”

“Phiền cụ kể rõ hơn ạ.”

“Tui sống ở tầng trên nhà cậu ta, đầu đuôi sự việc là thế này, cái thang máy chỗ chung cư chúng tôi chỉ có số lẻ chứ không có số chẵn. Tối đó sau khi ăn cơm xong, tui định ra phòng khám gần nhà mua thuốc nên xuống tầng năm để đi thang máy. Lúc tui đi về phía thang máy thì chợt nghe thấy tiếng một người đàn ông đang gọi điện thoại, có nói câu “em đến rồi, yên tâm đi, chắc chắn sẽ tìm được”. Vì tò mò, tui bèn thò đầu qua ngó một cái thì thấy một người đang mở cửa nhà cậu ta.” Bà cụ dường như không biết nên giải thích sự việc thế nào cho rõ ràng, mạch suy nghĩ có hơi hỗn loạn. “Tui biết cái cậu đã chết kia, tui từng gặp cậu ta trong thang máy, cũng biết cậu ta sống ở tầng đó, nhưng người đàn ông tối hôm đó thì tui không có quen. Lúc tui định rời khỏi đó thì bị gã phát hiện, mới đầu gã rất ngạc nhiên, khuôn mặt hơi méo mó nhưng sau đó gã liền quát: “Bà già chết tiệt, nhìn cái gì mà nhìn, có tin tôi giết bà không”, tui sợ hết hồn hết vía, hớt hải đi ra. Đứng trong thang máy, tui càng nghĩ càng thấy có vấn đề. Nào ngờ trùng hợp làm sao, vừa ra khỏi chung cư liền chạm mặt anh chàng kia, tui bèn nói tối nay cậu ta sẽ gặp nạn, khuyên cậu ta tốt nhất đừng về nhà, nhưng cậu ta nhất quyết không nghe. Tui vừa định kể cho cậu ta nghe chuyện mình phát hiện ban nãy thì thấy gã kia cũng đã xuống lầu, còn đưa tay làm động tác cắt cổ cho tui coi. Tui không dám nói tiếp, xoay người bỏ đi. Mua thuốc xong quay về, tui thấy cửa nhà cậu ta đã khóa, bèn áp tai lên cửa, nghe ngóng bên trong. Tui nghe thấy có tiếng nhạc nên không nghĩ ngợi gì nhiều, lên lầu về nhà.”

Bà cụ diễn đạt rất lộn xộn, có những câu còn lẫn cả tiếng địa phương. Vương Quỳ nghệt mặt ra một lúc, sau đó hỏi: “Ý cụ là ngay tối hôm xảy ra chuyện, cụ từng thấy một người lén la lén lút đứng trước cửa nhà Lữ Tân phải không?”

“Đúng đúng, cũng là một chàng trai, ngó tướng bặm trợn, hung dữ lắm.” Bà cụ đáp.

“Nói thế nghĩa là,cụ từng nhìn thấy mặt người đó? Vậy thì phiền cụ giúp chúng cháu phác họa chân dung nhé.” Vương Quỳ nói.

“Phác họa là sao?” Bà cụ nghiêm túc hỏi.

“Thì là cụ miêu tả hình dáng người đó để bọn cháu phác họa chân dung, bọn cháu sẽ căn cứ vào đó để tìm người.” Vương Quỳ giải thích.

“Nhưng tui không có nhớ khuôn mặt người đó.” Bà cụ nói.

Vương Quỳ kiên nhẫn hỏi:”Cụ ơi, không phải ban nãy cụ vừa nói người đó hung dữ, bặm trợn lắm sao?”

“Ừ, thì là hung dữ,bặm trợn.” Bà cụ cuống đến nỗi dùng tiếng địa phương giải thích. “Là chiếc mặt nạ người đó đeo, trông rất hung dữ, bặm trợn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.